Ngay sau đó Thẩm Đồng Vân đi nhanh lên tầng trên, Mạc Tử Hàm cũng bước nhanh đuổi kịp, chỉ có Mạc Mộng Dao không hiểu nên đuổi theo ở đằng sau.

Vào ghế lô, Thẩm Đồng Vân chạy tới chỗ Mạc Quân Nghĩa nói nhỏ vài câu, người sau cũng sắc mặt đột biến.

Mạc Tử Hàm và Mạc Mộng Dao đi theo vào ghế lô, người sau ngồi ở ghế trống bên cạnh ba mình, Mạc Tử Hàm ngồi cạnh cụ bà.

Người tới thật ra đầy đủ hết, từ cả nhà lão đại Mạc Quân Cường, đến cả nhà lão tứ Mạc Quân Bảo, lớn lớn nho nhỏ đều đến đông đủ, Mạc gia ngoại trừ Mạc Quân Nghĩa, không có người nào có năng lực tụ hội thế này.

Nếu là Mạc Quân Bảo mời khách, hiệu quả đương nhiên sẽ bất đồng.

“Anh ba, chị dâu, sao lại thế này?” Mạc Quân Bảo nhìn thấy sắc mặt hai người rất khó coi, bưng chén rượu hỏi.

Hiển nhiên trước khi Mạc Tử Hàm đến, mọi người đã uống một hồi rồi.

Mạc Quân Nghĩa khoát tay áo, sắc mặt cố làm như bình tĩnh cười nói, “Không có gì, tiếp tục uống, Tử Hàm nhìn xem có muốn gọi món gì không?”

Mạc Quân Cường và Mạc Quân Hoa đều nhìn về phía Mạc Tử Hàm, rõ ràng cảm giác được Mạc Quân Nghĩa nhún nhường, nếu đổi là trước kia, đương nhiên sẽ không hỏi nhiều như vậy, không phải nói Mạc Quân Nghĩa làm người lợi hại thế như thế nào, chỉ nói làm trưởng bối, lại ở Mạc gia có quyền nói, sẽ không nói với tiểu bối như thế.

Vương Phượng Anh cười nói, “Không cần đâu anh ba, Tử Hàm nhà chúng tôi không kén chọn.”

Mạc Tử Hàm cũng gật đầu theo.

Mạc Quân Nghĩa gật đầu, lại nhìn về phía con của Mạc Quân Cường và Mạc Quân Hoa, “Mạc Đoan, Mạc Chính cũng sơ tam rồi, sang năm sẽ thi cấp ba phải không?”

Dâu cả Vương Diễm và dâu thứ Lý Ngọc gật đầu, người trước cười nói, “Tiểu Đoan học tập không cần tôi phải quan tâm, vừa mời người dạy kèm cho nó, một giờ mất ba mươi nguyên đấy, mỗi ngày học thêm hai giờ, lần này thi thử đứng thứ chín.”

Lý Ngọc ngại ngùng gật đầu, “Tôi tự mình phụ đạo Tiểu Chính ở nhà học.”

Lão nhị Mạc Quân Hoa nhìn vợ mình, lại nhìn Vương Diễm đắc ý, cười bổ sung một câu, “Mẹ thằng bé tốt nghiệp đại học, phụ đạo công khóa sơ trung là dư dả, Tiểu Chính à, lần này thi được bao nhiêu điểm vậy?”

Mạc Chính khoẻ mạnh kháu khỉnh cười, “Tám mươi chín điểm.”

“Xếp thứ mấy?”

“Con ban thứ năm.”

Mạc Quân Nghĩa cười nói, “Giỏi rồi, hai đứa đều có tiền đồ!”

Mạc Mộng Dao bĩu môi, kiêu ngạo cười nói, “Ban chúng con cuối tháng cũng thi thử rồi, con là lớp thứ hai, chín mươi lăm điểm.”

“Ai nha, đám tiểu bối Mạc gia chúng ta này đều làm rạng rỡ tổ tông nha! Ha ha!” Mạc Quân Cường cười to nói, “Mộng Dao là ban mũi nhọn mà, đệ tam trung học nhất ban nhị ban đều là loại ban ưu, có thể ở trong ban xếp thứ hai, đó là có danh của Thanh Hoa Bắc Đại rồi!”

