Tôi bảo bà chị này, cho dù là hưởng thụ đồ cúng của chị thì cũng không cần thở khói vòng kiêu ngạo thế chứ?
Chị Hai do uống rượu quá liều cộng thêm quá đau lòng dẫn đến lúc này hơi ngất ngây, mơ mơ màng màng dựa lên bia mộ mà khóc. Lưu Anh Nam đi tới, ngồi xuống cạnh cô gái đẹp trai kia nói.
Cô gái kia nghiêng đầu, híp nửa mắt, khóe mắt đang giựt giựt, khóe miệng đang run run, mang vẻ rất hung ác. Cô ả hít sâu một hơi thuốc, thở ra một hơi dài, cuối cùng vẫn tản hết lệ khí. Cô ả có thể cảm thấy rõ ràng mình không phải đối thủ của Lưu Anh Nam, là trời sinh khắc chế.
Nhưng giọng điệu cô gái vẫn không phục:
- Bà đây trời sinh đã hung hăng càn quấy như vậy, chú nhìn được thì nhìn, không nhìn quen thì cút! Đừng tưởng mình là quỷ sai thì ra vẻ với bà, bà đây cả đời thà bị đánh chết cũng sẽ không bị dọa chết, thà không luân hồi cũng không để chú mày hù dọa đâu.
- Chị Hai, chị cần gì phải biểu hiện ra địch ý như thế chứ. Tôi chỉ mới nói một câu, sao chị như muốn liều mạng với tôi thế? Chị nóng nảy làm gì chứ? –Lưu Anh Nam chán nản cười khổ.
- Chú mày nói chị tính chó cũng được, tính lừa cũng chả sao, chị mày chính là như thế, muốn làm gì thì làm, không làm thì chết đi! –Cô gái càng lúc càng sắc bén.
Lưu Anh Nam giơ tay đầu hàng. Loại phụ nữ này thật là thế gian hiếm thấy mà. Hắn quay đầu nhìn thoáng qua bia mộ, ảnh bên trên giống y đúc cô gái này. Hắn liếc chữ trên bia mộ nói:
- Tiểu thư Điền Tâm Ninh phải không? Cái tên dễ nghe biết bao, cần gì phải bạo lực thế chứ. Nhìn thời gian trên bia mộ, hình như chị đã chết hơn một năm rồi à?
- Đúng thế. Chị mày chết mới một năm nhưng chịu phạt trong địa ngục thì đã chịu khổ hình vài ngàn thậm chí vài vạn năm rồi. Thậm chí đều khiến chị mày quên mất thời gian, mỗi ngày đều là lột da, mọc da rồi lại bị lột da… -Tiểu Ninh hung ác nói.
- Chịu khổ hình trong thời gian dài như vậy đều không mài mòn lệ khí trong lòng chị, thế vì sao họ còn để chị luân hồi? –Lưu Anh Nam rầu rĩ nói.
- Bởi vì chị mày cũng là phụ nữ, cũng biết giả vờ đáng thương! –Tuy Tiểu Ninh rất không nguyện ý thừa nhận nhưng vẫn là nói thật.
Lưu Anh Nam bó tay, còn tưởng cô ả sẽ ngang ngạnh tới cùng cơ chứ. Lưu Anh Nam không cần hỏi cũng biết cô ả nhất định là trốn khỏi từ trên con đường thông thẳng luân hồi. Bằng không người đã chết một năm trừ phi một mực xuất hiện trong trạng thái du hồn dã quỷ hoặc hóa thành lệ quỷ, hoặc chạy ra từ trong địa ngục, nếu không tuyệt sẽ không xuất hiện ở Dương gian. Text được lấy tại http://truyenfull.vn
Nhưng lúc đầu thai chuyển thế sẽ lần nữa được cho phép đi lên Vọng Hương Đài, liếc qua kiếp trước của mình. Đây là thể hiện sự nhân tính hóa của Âm Tào Địa Phủ, chủ yếu là vì trước khi sinh hồn đầu thai, cho họ nhìn lại quá khứ vất vả và một vài chuyện hối hận của kiếp trước để họ rút ra bài học, kiếp sau đừng tái phạm sai lầm tương tự thế nữa.
