Đối mặt với Lăng Vân, Lưu Anh Nam thật sự là chịu thua. Từ hôm nay gặp mặt đến bây giờ, cô nàng này đầu tiên là dưới tình huống mình không hay biết mặc quần đùi cho mình đang trần truồng, sau đó lại hỏi tới tấp mấy chủ đề không đâu vào với đâu. Nhất là ánh mắt, lúc thì dịu dàng như nước, lúc thì u oán đau thương, lúc thì nhiệt tình như lửa, không hề kiêng nể nhéo một cái, bấu một cái, giẫm chân một cái…
Ấy thế mà đối với những việc này Lưu Anh Nam chẳng những không phản cảm, ngược lại rất hưởng thụ. Rất nhiều nam sinh cấp hai cấp ba đều có trải nghiệm tương tự như thế, thường xuyên nghĩ mọi biện pháp để chọc tức nữ sinh mình thích. Cho dù bị nàng ta mắng một trận cũng cao hứng, chứng tỏ đã thành công khơi lên sự chú ý của nàng ta, rất nhiều cuộc tình và gian tình chính là sinh ra từ trong cãi lộn.
Mà Lăng Vân cũng rất kinh ngạc. Cô nàng cho rằng mình luôn là một cô gái dịu dàng đúng mực, nhã nhặn lễ phép, sao gặp phải tên này lại luôn muốn động thủ dạy dỗ hắn chứ? Điều này khiến Lăng Vân không nhịn được nghĩ tới một chân lý vĩnh hằng, đó chính là: đánh là thân, mắng là yêu.
Sự thực quả đúng là như thế. Nếu đối phương không hề để ý tới bạn thì sẽ không đánh không mắng, trực tiếp coi như không khí, mắng bạn chứng tỏ đã để ý tới bạn, đánh bạn chứng tỏ sẵn sàng đụng chạm cơ thể với bạn…
Giống như bây giờ, Lăng Vân giẫm chân véo tai Lưu Anh Nam, không hề nhìn ra có ý giận gì cả, ngược lại giống như muốn kéo thấp đầu hắn xuống để hôn vậy.
Có điều bây giờ không phải là lúc liếc mắt đưa tình. Lăng Vân liếc qua Diệp Tinh đang vô cùng căng thẳng nói với Lưu Anh Nam:
- Đường đường là đàn ông thân cao bảy thước lại so đo tính toán với phụ nữ, đấu mồm đấu mép như mấy bà bán cá vậy, chả biết mất mặt gì cả. Đặc biệt là bây giờ ác quỷ đang gây hại, thời khắc sống còn, người ta nói thời điểm quốc gia hưng vong, nam tử hán đại trượng phu phải có trách nhiệm bảo vệ phụ nữ trẻ em, cứu giúp nhân dân, khoan dung độ lượng, gặp chuyện bất bình ra tay chẳng tha, lúc nên ra tay thì phải ra tay….
- Được rồi, được rồi, chị hai à, tư duy cô thay đổi chóng mặt như thế, tôi thực sự theo không kịp. –Lưu Anh Nam cười khổ.
- Theo không kịp thì đừng theo, anh chủ yếu phụ trách hàng ma bắt quỷ là được rồi. –Lăng Vân thả lỗ tai hắn ra, hai tay chống nạnh, mặt đỏ tía tai, cảm giác như một bà vợ hung hãn đang dạy dỗ chồng mình vậy. Text được lấy tại http://truyenfull.vn
- Nói thật, đối với loài quỷ vô hình vô tướng này tôi cũng không có cách. –Lưu Anh Nam ăn ngay nói thật, Lăng Vân và Diệp Tinh nhất thời lo lắng. Họ coi hắn là cọng rơm cứu mạng cuối cùng, bây giờ nghe hắn nói như thế, không hề nghi ngờ giống như bác sĩ nói "chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi". Diệp Tinh suýt nữa sụp đổ, đột nhiên Lưu Anh Nam đổi giọng nói:
- Đến bây giờ chỉ có một biện pháp duy nhất…
- Biện pháp gì? –Hai cô gái kích động suýt nữa nhảy xổ lên.
Lưu Anh Nam vân vê cằm nhìn khuôn mặt vương nước mắt, vô cùng đáng thương của Diệp Tinh, trầm giọng nói:
- Từ nay về sau đừng ngủ nữa!
Đây mà gọi là biện pháp? Lăng Vân và Diệp Tinh song song trừng mắt hắn. Lưu Anh Nam bất đắc dĩ xòe tay nói:
- Đây là biện pháp duy nhất. Loài Đa Mộng Quỷ này chỉ xuất hiện trong giấc mơ của con người, do bản thân loài quỷ này chết không rõ ràng cho nên oán niệm của chúng cực lớn, trước sau luôn rơi vào trong bí ẩn mình chết như thế nào mà không thể tự thoát ra. Khi nó xuất hiện trong giấc mơ của một người, người đang mơ chính là nó lúc trước, nó chính là hung thủ trong tưởng tượng, dùng đủ mọi phương pháp giết người để chứng thực suy đoán trong đầu.
Lưu Anh Nam liến thoắng nói, hai cô gái trợn tròn mắt hệt như đang tham gia cuộc thi mắt đẹp vậy. Người bình thường vốn dĩ nghe không hiểu, kỳ thực nói trắng ra, Đa Mộng Quỷ chính là một loài quỷ phiền muộn, ngay cả mình chết thế nào đều không biết. Tất cả oán niệm của nó chính là đang suy đoán mình rốt cuộc chết thế nào.
Sức tưởng tượng của con người là vô cùng tận, quỷ cũng như thế. Đặc biệt đối với cái chết, sức tưởng tượng về giết người càng mạnh, Đa Mộng Quỷ nhìn chằm chằm vào một người, xác thực ý nghĩ của mình vào trong giấc mộng của người này, tái hiện lại cảnh mình bị giết.
Cho nên Diệp Tinh mơ liên tiếp ba giấc mơ, phân biệt là bị đá đập, bị dây thép xiết, bị lửa thiêu, lần nào lần đấy đều rất chân thực, độ thương tổn càng là lần sau lớn hơn lần trước. Tục ngữ nói quá tam ba bận, giống như bây giờ Diệp Tinh đã sụp đổ rồi, sự thương tổn ở trong mộng cũng đau đớn như trong cuộc sống hiện thực.
Lưu Anh Nam cũng chỉ từng nhìn thấy tư liệu về Đa Mộng Quỷ trong ghi chép của Âm Tào Địa Phủ, với năng lực hiện tại của hắn thì thực sự không biết làm thế nào cho tốt. Cách duy nhất chính là bảo Diệp Tinh không ngủ nữa.
Lăng Vân và Diệp Tinh đều là người phiêu bạt chốn giang hồ, đương nhiên có thể nhìn ra người ta nói thật hay giả. Lăng Vân thường xuyên gặp phải một vài lãnh đạo, rõ ràng nói chuyện này chắc chắn không làm được, nhưng cuối cùng vẫn là làm được. Diệp Tinh cũng từng gặp nhà sản xuất hoặc đạo diễn tương tự, rõ ràng nói không cần vai như vậy nhưng cuối cùng cô nàng vẫn tham gia diễn.
Đây là vì hễ là người có quyền có thế thì không bao giờ nói lời "chắc chắn". Giống như bác sĩ không bao giờ nói chắc chắn có thể chữa khỏi vậy, con người ta luôn muốn lưu lại đường rút lui cho mình. Cho nên, con người và tình huống tương tự như thế, Lăng Vân và Diệp Tinh liếc mắt là có thể nhìn thấu. Nhưng đối với Lưu Anh Nam, họ nhìn thấy chính là vững tin và bất đắc dĩ.
- Anh đi theo tôi… -Diệp Tinh bật khóc, là khóc trong tuyệt vọng, rớt là nước mắt sợ hãi. Lăng Vân không đành lòng, kéo Lưu Anh Nam đi ra ngoài, đẩy Lưu Anh Nam thẳng vào phòng vệ sinh vừa mới sửa ống nước kia. Mùi bên trong vẫn chưa tỏa đi hết, Lăng Vân đẩy Lưu Anh Nam ngồi lên bồn cầu, tiện tay đóng cửa lại, cúi người xuống, chóp mũi dí sát chóp mũi Lưu Anh Nam, từng làn hương thơm tràn vào trong lỗ mũi Lưu Anh Nam, trong nháy mắt Lưu Anh Nam cảm thấy cả phòng vệ sinh đều thơm lên.
Lưu Anh Nam nhìn Lăng Vân, Lăng Vân đỏ mắt nhìn chằm chằm hắn. Ngay khi Lưu Anh Nam chuẩn bị mở miệng thì Lăng Vân bỗng cúi người xuống, chủ động dâng hiến cánh môi đỏ ấn lên môi Lưu Anh Nam. Chỉ thấy cô nàng nhắm chặt hai mắt, mây đỏ dăng khắp mặt, hai tay túm chặt bả vai Lưu Anh Nam, cả người cứng đờ như đá, nhưng đôi môi như cánh hoa hồng lại mềm mại như vậy.
Lưu Anh Nam thoáng cái thộn ra, vô ý thức nhúc nhích môi, cảm giác này tuyệt không thể tả. Hắn vừa muốn thưởng thức tường tận thì Lăng Vân lại đứng dậy, đỏ mặt nói:
- Như thế chắc là được rồi chứ gì?
Hả? Lưu Anh Nam đầu đầy dấu hỏi chấm, đây là thế nào? Chỉ nghe Lăng Vân nói:
- Anh chẳng phải muốn như thế ư? Bây giờ thỏa mãn rồi, anh có thể giúp Diệp Tinh trừ quỷ chứ?
Hả? Lưu Anh Nam tiếp tục đần ra, hắn thật sự không theo kịp tư duy nhanh nhạy của Lăng Vân. Từ lúc cô nàng xuất hiện vào hôm nay đã luôn cảm thấy là lạ, dùng tư duy Thần cấp không ngừng sáng tạo niềm vui và ngạc nhiên cho Lưu Anh Nam.
Thực ra bản thân Lăng Vân cũng không hiểu rõ ý nghĩ và hành vi của mình cho lắm. Ban nãy dò hỏi ý đồ của Lưu Anh Nam tối hôm đó, cô nàng giống như một thiếu nữ đang chờ nam sinh mình thích tới bày tỏ. Ban nãy cãi lộn, thì giống như sự mập mờ của thiếu nữ và nam sinh mình thích trước khi yêu đương. Mà bây giờ, cô nàng chủ động dâng môi thơm, ép nam sinh bày tỏ với cô nàng, để hoàn toàn xác định mối quan hệ này…
Bây giờ quá trình yêu đương gần như thất truyền này chỉ e ngay cả học sinh cấp hai đều không thèm dùng, nhưng đối với Lưu Anh Nam và Lăng Vân thì lại vô cùng hữu dụng. Lăng Vân lúc này hoàn toàn chính là một cô gái bất chấp xấu hổ để bày tỏ. Cô nàng kiên định nói:
- Diệp Tinh giống như em gái của tôi, bây giờ hai ta đều có quan hệ như này rồi, anh nhất định phải dốc hết sức giúp cô ấy…