Bởi vì thân phận Minh Thừa Huy, tối đó, Hoa Tường Ngọc đã mở một bàn tiệc tẩy trần cho hắn, dĩ nhiên, khách mời đều là người trong nhà, ngay cả hai huynh đệ đang đi học ở thư viện cũng bị gọi trở về.
“Nương ơi, sao Đào Nhi lại không được đi vậy?” Hoa Mộ Dao nhìn Thành Thị trong trang phục gấm Tứ Xuyên hoa văn mẫu đơn, nút áo khảm tơ vàng, hai bên là hai huynh đệ ăn mặc tỉ mỉ, chu miệng ái oán nói.
Thành Thị ôm bé vào trong ngực, nhẹ giọng trấn an: “Đào Nhi ngoan, dù sao đó cũng là Đại hoàng tử, trước đây lúc còn ở trong cung, mẫu thân cũng đã gặp qua mấy lần, nhưng hiện tại không biết tính khí hắn như thế nào, dĩ nhiên mẫu thân không muốn để cho Đào Nhi chịu uất ức. Đào Nhi ngoan ngoãn nghe lời, mấy ngày nữa lên đường đi Quảng Ninh, mẫu thân cho phép con chơi đùa trên đường đi, được không?”
Hoa Mộ Dao nghe xong, trong lòng lập tức vui vẻ, nhưng trên mặt lại ra vẻ "ta bị thua thiệt bị uất ức, miễn cưỡng đồng ý thôi đó": “...... Được rồi, nương nói chuyện phải giữ lời đó nha.”
Thành Thị hơi cong môi: “Đã khi nào nương lừa gạt con chưa.”
Hoa Mộ Diễm nghịch ngợm thè lưỡi trêu Hoa Mộ Dao: “Nha đầu này, chỉ cần cho muội ấy ăn ngon chơi vui, nương muốn muội ấy làm gì cũng được.”
Hoa Mộ Sâm lập tức gõ đầu nó một cái, trừng mắt: “Ăn nói lung tung cái gì vậy, Đào Nhi thông minh lắm đấy.”
Hoa Mộ Dao ngẩng đầu, ưỡn ngực, dáng dấp nhỏ bé tỏ ra kiêu ngạo: “Tất nhiên, muội rất thông minh đó.”
Hoa Mộ Diễm lại cố ý trêu tiếp: “Vậy muội nói nghe thử muội thông minh như thế nào nè, nếu có người nói sẽ mua cho muội quế hoa cao bột sen, dẫn muội đi Tây Hồ ngắm hoa sen đang nở, muội nói đi, muội có đi theo người đó hay không?”
Hoa Mộ Dao nghiêng nghiêng đầu, nhíu mày, làm ra vẻ suy tư, mọi người bên cạnh đều nhìn bé cười, chờ bé trả lời.
“Nếu người kia là Đại ca, vậy thì muội nhất định sẽ đi theo, nếu như người kia là Nhị ca.... vậy thì muội đi tìm Đại ca.” Hoa Mộ Dao nói xong, hả hê nhìn Hoa Mộ diễm.
Hoa Mộ Diễm vừa giận vừa buồn cười, trên gương mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của bé, véo một cái: “Tiểu nha đầu cũng biết làm tổn thương ta.”
Hoa Mộ Dao vội vàng dụi đầu vào ngực Thành Thị, uất ức nói: “Nương, nương nhìn đi, Nhị ca khi dễ con.”
Thành Thị ngẩng đầu trợn mắt nhìn Hoa Mộ Diễm: “Đã lớn như vậy rồi, còn cãi nhau với muội muội.”
Hoa Mộ Sâm khoanh tay, ra vẻ hổ thẹn, nói: “Đều tại nhi tử quản giáo Nhị đệ quá sơ sài, mẫu thân yên tâm, về sau nhi tử nhất định sẽ dạy bảo Nhị đệ thật tốt, để cho đệ ấy biết làm một ca ca tốt là như thế nào.”
Hoa Mộ Diễm nghe xong, gấp đến độ giậm chân, phải biết rằng, nó không sợ Hoa Tường Ngọc, không sợ Thành Thị, nhưng sợ nhất chính là huynh trưởng lớn hơn nó ba bốn tuổi này đây, mỗi lần Hoa Mộ Sâm trầm giọng nghiêm mặt buộc nó học tập, nó có cảm giác cuộc sống của mình là một vùng tăm tối.