Mọi người đều phụ họa nâng chén lên uống, sắc mặt Mạc Quân Nghĩa cao hứng nhìn con gái, con gái của hắn đây tuy có chút hư vinh nhỏ, thời gian qua cũng bỏ ra một chút của cải, nhưng thành tích vẫn không để hắn thất vọng, bằng điểm này thôi hắn có mất thêm một chút tiền hắn vẫn vui vẻ.

Vương Diễm nhân cơ hội liếc Mạc Tử Hàm, “Ai nha, cuối tháng rồi, lớp Tử Hàm có thi thử không?”

Vương Phượng Anh vốn xấu hổ ngồi ở chỗ kia, ai không mong con mình nổi tiếng, có thành tích tốt lấy ra nói, nhưng đầu óc con mình không tốt lắm, đây là chuyện không có cách nào, cho nên bà không muốn tụ tập với những thân thích này, đỡ phải con gái mình bị lấy ra làm nền cho con người ta.

Đã thấy Mạc Tử Hàm liếc Vương Diễm một cái, cười nói, “Vừa khéo, hôm nay vừa phát thành tích.”

Vương Diễm kinh ngạc nói, “Đều nói Tử Hàm lần này xuất viện trở nên thông minh, thành tích khẳng định là đề cao nha, có mang bài đi không? Khảo được bao nhiêu điểm?”

Mạc Quân Cường ngầm ở dưới mặt bàn đẩy bà ta một cái, “Tìm chuyện với trẻ con làm gì! Rớt thân phận!” Tuy nói Mạc Tử Hàm và Vương Diễm động thủ, nhưng trẻ con không hiểu chuyện, bà ta làm người lớn lại đi soi mói thế à? Chẳng phải là không nể mặt bác cả hắn đây?

Vương Diễm trừng mắt nhìn hắn, “Mỗi ngày chỉ biết thân phận giá trị con người, chỉ ông có thân phận, tôi hỏi một chút thì làm sao? Không thể quan tâm thành tích của đứa bé sao?”

Thấy bà ta muốn cãi nhau, Mạc Quân Cường đau đầu không lên tiếng nữa.

Mạc Tử Hàm lấy từ trong túi sách ra tập giấy, dưới sự xấu hổ của Vương Phượng Anh đưa tệp giấy ra ngoài, “Ban chúng cháu cũng thi thử, nhưng đề mục không khó, thím cả xem qua đi.”

Thấy Mạc Tử Hàm cười tủm tỉm, Vương Diễm hừ lạnh một tiếng trong lòng tiếp nhận cuốn giấy, khi ánh mắt quét tới điểm trên mặt thì sửng sốt, còn không đợi bà phục hồi tinh thần lại, Mạc Đoan đã đoạt cuốn giấy, “Con xem xem, khảo bao nhiêu điểm?”

Nói xong trừng lớn đôi mắt, thốt ra, “Một trăm điểm? Mạc Tử Hàm chép bài hả?”

Vương Phượng Anh và Mạc Quân Bảo đều là mở to hai mắt, một trăm điểm? Hai người song song nhìn về phía Mạc Tử Hàm.

Chỉ thấy cô cười tủm tỉm chọn môi nói, “Trong ban không có ai cao điểm hơn tôi đâu, anh nói tôi chép của ai được?”

Lý Ngọc tiếp nhận cuốn giấy nhìn, nhỏ giọng nói, “Ở đầu cấp hai mà nói, đề này được coi là khó rồi, Tử Hàm à, đề này thật sự là tự mình đáp hả?”

Nói xong bà tự biết nói lỡ liền cười nói, “Thím hai không phải không tin cháu, là giật mình một chút thôi.”

“Đề này là tự mình đáp, nếu thím hai không tin có thể ra đề mục tương đương hỏi cháu là được.” Mạc Tử Hàm cười cười, liếc Vương Diễm một cái.

Lý Ngọc cười đưa cuốn giấy cho Mạc Quân Bảo, “Lão tứ, Tử Hàm nhà chú giỏi lắm, về sau chú và Phượng Anh không phải sầu rồi.”

