Bên mép quan tài không biết từ lúc nào xuất hiện một bàn tay trắng bệch, ngón tay thon dài, móng tay sơn màu đỏ, xinh đẹp nhu mì, là bàn tay ngọc búp măng điển hình.

Song lúc này không ai có tâm tình thưởng thức bàn tay này. Em trai đứng gần đó nhất bị dọa ngã lăn ngã lộn, người khác cũng là vô cùng sợ hãi trốn tránh khắp nơi.

Mọi người không ngờ thật sự bị Lưu Anh Nam nói trúng. Hồng lão tiên sinh không chỉ là trộm mộ mà còn thật sự ngay cả con người ta cũng bới về. Ban đầu họ còn cho rằng trong quan tài chỉ là một ít đồ bồi táng quý giá gắn cùng một chỗ với quan tài, cho nên mới xách quan tài về, ai dè bên trong lại có người, nói đúng ra hẳn là thi thể. Nhưng vì sao thi thể không thối rữa, món đồ sớm nhất trong kho tàng này cũng là đồ của thời kỳ cuối trong triều Thanh ở hơn ba trăm năm trước, cỗ quan tài này chỉ có thể càng sớm hơn. Theo lý mà nói dẫu bảo quản thi thể tốt hơn nữa, nhiều năm trôi qua như vậy, gặp không khí cũng sẽ sinh ra phản ứng ô-xy hóa, lẽ nào…

Trong lòng mọi người sinh ra một suy đoán đáng sợ, lẽ nào trong quan tài là xác ướp? Nhưng nhìn bàn tay kia, mượt mà chắc nịch, hoàn toàn không có dấu hiệu khô quắt mất nước, nhưng có phương pháp gì có thể giữ thi thể sau nhiều năm vẫn không thối rữa đây? Hay là, cỗ quan tài này thuộc thời cổ đại nhưng người bên trong lạ vừa chết không lâu? Hay, bên trong có quỷ?

Đủ mọi suy đoán khiến mọi người càng lúc càng cảm thấy sợ hãi. Hồng Hà cũng bị dọa không nhẹ, vội vàng hỏi cha mình:

- Cha, trong quan tài rốt cuộc có thứ gì thế?

Ánh mắt sáng quắc của Hồng lão nhìn chằm chặp bàn tay trắng mịn kia nói:

- Thứ này cha phát hiện trong huyệt mộng ở núi sâu nhiều năm trước, bên trong có một nữ thi không hề thối rữa, không khác gì người thật. Lúc đó chính phủ rất để tâm nghiên cứu xác ướp cổ, nào là việc khai quật được người đẹp ngủ ở gò Mã Vương, đào được nữ thi đời Thanh tỏa ra hương thơm trong quan tài ở Đãng Sơn, rồi thì nữ thi Lâu Lan... nhiều vô kể, dẫn tới sự chú ý của cả thế giới, nói là có rất nhiều giá trị về y học về khảo cổ không thể ước lượng. Nhưng lúc ấy tôi cũng từng xem tin tức tương quan, cái gọi là xác ướp hoàn chỉnh chẳng qua chỉ là chưa mục nát, da thịt chưa thối rữa hết, đều là thây khô sau khi hơi nước bay hết. Song cỗ thi thể tôi phát hiện ra lại hoàn toàn khác, với tri thức khi đó của tôi, liếc mắt là nhận ra cỗ thi thể này mặc chính là trang phục nô tỳ đời Minh, cách hiện nay ít nhất 600 năm, nhưng thi thể bảo quản đúng thật là không hề hao tổn, làn da trắng muốt láng mịn, không có bất kỳ dấu hiệu bay hơi nước nào cả, cho nên tôi kéo cả quan tài lẫn thi thể cùng về, muốn tìm một thời cơ để ra tay.

- Trường hợp này ông nên tặng cho chính phủ đi. –Lưu Anh Nam hừ nói:

- Có một anh bạn đào được mấy que gỗ giá trị không thấp trong nhà mình đều phải nộp cho nhà nước, tất cả thuộc về của công, huống hồ là xác ước cổ có giá trị nghiên cứu khoa học cực cao như thế. Ông nên biết, rất nhiều đại nhân vật đều hy vọng có thể lấy được kỹ thuật bảo quản thi thể này, muốn bảo đảm sau khi mình chết thi thể không thối rữa, cho con cháu tán dương, thờ phụng mãi mãi.

Hồng lão nhìn hắn cười nhạt, hệt như đang hỏi Lưu Anh Nam, anh bạn đào ra mảnh gỗ ấy là tự nguyện nộp cho nhà nước sao?

Hiện tại hoàn toàn không có ai quan tâm tới lời của Lưu Anh Nam. Rất nhiều người trong ngành đang ở đây lúc này xác định trong quan tài chỉ có thi thể, vậy thì không có gì đáng sợ cả, ngay cả em trai Hồng Hà đều bò dậy, một đám người vây quanh quan tài nhìn vào bên trong. Chỉ thấy nét mặt họ cực kỳ phong phú, vừa giật mình vừa mừng rỡ vừa sợ hãi, cuối cùng Hồng Hà và người đẹp đạo cô cũng dè chừng đi tới, vừa nhìn xuống liền khiếp sợ không thôi.

