Diệp Khiết Băng không biết hiện tại mình nên có biểu tình gì.

Vì sao cô lại xui xẻo như vậy nha? Vẫn là bản thân còn quá mức lạc quan hả?

Mím môi khổ sở hồi tưởng lại cảnh vừa rồi...

Ừm, hình như là cô quay lại chỗ rẽ ngoặt, đúng vậy. Sau đó hoàn toàn không thấy hướng ngược lại có lối đi (dĩ nhiên), vì vậy cô bắt đầu lọ mọ tìm tòi xung quanh. Qua một hồi lâu không thấy có hiện tượng gì khác lạ, cô vẫn bền gan vững chí nhìn mấy cái văn tự trên vách tường xem có thể tìm ra manh mối gì không. Nhìn thôi dĩ nhiên không đủ, cô liền bắt chước nhân vật trinh thám nào đó trên phim, lấy tay gõ lên từng chỗ. Bởi vì chiều cao có hạn, vì vậy cô gõ được một lúc thì không chỉ tay đau mà chân cùng cổ cũng nhức mỏi vô cùng.

Đúng lúc cô ngồi xuống xoa bóp toàn thân thì không biết tay trái quơ quơ phải cái chốt gì, chỉ thấy có một chỗ nào đó trên vách tường đột nhiên lõm vào. Lúc đó cô biết mình phải ngồi dậy nhưng mệt là bệnh lười mãn tính lại tái phát, hơn nữa cũng ôm tâm lí may mắn rằng kẻ đáng sợ nhất nơi đây đã gặp rồi, cho dù tiếp theo có gặp phải thứ gì đi chăng nữa chắc cũng không đáng sợ hơn được.

Và thế là...

Cô liền hoa hoa lệ lệ rơi xuống dưới...

Cảm giác không ngừng rời xuống dưới, không thể điều khiển được bản thân khiến cho cô tiếp tục cảm thấy hối hận...

Đến khi thần trí tỉnh táo lại, đã có thể cử động như ý muốn thì cô tiếp đất...

Mà cũng không thể nói là tiếp đất, là tiếp nhân thì đúng hơn...

Và cái con người xui xẻo này...

Lại là Vân Đình Viêm - kẻ nguy hiểm nhất trong lịch sử Minh gia.

Có điều, lần này là bản thể.

(Đừng hỏi vì sao Diệp Khiết Băng biết được, hiện tại Vân Đình Viêm có nói hắn là Sáng thế thầnđi chăng nữa cô cũng phải gật đầu tin tưởng. Không tin không sống được đâu, hắn là dị năng giả hệ tinh thần đấy. QAQ)

--- ------ ------ ------ ------ -----

“Như thế nào? Còn chưa có tìm được sao?”

“Vâng thưa tiểu thư, nghe nói cấm địa có rất nhiều trận pháp, tiểu tiểu thư vào đó chỉ sợ không thể chỉ ngày một ngày hai mà ra được.”

“Hừ, căn bản là ham chơi. Chính mình liên lụy vào không nói, còn gây rắc rối cho người khác.” - Minh Hiểu mím môi, trong mắt hiện lên sự không kiên nhẫn cùng phiền chán.

Hàn quản gia liếc nhìn gương mặt tinh xảo tuyệt luân của thập tam tiểu thư cùng biểu cảm trên mặt bà vào trong mắt, trong lòng không nén nổi tiếng thở dài. Chỉ vì một phút nông nổi, chỉ vì chấp niệm kia...có đáng không? Lúc trước không phải thập tam tiểu thư luôn trinh tĩnh hiền thục sao? Tại sao chỉ mới hai năm có lẻ, tính cách của bà liền trở nên cực đoan như vậy? Tiểu tiểu thư chỉ là đứa bé, chính cô bé cũng đâu thể tự quyết định được giới tính của bản thân mình? Chuyện tình cảm của người lớn thì nên đóng cửa giải quyết với nhau, cho dù có xích mích đến mức nào thì cũng đừng lôi đứa bé ra trút giận chứ?