Mà vào lúc này linh hồn của họ sẽ thông qua Vọng Hương Đài xuất hiện ở Dương gian, giống như cô em Tiểu Ninh đẹp trai trước mặt này. Lúc nãy chị Hai một mực oán trách người bạn tốt, ân nhân chặn một đao cho cô nàng mà chết này làm người quá cố chấp, luôn muốn ganh đua cao thấp với đàn ông, luôn muốn biến thành bà hoàng, gây dựng một vùng lãnh thổ to lớn, kết quả là trả bằng tính mạng.
Nếu cứ yên ổn làm một người phụ nữ, nói yêu đương với đàn ông rồi kết hôn sống tới già chẳng phải tốt hơn hay sao? Điều này chứng tỏ chị Hai khá hiểu rõ, mà sau khi chịu khổ hình ngàn năm ở địa ngục thì cô ả Tiểu Ninh này cũng học được cách lợi dụng đặc điểm của phụ nữ mà giả vờ đáng thương, giành sự đồng cảm, mới khiến thời hạn chịu phạt của cô ả được giảm ngắn, có thể luân hồi. Điều này khiến cô ả cũng ý thức được rằng, phụ nữ không nhất định phải chém giết như đàn ông, lợi dụng ưu thế trời sinh cũng có thể chế địch giành phần thắng.
Trong xã hội hiện nay, phụ nữ mạnh mẽ đâu đâu cũng có, lòng háo thắng của rất nhiều phụ nữ còn mạnh hơn cả đàn ông. Cho nên mẫu người như Tiểu Ninh cũng không hiếm, chỉ là tính cách và kết cục sau cùng của cô ả lại tiêm nhiễm vào chị Hai Thường Đình. Thậm chí chị Hai còn tuân theo ý chí của cô ả, kế thừa tính cách của cô ả, cố tách ra một nhân cách khác ở sâu trong linh hồn mình, một nhân cách đầy tính bạo lực, hung ác, miệt thị đàn ông, bừng bừng dã tâm y hệt Tiểu Ninh…
Rất hiển nhiên, ban nãy Tiểu Ninh đã nghe thấy lời của chị Hai, cũng nhìn thấy biểu hiện của cô nàng. Dưới ánh mắt chòng chọc của Lưu Anh Nam, sắc mặt cô ả đang biến hóa không ngừng, nhìn như cô ả cũng rất rối bời. Chỉ là ở Dương gian một ngày, địa phủ ngàn năm, trải qua sự tra tấn và khổ hình hàng trăm ngàn năm, chưa nói có thể khiến cô ả hoàn toàn ngộ ra, mà còn làm cô ả biết được sự đáng quý của sinh mạng, nên quý trọng nó, trong cuộc sống càng phải tìm lấy niềm vui, học cách hưởng thụ.
Cô ả cản đao cho chị Hai, ngay cả chết đều không sợ, có thể thấy được tình cảm sâu sắc của hai người. Cô ả sao có thể thật sự nhìn chị Hai biến thành nhân cách phân liệt chứ? Sau khi trải qua một hồi đấu tranh tâm lý, sắc mặt biến hóa không ngừng thì Tiểu Ninh thở dài thườn thượt một hơi nói:
- Con bé ngốc này, cô ấy luôn nói tôi cố chấp nhưng bây giờ cô ấy cố biến cô ấy thành tôi, chẳng phải cũng là cố chấp hay sao! Giống như Thôi Phán Quan ở Âm Tào Địa Phủ từng nói, đời người quan trọng nhất chính là có thể vui vẻ làm chính mình!