Liếc thấy Hoa Mộ Dao đang nằm trong ngực Thành Thị cười trộm, đôi mắt sáng lấp lánh, Hoa Mộ Diễm vội vàng thở dài bồi tội: “Đào Nhi tốt, muội muội tốt, Nhị ca không nên hoài nghi muội, Tiểu Đào Nhi nhà chúng ta, đương nhiên là thông minh nhất, ai cũng không lừa được, muội giúp Nhị ca nói tốt vài lời với Đại ca đi.”
Hoa Mộ Dao nhìn người đang cười làm lành bồi tội, đắc ý nghênh mặt: “Được thôi, thấy huynh cũng thành tâm thành ý cầu xin bổn Huyện chủ, bổn Huyện chủ tạm tha cho huynh lần này đó.”
Hoa Mộ Diễm vội vàng nói tạ ơn: “Đa tạ Chiêu Nguyệt Huyện chủ nha.”
Nhìn thấy nó cố làm ra vẻ khôi hài, rốt cuộc Hoa Mộ Dao cũng không nhịn được bật cười, Thành Thị nhẹ nhàng xoa đầu bé, thả người trong lòng ngực xuống đất: “Thời gian cũng không còn sớm, đừng để Đại hoàng tử chờ.”
Hoa Mộ Dao nghe xong, tâm tình bắt đầu xuống thấp, lại có loại cảm giác mình đang bị bỏ rơi.
Hoa Mộ Diễm thấy thế, vội vàng nói với Thành Thị: “Con với Đại hoàng tử cũng không quen biết, hơn nữa nương cũng biết tính khí của con rồi, ngộ nhỡ ăn nói bậy bạ, mắc công đắc tội với người ta, hay là....con ở lại đây chơi với Tiểu Đào Nhi nha.”
Thành Thị nhìn tiểu nữ nhi đang cúi đầu, dĩ nhiên trong lòng cũng không nỡ, nhưng nghe Hoa Mộ Diễm nói, cũng không tán thành: “Nhà chúng ta vinh sủng hơn người, nhưng cũng là thần tử, dù sao đối phương cũng là hoàng tử, tuổi Đào Nhi còn nhỏ, lại là nữ hài nhi, không đi còn có thể tìm cớ này nọ, con đã bảy tám tuổi rồi, nếu không đi, không tránh được người khác gièm pha.”
Hoa Mộ Dao ngẩng đầu lên, cố ý chun mũi, bày tỏ thái độ ghét bỏ: “Nhị ca lúc nào cũng khi dễ muội, muội không cần huynh chơi với muội.”
Hoa Mộ Diễm lườm bé một cái, nhưng trong lòng lại hiểu dụng ý của bé, âm thầm thở dài, bây giờ nó đã không còn là thằng nhóc ngây thơ lúc Hoa Mộ Dao chọn đồ vật đoán tương lai nữa.
Qua nhiều năm như vậy, dựa theo thái độ, lời nói và hành động của phụ mẫu cùng huynh trưởng, nó cũng đã dần dần hiểu được chân tướng sự việc, mặc dù trong lòng vạn lần không muốn, nhưng nó cũng biết quân thần khác biệt, chỉ có thể âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải khiến bản thân không thua kém bất cứ ai, cho dù phải gả cho người ta, cũng quyết không để Tiểu Đào Nhi chịu một chút uất ức nào, bằng không....hãy cẩn thận quả đấm của nó.
Cuối cùng cũng chỉ còn lại một mình Hoa Mộ Dao ở lại trong viện.
Hôm nay, so với tiền viện đèn đuốc sáng trưng, cả hậu viện lại có vẻ tĩnh lặng khác thường, mặc dù Hoa Mộ Dao nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn không tránh khỏi có chút mất mát.
“Buổi tối gió lớn, tiểu thư cẩn thận bị cảm lạnh. “Nghiêm ma ma khoác áo choàng lên người Hoa Mộ Dao, rồi đứng cùng với bé bên cửa sổ.
“Ma ma, con không lạnh mà, ngươi sờ sờ đi, tay của con rất ấm đó.” Hoa Mộ Dao ngẩng đầu lên, cười ngọt ngào với bà.
Nhìn bé khéo léo nhu thuận như vậy, trong lòng Trì Thị cũng không dễ chịu, thử dò xét: “Nếu tiểu thư cảm thấy không thú vị, không bằng ra hoa viên đi dạo một lúc nhé, lúc này Đại hoàng tử đang ở trong tiền viện, chắc là sẽ không gặp đâu.”
Hoa Mộ Dao quả thật là cảm thấy nhàm chán, bình thường đây là thời điểm cả nhà quây quần một chỗ, trò chuyện sôi nổi, đâu giống như ngày hôm nay, chỉ có một mình bé.