Minh Hiểu mím môi, theo thói quen nheo lại đôi mắt. Mỗi khi nhìn vào đôi mắt của con bé bà liền cảm thấy không thoải mái. Đôi mắt đó quá sạch sẽ, bình thản, đến mức làm cho bà nhìn thấy hình ảnh của bản thân mình, cảm giác như bị nhìn thấu đến tận cùng. Bà không muốn nhìn vào đôi mắt ấy, càng không muốn con bé nhìn thấy hình ảnh của bà. Bà sợ sẽ nhìn thấy hình ảnh của bản thân, nó đã trở nên xa lạ, biến dạng đến mức chính bà cũng không nhận ra nữa. Nhưng bà không muốn quay đầu, dù rằng nhiều lúc tỉnh giấc giữa đêm, bà luôn tự hỏi bản thân vì sao lại trở thành như vậy.

--- ------ ------ ------ ---------

“Sao rồi?”

“Nhị tiểu thư bước vào cấm địa, sống chết chưa rõ.”

“Hừ, sống chết chưa rõ? Để Liệp đi, cho dù con nhóc có chết cũng phải khiến nó sống. Ngày nào mẹ con bà ta chưa nhận đủ những gì ta muốn ả phải nhận, vậy thì Diêm vương cũng đừng hòng tới cướp người.”

“Vâng.”

--- ------ ------ ------ ------ ---

“Đại tiểu thư, cô không nên kén ăn, phải ăn uống đủ chất thì mới phát triển tốt được.”

“Cháu biết, bác đừng lo.”

“Đại tiểu thư, lát nữa cô sẽ có giờ học nhạc với ngài Separt, cô có yêu cầu gì không?”

“Không cần đâu, cảm ơn sự quan tâm của bác.”

“Đây là bổn phận của tôi, thưa cô.”

“Diệp tiểu thư, khả năng cảm âm của cô rất tốt.”

“Cảm ơn lời khen.”

.....

Nghiêng đầu nhìn những tia nắng vàng trải dài trên mặt cỏ, đôi chân nhẹ nhàng đung đưa theo từng nhịp của chiếc xích đu, Diệp Tuệ Phương hồn nhiên tươi cười, tạo nên một bức họa đẹp đẽ mà sinh động. Nhưng không có ai biết, trong lòng cô bé gần 3 tuổi này là sự hận thù sâu sắc và mong muốn chứng tỏ bản thân cực kì mãnh liệt. Chỉ có Lance, người quản lí của cô, luôn nghe thấy tiếng lẩm bẩm của cô mỗi tối trước khi đi ngủ và mỗi sáng tỉnh giấc:

“Minh Ly, hãy cùng tôi chơi lại trò chơi này.”

Câu nói ấy như thần chú, tựa như chỉ là lời nói trong vô thức của một cô nhóc. Nhưng Lance hiểu, Đại tiểu thư của Diệp gia không phải một cô bé 3 tuổi bình thường. Những lời cô nói ra, đều không phải lời nói nhảm nhí mà lũ nhóc con ăn hại kia có thể so sánh được.

--- ------ ------ ------ -----

“Oài, lão đầu tử, đi đến mòn cả gót chân rồi mà vẫn không thấy bóng dáng con mèo nhỏ đâu cả, không phải là do ông già rồi nên trí nhớ giảm sút đấy chứ?”

“Hừ, cho dù có giảm sút cũng vượt xa ngươi. Cơ quan trong này đã được khởi động, tuy là chỉ có tử khảm cùng hoạt khảm, nhưng cũng đủ để đau đầu. Đầu tiên phải tìm cách ra khỏi cái đường hầm này trước khi lỗ thông gió mở ra, sau đó mới có thể đi đến trung tâm để tìm con bé.”

“Ồ, tức là phải ra được đường hầm này trước hả? Sao lão gia không nói sớm, vừa rồi ta phát hiện ra một lối đi thông ra ngoài, có điều ngài không nói, ta cũng không biết, cho nên liền bỏ qua rồi.” - Minh Âm - quản gia củanhà chính Minh gia tươi cười đầy mặt tỏ vẻ hối lỗi. Có điều chưa cần xét đến nội tâm đang âm thầm khoái trá trước vẻ mặt như ăn phải ruồi của hai vị lão gia chủ, chỉ nhìn gương mặt tươi như hoa cúc vàng chẳng có chút gì gọi là ăn năn đang bày ra như nói: ta đúng là cố tình không nói đấy, hai lão già mất nết các ngươi có ý kiến gì cũng đủ để biết cái vẻ hối lỗi kia mười phần là giả.

Minh Duệ nhướng mày, lão già này lâu không được ăn đòn nên ngứa da à?

Minh Cẩn cười nhạt:

“Minh Âm, ông nhớ hương vị tiêu hồn thực cốt của phấn ngứa đặc hiệu Con gà rừng hả? Vừa hay ta mới lấy được một ít từ chỗ tiểu Trữ, tiểu tử đó bảo vệ chỗ phấn này rất kĩ càng đó, chắc hẳn công dụng cũng vô cùng vượt trội nha. Thế nào? Có muốn thử không? Yên tâm, phí làm mẫu vật thí nghiệm ta sẽ bảo tiểu Trữ tính cho ông, lấy giá rẻ chút, dù sao cũng là ông được lợi đúng không? Ta nói...”

Minh Âm nghiến răng nghiến lợi nhìn hai con hồ ly đang phe phẩy đuôi trước mặt. Hừ, ông không thèm so đo với hai lão già này, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Miệng cười buốt giá, răng ta mài:

“Ha ha, đừng vội đừng vội, đồ tốt đâu thể hưởng một mình được đúng không? Ta đây cũng là người hào phóng, hơn nữa chúng ta làm bạn bao nhiêu năm rồi, về tình về lí thì đều phải cùng hưởng chứ đúng không?”

“Ai zà, hai anh em nhà ta rất là bình thường đó, làm gì có thứ sở thích quái dị như ông?” - Minh Cẩn trưng ra khuôn mặt gợi đòn đúng chuẩn nhãn mác “Bạch Ngọc công tử“. (ý là thư sinh mặt trắng)

“Minh Cẩn, già rồi mà còn ấu trĩ như vậy, đúng là càng sống càng thụt lùi..”

Khuôn mặt trắng sáng của Minh Cẩn lập tức cứng lại, sau đó giống như vỏ trứng gà luộc bị nứt, từng mảng bong ra, rơi xuống sàn. Có lẽ vì người đả kích là anh trai song sinh của mình, vì vậy sự tức giận trong ông bỗng chốc bùng nổ. Nghiến răng trèo trẹo, bộ óc thiên tài với chỉ số IQ vượt trội nhanh chóng lọc ra những từ ngữ hoa mỹ sắc bén nhất dành tặng cho ông anh trai yêu dấu. Nhưng chưa kịp lọc thông tin thì lời tiếp theo của Minh Duệ đã khiến ý định trả đũa anh trai tan thành ngàn vạn mảnh.

“...hơn nữa, sở thích của mỗi người là độc nhất vô nhị, cho dù Minh Âm có luyến đồng đi chăng nữa, thân là bạn chí cốt chí tình, chúng ta vẫn phải hết lòng ủng hộ. Ta nói có đúng không? Minh Âm.” - Minh Duệ hài lòng nhìn khuôn mặt biến đổi nhanh như chong chóng của hai con người trước mắt.

“Ha ha, anh hai nói phải, thân là bạn thân thiết lâu năm, chúng ta càng phải ủng hộ nhiệt tình. Nào, Minh Âm, đừng ngại, để ta thổi phấn cho~~~”

Trợn mắt nhìn khuôn mặt bỉ ổi hạ lưu của Minh Cẩn, Minh quản gia âm thầm lau đi mồ hôi trên tay.

“Không đùa nữa, chúng ta mau chóng quay về thôi, quá hai khắc (nửa tiếng đồng hồ) khảm diện (cơ quan cạm bẫy) sẽ thay đổi, đến lúc đó khó mà tìm được đường ra.” - Thu lại biểu cảm đáng khinh vừa rồi, Minh Cẩn thể hiện ra sự trầm ổn lão luyện của một người đứng đầu một gia tộc lớn, từng trải qua nhiều gian khổ hiểm nguy.

“Ừ, vậy hai người đi theo tôi.” - Thấy khí chất trên người Minh Cẩn thay đổi, Minh Âm cũng thu hồi tâm tư đùa giỡn lại. Nghiêm túc vận khởi chân khí trong tâm mạch truyền lên mắt, Minh Âm mím môi quan sát xung quanh cẩn thận rồi nhẹ nhàng bước về lối đi vừa rồi.

