Hồng Hà kéo tay cha vô cùng kích động, thật giống như nhìn thấy cha khởi tử hồi sinh vậy.
Hồng lão mặt mày hồng hào, tinh thần sáng láng, quả thật không giống vừa bệnh nặng mới khỏi. Đứa em phá sản của Hồng Hà nở mày nở mặt nói bên tai Hồng Hà: Text được lấy tại http://truyenfull.vn
- Hừ, ban nãy rốt cuộc là ai nói gì mà hồi còn sống tận hiếu, sau khi chết không lễ tang long trọng hả? Gì mà chết, tang chứ, quá xui xẻo.
- Cút sang một bên đồ phá sản! –Hồng Hà tức giận nói, nhìn cha mình, vô cùng kích động:
- Cha, rốt cuộc là thế nào? Không phải cha trúng gió tê liệt ư, vì sao?
- Cha cũng không biết. –Hồng lão cũng là buồn bực nhưng nụ cười trên mặt lại biểu hiện ra sự kích động trong lòng:
- Cha cũng không biết mình trúng gió, cảm giác giống như ngủ rất say, còn mơ một giấc mơ rất dài. Song sáng sớm hôm nay, cha lại mơ thấy Ngưu Đầu Mã Diện, Hắc Bạch Vô Thường, cha cảm giác mình sắp chết rồi, không ngờ rằng chỉ lượn một vòng ở Quỷ Môn Quan. Sau đó cha liền tỉnh lại, thân thể cha cũng có thể động đậy, chỉ là chân vẫn có chút không thoải mái, những chỗ khác không có bất kỳ cảm giác khó chịu nào.
- Ôi chao, Hồng lão đúng là hồng phúc ngang trời mà. –Hồng Hà còn chưa mở miệng thì đám người đứng cạnh đứa em phá sản bỗng mở miệng. Một người phụ nữ trung tuổi trong số đó tiến tới, cười ha ha nói:
- Hồng lão đây là ở hiền gặp lành điển hình.
- Không chỉ là ở hiền gặp lành, người ta nói đại nạn không chết ắt có phúc cuối đời đó. –Một người đàn ông trung tuổi khác cũng bước tới.
Con người ta đến tầm trung niên, kinh nghiệm xã hội phong phú, biết nhìn mặt đoán lời, am hiểu sâu sắc đạo làm người. Họ kịp thời nịnh nọt, cướp tiên cơ của đám thanh niên ngấp nghé ở bên, song người trung tuổi có sự khéo léo của người trung tuổi, thanh niên có phương pháp của thanh niên. Một cô gái bước tới, lấy ra từ trong túi xách mang theo người một bộ Ngọc Như Ý cỡ lòng bàn tay, óng ánh trong suốt, được điêu khắc từ ngọc thượng hạng, hai tay dâng lên:
- Hồng lão, ông chủ Vương của tiệm ngọc quý Nhuận Trạch chúng tôi nghe nói ngài vừa qua cơn bệnh nặng, bèn cố ý bảo tôi tặng ngài một bộ Ngọc Như Ý, chúc ngài vạn sự như ý.
- Ha ha, ông chủ Vương thật có lòng. –Hồng lão nhận Ngọc Như Ý vào tay rồi liếc qua, mỉm cười gật đầu.
Lúc này một nam thanh niên khác bước tới, tay cầm một cây quạt giấy, nan quạt trắng muốt như ngọc, không ngờ lại là ngà voi điêu khắc mà thành. Chàng trai mỉm cười nói:
- Hồng lão, chiếc quạt này là một chút tấm lòng của Thính Phong Trai chúng tôi, bức Bách Thọ Đồ ở bên trên là do Mặc Hiên Tán Nhân tự mình đề tặng, chúc ngài khỏe mạnh trường thọ.
Hồng lão mỉm cười đón lấy, mở ra, hai mặt trước sau toàn bộ đều là chữ "Thọ" đủ mọi kiểu chữ khác nhau, ngụ ý sâu xa, giá trị xa xỉ.
Hồng lão rất vui vẻ cười nói:
- Không sai, quả nhiên là bút tích của Mặc Hiên Tán Nhân, thật có lòng, các vị đều rất có lòng.
Lưu Anh Nam nhìn mà líu lưỡi không thôi. Đây mới là sự giao tiếp của xã hội bậc trên thực sự, ngay cả quà biếu thăm bệnh đều rất đắt đỏ. Nhất là nữ thanh niên cuối cùng, xách thẳng một chiếc va li du lịch, mở ra không hề kiêng nể, bên trong toàn bộ đều là tiền giấy đỏ rực, từng thếp từng thếp chừng vài trăm vạn, cô gái cười nói:
- Hồng lão, tẩy bút Hải Long đời Thanh lần trước ngài nhờ hãng đấu giá chúng tôi đấu giá hộ đã bán được 13.000 vạn, nơi đây chỉ là một phần nhỏ. Có điều ông chủ chúng tôi đặc biệt phân phó, chuẩn bị tiền mặt cho ngài để tiêu tai giải nạn.
- Được được, phiền hà rồi. –Hồng lão rất cao hứng. Chỗ này vừa là đồ quý vừa là tiền mặt, với rất nhiều người mà nói, đúng là có công hiệu khởi tử hồi sinh.
Tẩy bút vua dùng đấu giá được hơn mười ngàn vạn, điều này với Lưu Anh Nam mà nói cảm giác giống như nghìn lẻ một đêm. Song từ trong cuộc đối thoại của họ lại có thể nghe được, thì ra Hồng lão là kinh doanh mua bán sưu tập đồ cổ, chẳng trách có của cải khổng lồ như vậy.