“Được ạ, được ạ.”
Trì Thị lo lắng nên đã khoác thêm cho bé một cái áo choàng gấm lông mượt màu hồng, bao phủ cả người bé thật chặt chẽ, chỉ để lộ ra ngoài khuôn mặt nhỏ nhắn, càng làm nổi bật làn da trắng mềm mại đáng yêu.
Mặc dù sắc trời đã tối, nhưng nhờ ánh sáng đèn lồng treo trong hành lang, cũng có thể nhìn thấy lờ mờ hình dáng hoa viên rực rỡ.
Hoa Mộ Dao đi thẳng tới bàn đu dây ở góc tây bắc hoa viên, rồi để Chi Hủy từ từ đẩy nàng chơi đùa.
Cả người đong đưa theo bàn đu dây, phát ra tiếng cười khanh khách như chuông bạc, Trì Thị nghe bé cười, cũng nhẹ nhàng cười theo.
“Tiểu thư, thời gian cũng không còn sớm, nên trở về nghỉ ngơi thôi.” Trì Thị ngẩng đầu nhìn sắc trời một cái, rồi nhắc nhở.
Lúc này Hoa Mộ Dao mới lưu luyến từ trên bàn đu dây leo xuống, để mặc cho Trì Thị tiếp tục bao bọc bé lại cực kỳ chặt chẽ, ôm vào trong ngực rồi đi về hướng viện tử của mình.
Nhưng không ai phát hiện, trong bụi hoa không xa ở đằng kia, một ánh mắt tối đen tỏa sáng, nhìn chằm chằm về hướng Hoa Mộ Dao vừa rời đi.
Đợi đến khi trong hoa viên không còn ai, mới len lén chạy tới chỗ bàn đu dây, lôi từ trong ngực áo ra một cây kéo, rồi thận trọng cắt sợi dây của bàn đu cho đến khi nó chỉ còn một sợi rất mỏng, sau đó mới cẩn thận chuồn nhanh.
“Haiz, thiệt là, nghĩ tới ta đường đường là...thế nhưng lại luân lạc tới mức này, sau khi trở về nhất định phải bắt chẹt tên gia hỏa kia một trận mới được.” Trong bóng tối, một giọng nói càu nhàu từ bàn đu dây truyền đến, nhưng không ai có thể nghe thấy.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Minh Thừa Huy liền trở về viện tử Thành Thị đã chuẩn bị cho hắn, xa xa bên ngoài viện tử liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc, tâm tư khẽ động, nhưng bước chân cũng thong thả đi tới, không có tí ti thay đổi.
“Chủ tử, việc đã làm xong.”
Minh Thừa Huy khẽ nhếch môi, nhưng lại lập tức biến mất không để lại dấu vết, hắn nhỏ giọng nói: “Mấy ngày nay chú ý bên kia nhiều một chút.”
Hôm sau, Thành Thị liền bắt đầu chuẩn bị thu thập hành lý, dù sao cũng không phải là một loại đi xa nhà, lần này tiến về Quảng Ninh nhậm chức, đồ đạc trong phủ, tự nhiên phải thu thập toàn bộ, có thể mang đi đều mang đi.
Lý ma ma và Từ ma ma cũng tất bật, kiểm lại đồ đạc trong phủ, hạ nhân cũng không phải mang theo toàn bộ.
Tuy nói Quảng Ninh cách phủ Tô Châu không quá xa, nhưng trên đường đi cũng không thể kéo theo nhiều hạ nhân dài lê thê như vậy, Thành Thị cũng chỉ định mang theo những người ban đầu từ kinh thành đến đây, hơn nữa những nha hoàn mới đến hầu hạ bên cạnh Hoa Mộ Dao, những hạ nhân mới được mua ở phủ Tô Châu, dĩ nhiên cũng sẽ bị phát mại hết.
“Gần đây trong phủ có chút rối loạn, chú ý tất cả mọi người cho ta, nhất là vị khách quý ở tiền viện, không thể để cho bọn họ tiếp xúc.” Thành thị sắp xếp khế ước bán thân trong tay, dặn dò Lý ma ma.
“Phu nhân yên tâm, lão nô hiểu được, những người không lanh lợi, lão nô đã sớm cho người trông chừng, tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ đến tiền viện.”
“Còn phía Tiểu Đào Nhi, mấy ngày sắp tới có thể ta sẽ không thể quan tâm đến nó nhiều được, ngươi trở lại bảo Nghiêm ma ma chú ý nhiều một chút, đừng để cho bọn tiểu nhân đó tiếp cận viện tử của nó.” Thành Thị không yên lòng dặn dò.