Minh Cẩn cùng Minh Duệ thản nhiên bước theo Minh Âm. Không phải họ tự mãn tự phụ, cũng không phải họ chắc chắn Minh Âm sẽ tránh hết được mọi bẫy rập, chỉ có điều đây là Từ đường Minh gia, và họ là Minh gia gia chủ đương nhiệm. Vì vậy, họ sẽ không bị tổn thương bởi cơ quan, nhưng đồng thời, họ cũng không thể ra tay cứu giúp những kẻ sa chân vào bẫy.

Trong một góc khuất của Từ đường, có một đôi mắt lẳng lặng dõi theo họ.

--- ------ ------ ------ ---

“Tôi có thể ra ngoài được không?”

“Ngươi thử nói xem?”

“Tôi không nghĩ mình đủ thông minh để đấu lại ngài.”

“Người là dị năng giả hệ tinh thần?”

“Tôi không biết.”

“Ta ghét câu trả lời này.”

“Ông ghét hay thích là việc của ông, còn về phần hành động của tôi là quyền cá nhân, ông không can thiệp được.”

“Nhóc con, đừng ngây thơ thế, người còn quá bé để nói ra những lời tự mãn như vậy. Trên thế giới này, không có bất kì ai có thể tự do hoàn toàn. Luôn có một sự ràng buộc nào đó giữa con người và ngoại cảnh. Càng lên cao, trách nhiệm của người càng lớn. Càng mạnh hơn, người lại càng phải cẩn thận hơn.”

“Vì sao phải nói cho tôi những lời này?”

“Bởi vì, rất nhanh thôi, người sẽ khao khát tự do đến tột cùng.”

Nhướng mày khó hiểu, Diệp Khiết Băng định hỏi thêm thì đột nhiên mất đi ý thức.

Cô ngã xuống sàn đá hoa cương nơi tận cùng của Từ đường. Trong chốc lát, nơi cô nằm hiện lên một trận đồ ma pháp mang màu tím pha lẫn chút tia sáng le lói màu xanh lam. Vân Đình Viêm nhẹ nhàng vươn tay, vẽ lên thinh không những dòng chú văn đẹp đẽ.

Trận pháp vụt sáng rồi biến mất, mang theo Diệp Khiết Băng về nhà chính của Minh gia.

Cùng lúc đó, Minh Âm, Minh Cẩn, Minh Duệ cũng bước vào lối ra mà Minh Âm nhìn thấy. Chờ đón họ là một người mặc áo choàng đen. Đen tuyền một màu, ánh sáng xung quanh người đó cũng như ảm đạm đi. Người đó quay lưng lại phía bọn họ.

Minh Duệ nhạy bén phát hiện ra sự quen thuộc trong hơi thở ma pháp mà người kia tỏa ra xung quanh. Minh Cẩn cùng Minh Âm bị áp lực cùng khí chất uy nghi bí ẩn trên người kẻ phía trước khiến cho vô thức làm thành phản xạ tự nhiên không điều kiện: Điều động nguyên tố xung quanh tạo thành một tấm màn chắn vô hình bảo vệ cho cả ba người bọn họ.

Nhìn thấy điều này, Minh Duệ không khỏi bất đắc dĩ, nhưng ông cũng không dám bảo họ hủy tấm chắn nguyên tố. Vị trước mắt ông chính là Vân Đình Viêm - kẻ nguy hiểm nhất mà bảy đời gia chủ Minh gia luôn luôn e dè.

Kẻ mạnh không đáng sợ, kẻ có trí thông minh cũng không đáng sợ, kẻ tâm tư cẩn mật lại mạnh mẽ càng không đáng sợ bằng kẻ điên.

Giữa lúc đang âm thầm cân nhắc nên mở miệng như thế nào để không làm ảnh hưởng đến tâm tình của vị kia, Minh Duệ đôt nhiên nghe thấy được một âm thanh trầm bổng du dương như tiếng đàn cello dễ dàng mê hoặc lòng người. Chỉ có điều, nội dung câu nói khiến cho ông gần như ngay lập tức nảy ra ý định giết người:

- Con mèo nhỏ (pussy cat) mà ông đưa tới rất thú vị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play