Móa! Lưu Anh Nam mắng thầm một tiếng, mắng chính là Thôi Phán Quan! Câu nói này là sao chép đạo văn vi phạm bản quyền trắng trợn, bởi vì câu này là Lưu Anh Nam nói. Đừng nhìn hắn không biết cha mẹ mình là ai, vì sao lại có Bán Quỷ Thể, đối mặt với đủ kiểu đồn đại nhảm nhí, nào là quỷ đời hai, con riêng, hắn hoàn toàn không để ý. Nếu đã sinh ra trong thế gian này, lai lịch thế nào không quan trọng, quan trọng chính là cả đời sống thế nào. Đương nhiên là vui vẻ làm chính mình, các vai khác đều đã có người diễn rồi.
Khả năng là do Tiểu Ninh kìm nén quá lâu, có lẽ là do đau lòng vì chị Hai nên cô ả không nhịn được kể lại mọi chuyện trong quá khứ. Tiểu Ninh là một người tính cách quật cường, lòng háo thắng cực mạnh, từ nhỏ đã được người trong nhà nuôi theo kiểu đàn ông. Đương nhiên, cha mẹ cô cũng rất dũng mãnh, một người bị người ta chém chết, một người bị ngành chức năng bắt giữ. Lúc đó Tiểu Ninh mới chỉ tám tuổi, được người anh em của cha cô - cũng chính là cha của Thường Đình thu nuôi, cô lớn lên cùng Thường Đình từ nhỏ, trong cuộc sống của Thường Đình cô đảm nhiệm vai thần bảo vệ, vai anh Hai, giờ giờ phút phút đều ảnh hưởng tới Thường Đình.
Đây chính là thanh mai trúc mã điển hình. May mà người cha xã hội đen của họ không cho họ đính hôn từ bé, bằng không chính là đẻ ra con gái thì cho họ làm les, đẻ con trai bảo họ làm gay, nếu là một nam một nữ thì chắc bảo họ kết làm anh em rồi!
Khả năng là do vấn đề về gien, cũng có khả năng là ảnh hưởng từ cha Thường Đình lúc đó đang dốc sức đánh đổ thiên hạ nên Tiểu Ninh đã trở thành một tên xã hội đen đời hai hoàn toàn, lòng dạ ác độc, bừng bừng dã tâm. Cha Thường Đình gây dựng giang sơn, cô ả dựng lên một thế giới nhỏ ở phía dưới, hơn nữa cô ả trước sau luôn cho rằng Thường Đình và cô ả là cùng một loại người, có thế lực và gia đình như nhau, ắt phải đi lên con đường đen tối này.
Cho nên cô ả đi đâu, làm gì cũng đều dẫn Thường Đình theo, lúc nào cũng tự thân dạy dỗ, ân cần dạy bảo, muốn nhuộm đen Thường Đình. Nhưng Thường Đình trước sau vẫn giữ vững sự dịu dàng và điềm tĩnh của con gái. Mãi cho đến một ngày, cũng chính là ngày này năm trước, hai người vì cướp địa bàn với người ta mà xảy ra xung đột. Vào thời khắc mấu chốt, chị Hai Thường Đình vẫn làm con gái bị dọa choáng váng, nhìn thấy dao bầu chém xuống không biết trốn đi đâu. Giờ phút sống còn ấy Tiểu Ninh đã xuất hiện, vì nhuộm đen Thường Đình, cô ả đã trả giá bằng tính mạng.
Từ đó về sau Thường Đình liền biến thành Tiểu Ninh, kế thừa hết thảy sự bạo lực hung tàn của cô ả. Một người bệnh nhân cách phân liệt hoàn toàn mới đã sinh ra như thế.
Hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, Lưu Anh Nam chán nản thở dài nói:
- Mỗi người đều có con đường riêng của mình, đừng thử thay đổi bất kỳ ai, bởi vì đến cuối cùng đều sẽ đi xuống suối vàng, khác đường cùng đích! Tôi nghĩ cô cũng không muốn nhìn thấy Thường Đình dẫm vào vết xe đổ của cô đúng không? Có phải cô muốn khuyên cô ấy hay không?
Tiểu Ninh nghiêm túc gật đầu, bỗng cô ả nhớ tới điều gì đó, bèn quay đầu nhìn Lưu Anh Nam nói:
- Chú mày rốt cuộc làm gì? Ác quỷ hay là sắc quỷ?