Nhưng sau đó, khi nhớ lại vẻ mặt cô đơn của Hoa Mộ Dao tối ngày hôm qua, liền thở dài: “Thôi, mấy ngày nay trong phủ có chút lộn xộn, nhất là vị trong tiền viện vị kia vẫn còn ở đây, để cho Đào Nhi ở lại trong phủ, trong lòng ta luôn không nỡ, ngươi gọi Nghiêm ma ma tới đây một chuyến, ta có chút chuyện muốn nói với bà ấy.”
Không lâu sau, Nghiêm ma ma đã tới viện tử của Thành Thị, bà khẽ nhún người: “Phu nhân.”
“Ma ma, mời ngồi.” Dù sao Nghiêm ma ma cũng là người Thái hậu đưa tới, hơn nữa còn hầu hạ bên cạnh Hoa Mộ Dao, xưa nay Thành Thị đối xử với bà cũng rất kính trọng.
“Lão nô không dám, phu nhân có phân phó gì cứ nói là được.” Nghiêm ma ma nghiêm túc nói, vô cùng quy củ.
Đã nhiều năm như vậy, Thành Thị cũng biết rất rõ tính tình của Nghiêm ma ma, đối với nàng vẫn luôn giữ quy củ như vậy, trong lòng rất là vui mừng.
“Ma ma cũng biết, gần đây trong phủ có hơi rối loạn, vị ở tiền viện kia, ta nghĩ, thật sự không yên lòng cho Đào Nhi, đúng lúc, hoa đào phía sau núi ở Phổ Đà tự cũng đã nở. Năm ngoái, Đào Nhi đặc biệt rất thích nơi đó, ta muốn ma ma mang nó đi Phổ Đà tự ở lại mấy ngày, đến khi việc này xong xuôi, thì hãy cho nó trở lại.”
Nghiêm ma ma cúi đầu, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Lão nô lo lắng tiểu thư chưa bao giờ rời khỏi nhà, hơn nữa e là điều kiện trong chùa cũng không tốt lắm, sơ tiểu thư không quen.”
“Ta để cho nó ở trong chùa, vốn cũng không phải để cho nó chịu khổ, thu thập một ít đồ đạc mang theo cho nó đi. Trong chùa đều ăn chay, sai Chi Hủy làm thêm một ít điểm tâm mang theo là đủ rồi.” Những chuyện này, Thành Thị đã sớm suy tính rõ ràng, nàng tuyệt đôi sẽ không để cho nữ nhi mình nuông chiều chịu khổ chịu tội.
Nghiêm ma ma nhẹ nhẹ gật đầu: “Như vậy, lão nô lập tức đi chuẩn bị đồ cho tiểu thư, nhưng phía tiểu thư... là lão nô nói hay là để phu nhân tự mình nói?”
“E rằng đứa nhỏ này biết được lại làm ầm ĩ, ngươi cứ giấu chuyện này trước, thu thập đồ đạc cũng không khác nhau lắm, trước khi xuất phát sẽ nói với nó vậy.” Thành Thị vừa nhắc tới Hoa Mộ Dao, đáy mắt liền xuất hiện ánh sáng dịu dàng, nhưng vừa nghĩ tới mình buộc phải tách khỏi nữ nhi mấy ngày, trong lòng liền phát sinh oán hận đối với cái tên đang sống trong tiền viện.
Tiểu kịch trường:
Hoa Mộ Diễm (xắn tay áo): Đào Nhi, nói cho ca ca biết ai khi dễ muội?
Hoa Mộ Dao (khóc thút thít): Bọn họ...... Chính là bọn họ.
Hoa mộ diễm (trừng mắt): Tốt lắm, lá gan của các ngươi cũng lớn lắm, nhìn văn chương lại không bình luận, không cất giữ, chẳng lẽ cho rằng Hoa phủ ta dễ khi dễ vậy sao?
XX (sợ đến quéo người): Nhị công tử tha mạng, tiểu nhân biết sai rồi, tiểu nhân nhất định liều mạng bình luận, liều mạng cất giữ, tiểu nhân lấy hết tất cả tiền dành dụm mua địa lôi cho Huyện chủ đốt chơi, tiểu nhân không dám nữa.
Hoa Mộ Diễm (hừ lạnh một tiếng): Cho các ngươi thêm một cơ hội, nếu còn có lần sau, ngươi cứ chống mắt chờ xem bản công tử.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT