Lưu Anh Nam rất đồng tình với Cửu Thế Sửu Nữ vì dung mạo mà chịu sự kỳ thị của người đời. Không chỉ là hẳn, ngay cả Mạnh Bà và Ngưu Đầu Mã Diện đều rất thông cảm cho ả, đối với phần oán niệm ngất trời này của ả, Địa Phủ cũng không thể cố lôi cố kéo.
Trước kia từng nghe người tốt chín kiếp, người xấu chín kiếp, lần này là lần đầu tiên gặp được cô gái xấu chín kiếp, ông trời quả thật biết trêu cợt người ta.
Mà Cửu Thế Sửu Nữ này quả thật cũng đáng được thông cảm. Trải qua chín đời bi thảm khiến ả không còn hận trời hận đất hận người khác mà bắt đầu quay sang hận bản thân, ả tùy lúc đều có khả năng biến thành lệ quỷ nhưng vẫn không lựa chọn đi hại người, mà là tìm một cỗ xác ướp cổ bảo quản hoàn hảo, muốn mượn xác hoàn hồn mà không phải nhập vào người khác. Ít nhất còn lương thiện hơn con Quỷ Họa Bì dòm ngó Hồng Hà lúc trước.
Cho dù hồi ả còn sống không có ai nói, nhưng sau khi chết Lưu Anh Nam vẫn muốn khen một câu: xấu mặt đẹp lòng.
Song, đẹp lòng thì đẹp lòng, Lưu Anh Nam thông cảm thì mặc thông cảm, muốn mượn xác hoàn hồn cũng chẳng phải đơn giản như vậy. Lão Lí dưới chân núi nghĩa trang, đó là vì hồi còn sống cứu người mà mất mạng, còn chưa nhận được sự báo đáp nên có, thậm chí ngay cả một câu cảm ơn đều không có, dẫn đến trời giận người oán, anh giai Thiên Đạo mới cho hắn một cơ hội sống lại.
Song vị trước mắt này, cho dù là Cửu Thế Sửu Nữ nhưng dẫu sao ả cũng không có công tích cứu dân cứu nước gì cả, ngoại trừ oán niệm ngập trời ra, sẽ không được anh giai Thiên Đạo quan tâm đặc biệt, huống hồ là mượn xác hoàn hồn với tỷ lệ 1/vài trăm triệu.
- Này, dê xồm tôi thấy nhiều lắm rồi, nhưng dê xồm có thể nhìn chằm chặp vào một cô gái chết vài trăm năm, nhìn đến sâu sắc thâm tình thì anh vẫn là người đầu tiên đó. –Lưu Anh Nam đang giao tiếp với Cửu Thế Sửu Nữ, bỗng bên vai bị người vỗ mạnh một cái. Hắn quay đầu lại, vô số nước bọt của Hồng Hà đang phun phì phì về phía hắn.
Lưu Anh Nam vội vàng dụi mắt, giả vờ giả vịt nói:
- Cô biết gì chứ. Tôi chỉ đang nghiên cứu, vì sao chết vài trăm năm lại vẫn không thối rữa.
- Nghiên cứu đến chảy nước dãi cơ à? –Hồng Hà hừ nói.
Lưu Anh Nam sờ sờ cằm, quả thật có nước dãi. Song không phải là nhìn nữ thi, mà là nhìn thấy nhân vật truyền kỳ như Cửu Thế Sửu Nữ mà quá ư khiếp sợ. Hắn cười khan hai tiếng, cãi chày cãi cối:
- Mỗi nhà khoa học vào lúc nghiên cứu khoa học kỹ thuật đều có thói quen của riêng mình. Ví dụ như Newton thích đọc sách dưới cây táo, Pavlov* thích giỡn chó chọc mèo, tôi thì thích chảy nước dãi!
*http://vi.wikipedia.org/wiki/Ivan_Petrovich_Pavlov
- Già mồm! –Hồng Hà tức giận lườm hắn.
- Đúng rồi Hồng lão, chỗ ông có nhiều bảo vật như thế, mỗi một món đưa ra ngoài đều có thể khiếp sợ thế giới. Nhất là nữ thi không thối rữa này, nếu xuất hiện ắt sẽ là tin gây sốc, đảm bảo người xxx sẽ đứng ra nói đây là tổ tông của nước họ! –Một vị nhân viên của tiệm châu ngọc vô cùng kích động nói. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Nhưng người khác cũng lập tức đi tới, mỗi người trong số họ đều đại diện cho công ty lớn nổi tiếng trong ngành, thực lực hùng hậu, nhìn như làm ăn đứng đắn, thực ra làm nhiều nhất chính là những món đồ nghiêm lệnh cấm đoán này. Hơn nữa họ cũng có năng lực và thủ đoạn xử lý trót lọt, còn có thể kiếm được một khoản lớn.
Song lần này Hồng lão rất kiên quyết. Ông cười khổ lắc đầu, trong lòng nghĩ đến chính là lời cảnh cáo của Ngưu Đầu Mã Diện, xuống Địa Phủ phải chịu cực hình mổ bụng moi tim khoét mắt móc lưỡi. Ông rất trịnh trọng nói:
- Những món đồ này các vị đừng nghĩ đến nữa. Hồng mỗ tôi cả đời làm chuyện có lỗi quá nhiều, vì con cháu đời sau, trong mấy ngày cuối cùng của cuộc đời, nhất định phải xử lý ổn thỏa những món đồ tổn hại âm đức này.
- Có điều người cổ đại đều phong kiến, họ cho rằng đem kỳ trân dị bảo lúc còn sống chôn cùng, tới Âm Tào Địa Phủ cũng có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý, nhưng cuối cùng vẫn chẳng phải đều là an nghỉ dưới nền đất. Nhưng bây giờ thì khác, coi như là hành thiện tích đức, trần truồng sinh ra cũng trần truồng rời đi, cho nên làm phiền mọi người giúp đỡ bán những món đồ này đi, sau đó tất cả số tiền đều dùng để giúp những người cần trợ giúp kia. Hơn nữa những đồ này nhất định không thể bán cho người nước ngoài!
Hồng lão giống như là dặn dò trước lúc lâm chung. Lúc này khuôn mặt ông đầy nghiêm túc, sát khí tràn ra trong đôi mắt. Bởi vì ông biết, một khi ông buông tay rời thế gian, biết đâu sẽ có người không tuân theo di nguyện của ông mà lén lút kiếm lời. Song bây giờ nhìn vào ánh mắt lạnh lẽo của ông, người có tâm tư này lập tức thủ tiêu ý nghĩa ấy. Không nói tài sản khổng lồ Hồng lão tích lũy cả đời, vốn dĩ làm chính là thứ việc mua bán phạm pháp, đương nhiên cũng có thế lực của mình. Cho dù Hồng lão không còn thì vẫn không thể chọc vào nổi.
- Tiểu Hà, việc này cha giao cho con xử lý. Nhớ kỹ, bán hết toàn bộ những món đồ này, tất cả số tiền đều dùng để giúp những người có nhu cầu. Hơn nữa phải nhớ rằng, nhất định phải đưa tiền tới tận tay những người có nhu cầu, nhất thiết không thể quyên góp cho Hội Chữ Thập Đen! –Hồng lão ân cần nhắc nhở.
Hồng Hà nghiêm túc gật đầu. Đây là một phóng viên vừa có lòng trách nhiệm vừa có lòng chính nghĩa, làm những việc này đương nhiên không thành vấn đề. Song em tai Hồng Hà quả thật là người duy nhất không cam lòng, còn mang chủ ý xấu. Hơn nữa còn nhớ thương món đồ đáng tiền nhất trong cả kho tàng. Gã mở miệng hỏi:
- Đúng rồi cha, những món đồ cổ tranh chữ khác ở đây đều có thể biến thành tiền mặt. Nhưng bộ nữ thi này thì làm thế nào đây? Một khi tiết lộ thì chẳng khác nào chủ động giao nộp cho chính phủ.
- Thế chi bằng cho cậu nhé? –Hồng Hà giống như ăn thuốc súng vậy, nói thẳng.
- Được, được, em thật sự có mối, sau khi bán được tiền có thể giúp đỡ người có nhu cầu. –Em trai Hồng Hà lập tức nói.
- Cậu có mối gì chứ, bán cho người nước ngoài à? Cậu đừng quên cô gái này là tóc đen da vàng, đến lúc ấy nếu bị người nước ngoài công bố với mọi người thì cậu chính là Hán gian bán nước. –Hồng Hà hung ác uy hiếp.
- Không sao, em có thể bán cho nước N. –Em trai Hồng Hà gãi đầu, bỗng ló cái khôn:
- Người nước N từ xưa vốn thích nhận tổ tông từ nước ta, hơn nữa họ cũng là tóc đen da vàng.
- Được, cậu cứ thử xem! –Hồng Hà tức giận nói. Thực ra cô nàng quả thật cũng không có biện pháp với bộ nữ thi này. Con người ta đều có tư lợi, một khi bộ nữ thi này công bố ra ngoài, cho dù Hồng lão đã qua đời nhưng việc này vẫn sẽ bị theo dõi điều tra, đến lúc ấy cả nhà họ sẽ thân bại danh liệt, tan cửa nát nhà. Nếu thế, chi bằng giữ lại tài sản khổng lồ giúp đỡ một ít người nghèo, chung quy còn hơn rơi vào trong tay đám tham quan sau khi bị tịch biên tài sản.
Song Hồng Hà cũng biết rằng, bộ nữ thi này quyết không thể rơi vào tay người nước ngoài. Điều này chẳng khác nào khinh nhờn tổ tiên mình, nhưng em trai Hồng Hà lại coi lời nói giận lẫy của cô nàng là thật. Trong mắt gã không có quan tài nữ thi gì cả, gã trực tiếp coi là núi vàng, là cây rung tiền, mừng húm chạy tới, muốn nghiên cứu làm thế nào dời đi. Nhưng đúng vào lúc này, hai bàn tay trắng bệch kia lại bấu lên mép quan tài, hơn nữa nữ thi ở bên trong còn ngồi thẳng dậy, quay quay đầu, khớp xương ngừng động không biết bao nhiêu năm đột nhiên vang lên tanh tách, hệt như lệ quỷ đang mài răng, khiến da đầu người ta tê rần.
Em trai Hồng Hà xui xẻo nhất, vừa mới chạy tới hệt như dời núi vàng, đào cây rung tiền, kết quả trực tiếp gặp phải nữ thi biến hóa. Lúc đó em trai Hồng Hà gào một tiếng, hai mắt trợn trắng chân mềm nhũn, phịch một tiếng ngã vật trên đất rồi hôn mê bất tỉnh.
- Xác chết vùng dậy! –Mọi người hoảng sợ, gào thét như nổi điên, người nhát gan càng chạy thẳng ra bên ngoài. Nhưng nếu để họ chạy ra ngoài thì nhất định sẽ để lộ bí mật, Lưu Anh Nam cái khó ló cái khôn hét một tiếng:
- Ai cũng không được chạy, ai chạy thì con thi quỷ này sẽ dòm ngó kẻ đó. Ai cũng không được hét loạn, ai lên tiếng thì nó sẽ đi theo kẻ đó, các vị càng không được gọi loạn tên người khác, cũng sẽ khiến nó ghi nhớ. Càng quan trọng là, trong đầu các vị cũng không thể nghĩ đến nó, quỷ dễ cảm nhận được chấp niệm trong lòng người ta nhất, các vị càng nghĩ tới nó, nó đương nhiên cũng sẽ nghĩ tới các vị…