Người ta thường nói: loạn thế vàng bạc, thịnh thế đồ cổ. Trong tay mọi người có tiền rồi, thì đồ cổ vừa là một món hàng đầu tư có tiềm lực rất lớn, cũng là vật sưu tầm nâng cao hàm lượng tư dưỡng của bản thân. Đương nhiên, đều là người có tiền mới có thể chơi những món này, tùy tiện một chiếc bô, núm vú của người cổ đại giữ đến thời đại này thì hở ra đều đáng giá vài ngàn vạn, người thường rất khó hiểu được.
- Cha, nếu cha không sao thì vì sao lại tìm những đạo cô, đội kèn trống này tới chứ, dọa con hết hồn. –Hồng Hà oán trách nói.
Người còn sống mà làm phép, thổi kèn đánh trống quả thật hơi mất tự nhiên. Song, thần côn bây giờ cũng phát triển theo thời đại, ba vị pháp sư Lăng Vân mời tới mấy ngày trước ai nấy đều lái xe sang, thoạt nhìn ngành này rất dễ kiếm tiền. Nhất là kiểu người già gia tài bạc triệu, tư tưởng vừa bảo thủ lại hơi mê tín như Hồng lão, tiền kiếm được lại càng khổng lồ.
Nhưng thật sự mà nói, hơn chục vị đạo cô xinh đẹp mơn mởn này thoạt nhìn quả thật rất vui mắt. Thì ra ngoại trừ tiếp viên hàng không, y tá, cảnh sát, sức quyến rũ từ phụ nữ mặc đạo bào quả không hề thua kém đồng phục. Càng khiến người ta vui mừng chính là, bất kể những vị này là thần côn hay thật sự có bản lãnh, nhưng càng lúc có càng nhiều thanh niên bằng lòng gia nhập vào trong ngành thần quỷ đạo pháp này. Họ chưa chắc có thể hàng yêu diệt ma, song ít nhất cũng là phát huy nền văn hóa dân tộc.
- Hừ, đừng cho rằng chỉ có chị hiếu thuận, em cũng có phần đấy. –Đứa em phá sản bỗng mở miệng nói:
- Sáng nay khi cha tỉnh lại, cha nói trong khoảng thời gian trúng gió mất đi ý thức này, cha mơ thấy Ngưu Đầu Mã Diện, Hắc Bạch Vô Thường, cứ như thể bị ác quỷ đòi mạng, sau đó lại lượn một vòng ở Quỷ Môn Quan, cho nên mới có thể tỉnh lại. Bởi vậy nên em cố ý mời vị đại sư này tới, cô ấy nói mọi việc cha mơ thấy đều là thật, tuy bây giờ đã tỉnh lại nhưng dẫu sao cũng đi một vòng quanh Quỷ Môn Quan, bị quỷ sai bắt hồn, cho nên ba hồn bảy vía của cha hơi mất ổn định, thậm chí còn có hồn vía đang quanh quẩn trong Địa Phủ, cho nên đại sư muốn khai đàn làm phép gọi hồn cho cha.
- Cậu… -Hồng Hà vô ý thức mở miệng. Thân là một phóng viên, đầu tiên phải tin vào khoa học, theo đuổi sự thật, tin tức báo cáo đều phải có sự giải thích từ khoa học một cách hợp lý, đương nhiên cô nàng không tin chiêu trò này. Cô nàng vừa muốn mở miệng răn đe em trai thì bỗng nhớ tới những việc tự mình trải qua gần đây, nữ quỷ Họa Bì, còn có cậu bé oán khí ngất trời ngày hôm qua. Hết thảy những việc này đều thực sự xảy ra, hoàn toàn lật đổ nhận thức trước sau như một của cô nàng, bây giờ lời gì đều không nói ra mồm.
Đúng vào lúc này, tiếng chuông bỗng rung mạnh, rõ ràng chỉ là một chiếc chuông đồng nho nhỏ nhưng thanh âm lắc lên phát ra lại vang điếc cả tai. Cả đám đạo cô xinh đẹp trẻ tuổi ngồi xung quanh pháp đàn bắt đầu đồng thanh tụng kinh, líu ra líu ríu ai cũng nghe không hiểu, nhưng cả đám người đồng thanh tụng kinh lại tạo ra thanh thế to lớn.
Người đẹp đạo cô trên pháp đàn bỗng mở mắt, chỉ thấy kim quang hệt như thực chất bắn ra trong đôi mắt nàng ta. Trong tiếng kinh hô của mọi người, chỉ nghe tiếng chuông càng lúc càng lớn, kiếm gỗ đào trong cánh tay khác của nàng ta thấm chu sa trên bàn thờ, bắt đầu vẽ linh phù vô cùng linh hoạt, một hơi vẽ mười tấm phù chú, đại biểu cho ba hồn bảy vía của Hồng lão. Bỗng nhiên, tiếng chuông ngừng lại, một cơn gió lạnh quái lạ thổi tới, thổi bay toàn bộ mười tấm linh phù nhưng không thổi tắt ngọn nến trên bàn thờ, mười tấm linh phù như sống lại, bay lượn quanh bàn thờ, giống như ba hồn bảy vía đang lượn vòng…
- Phụt… -Bỗng nhiên, một tiếng truyền tới, ngay lúc mọi người trợn mắt há mồm, những tấm linh phù bồng bềnh trên không trung bỗng có ba tấm bốc cháy lên, trong tích tắc hóa thành tro tàn…