Chỉ thấy nữ thi ở trong tầm ngoài đôi mươi, mắt phượng mày ngài, làn da trắng muốt, thân mặc váy gấm thời cổ đại, đầu đội mũ ngọc, trên cổ trên tay đeo trang sức bằng ngọc thạch, làn da láng mịn se khít, trên mặt thoa phấn mỏng, cánh môi đỏ tươi bóng bẩy, lông mi cong vút như thể còn đang rung rung, hệt như tùy lúc đều sẽ mở mắt ra vậy.

Mọi người không tự chủ phát ra từng tiếng kinh ngạc tán thán. Điều này quá khó tin, họ đều là người trong nghề, họ cũng biết những thi thể đã khai quật được gọi là hoàn chỉnh không tổn hao kia chẳng qua chỉ là xác chết khô quắt mất nước, toàn thân vàng vọt đầy tro bụi, da bọc xương, hốc mắt sâu, mũi lõm. Nhưng cỗ thi thể trước mắt mới là thi thể thật sự hoàn hảo không hao tổn, sống động như thật, chính là một thiếu nữ đang ngủ an lành.

- Không đúng! –Ngay khi mọi người ngắm nghía kỹ càng mỹ nhân ngủ này, người đẹp đạo cô bỗng hét toáng:

- Đây là cỗ thi thể hàng trăm năm trước, bảo quản hoàn hảo tuy rất đáng ngạc nhiên, nhưng bàn tay nàng ta sao lại gác bên mép quan tài chứ?

Người đẹp đạo cô vừa nói như thế, mọi người vốn đang hết sức tập trung nhất thời sững sờ, sau đó hét toáng chạy thục mạng, xô đổ không ít đồ cổ tranh chữ. Em trai Hồng Hà đau lòng không thôi, mà Hồng Hà thì chạy thẳng ra đằng sau Lưu Anh Nam… Nguồn truyện: Truyện FULL

Cô nàng túm chặt quần áo Lưu Anh Nam, tức khắc coi hắn thành thần hộ mệnh, trải qua mấy phen trước, cô nàng bất tri bất giác đã sinh ra sự ỷ lại với Lưu Anh Nam.

Hồng lão cũng sớm đã chú ý tới bàn tay không an phận kia, cho nên ông hoàn toàn không nhúc nhích, trước sau vẫn nán lại bên người Lưu Anh Nam. Ông tin chắc rằng, chàng thanh niên ngay cả Ngưu Đầu Mã Diện đều khách sáo với cậu ta tuyệt đối không thèm đếm xỉa tới một bàn tay trong quan tài.

Ngay khi hiện trường loạn thành một mảnh, bên mép quan tài lại xuất hiện một bàn tay. Hai bàn tay một trái một phải gác bên mép quan tài, hệt như người ở trong muốn ra ngoài vậy.

Hồng Hà sợ tới mức hét toáng, bởi vì đứa em trai cần tiền không cần mạng của cô nàng vẫn ở cạnh quan tài, vì sợ hãi mà ngã vật trên đất, nhũn chân không đứng dậy nổi:

- Mau, mau cứu em trai tôi.

- Dựa vào cái gì? Nó lại chẳng phải em vợ tôi. –Lưu Anh Nam hừ nói.

- Anh… -Hồng Hà giận dữ:

- Sao lại có người như anh chứ? Lẽ nào trên thế giới này, người gặp nguy hiểm bắt buộc phải có quan hệ với mình thì mới có thể giơ tay ra cứu sao? Hôm nay anh thấy chết không cứu, ngày mai anh gặp phải nguy hiểm người khác cũng sẽ không giúp anh, hôm nay anh nhìn thấy kẻ trộm móc ví mà làm như không thấy, ngày mai anh bị cướp thì cũng sẽ không có ai để ý. Cứ như vậy mãi sẽ tuần hoàn ác tính, xã hội sẽ lạnh nhạt cỡ nào…

- Cô có bệnh à? –Nhìn Hồng Hà nước bọt bay tứ tung, lên án hiện tượng xấu trong xã hội, lôi ra tinh thần trượng nghĩa của phóng viên, Lưu Anh Nam cười nói.

- Anh có thuốc à? –Hồng Hà trừng mắt quát giận.

- Trí thông minh thấp uống thuốc gì cũng vô dụng thôi! –Lưu Anh Nam cười khổ nói:

- Đó, cô tự nhìn xem, em trai cô lại không gặp nguy hiểm, hà tất phải cần tôi cứu chứ. Lẽ nào ở trên đường tôi nhìn thấy bà cụ không muốn ngang qua đường tôi cũng dìu bà ấy qua? Nhìn thấy người đeo kính râm tôi phải coi thành người mù rồi dẫn đường? Thấy người ta chém nhau ngã xuống tôi cũng phải đưa họ tới bệnh viện sao? Xã hội quả thật cần lòng nhân ái, thiện tâm và ấm áp, nhưng người tốt và lạm dụng người tốt vẫn có sự khác nhau rất lớn. Người tốt là cứu người như cứu lửa, giúp người ta vượt khó khăn, lạm dụng người tốt thì có khả năng lòng thì tốt nhưng làm việc xấu. Cô đã rõ chưa?

- Đã rõ, cảm ơn anh, bác sĩ tâm lý! –Hồng Hà tức giận nói.

- Nếu cô có bệnh sinh lý, tôi cũng biết chữa!

- Đi chết đi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play