Mạc Mộng Dao một phen đoạt lấy cuốn giấy tinh tế xem xét, kinh ngạc nói, “Đề này còn khó hơn cả đề ban chúng con đấy!”

Nói xong cô cũng quét Vương Diễm một cái, nói với Mạc Tử Hàm, “Tử Hàm à, em học cho tốt vào, nếu cuộc thi lần sau còn làm tốt như vậy, chị mời em ăn cơm.” Tuy nói trong lòng hơi không thoải mái, có chút không tin, nhưng cô không quen nhìn Vương Diễm thực hiện, càng nhớ kỹ Mạc Tử Hàm hôm nay ở căn tin là giúp cô như thế nào.

Vương Phượng Anh tiếp nhận cuốn giấy nhìn nửa ngày, bà cũng là sinh viên, nhưng bởi vì quan hệ với Mạc Quân Bảo mà không tốt nghiệp đại học, lại bởi vì mười mấy năm qua chăm nom trong nhà đã quăng sạch sẽ những gì học được. Giờ phút này nhìn thấy con gái khảo được điểm tối đa thì cao hứng tột đỉnh.

Chữ của con gái cũng tiêu sái như chữ viết của người trưởng thành, không giống với trước đây. Nhưng từ lúc Mạc Tử Hàm mất trí nhớ bà có nhìn thấy chữ viết của con, chỉ cho là con gái mất trí nhớ thay đổi kết quả.

Trả cuốn giấy lại cho Mạc Tử Hàm, Vương Phượng Anh cười thở dài, hôm nay con gái quả thực cho bà mặt mày rạng rỡ, so với cho bà đánh miệng Vương Diễm càng vui vẻ. Nhà bà ta tiêu phí một ngày sáu mươi đồng tiền học thêm thì thế nào? Kết quả đâu có được thứ nhất lớp?

Vương Diễm không còn lời nào để nói, Mạc Quân Nghĩa lại cười ha ha bưng chén rượu lên, “Bọn tiểu bối Mạc gia không cần chúng ta phải quan tâm rồi, đây là phúc khí! Đến, cụng ly vì phúc khí này!”

Mọi người đều nâng chén kính rượu.

“Đúng rồi Quân Bảo, nhà mới viết tên ai?” Lão nhị Mạc Quân Hoa gắp đĩa rau như vô tình hỏi.

“Tôi và em dâu anh. Mẹ nói phòng ở này cho Tử Hàm, nhưng Tử Hàm tuổi quá nhỏ, không thể viết tên nó được, trước viết dưới danh nghĩa của tôi và Phượng Anh.” Mạc Quân Bảo chẳng hề để ý đắc ý nói.

“Sao lại không viết tên mẹ?” Vương Diễm nghe xong ánh mắt mở tròn xoe.

“Mẹ nói phòng ở này cho Tử Hàm.” Mạc Quân Bảo giơ cằm lên. Những lời này, làm người ở đây ngoại trừ vợ chồng Mạc Quân Nghĩa, sắc mặt đều khó coi.

Đây là phòng ở của cụ bà, cho dù bán cũng phải chia cho mấy nhà chứ? Ghế dựa cho nhà lão tứ còn chưa tính, phòng cũ cho nhà lão tứ ở còn chưa tính, giờ đền bù, tiền cũng rơi vào tay nhà lão tứ, không thể có chuyện như vậy chứ?

Mạc Quân Hoa loạn chuyển tròng mắt nhỏ, “Mua phòng ở mất bao nhiêu tiền?”

Nói đến đây Mạc Quân Bảo liền vui vẻ, “Các người xem tivi không, buổi chiều hôm kia phố buôn bán phát sinh án bắt cóc, Vũ Cảnh cục thành phố, bộ đội đặc chủng cùng nhau cứu người!”

Mọi người liếc nhau đều nghi hoặc gật đầu, Lan Thành lớn chừng đấy thôi, phát sinh chuyện lớn như vậy, bây giờ radio còn đang theo dõi đưa tin, bọn họ đương nhiên biết.

Mạc Quân Bảo vui vẻ nói, “Lúc ấy cứu người, đồn đãi có một cô bé. Các người biết không?”

Mọi người lại gật đầu. Mạc Quân Nghĩa và Thẩm Đồng Vân cũng liếc nhau, đều chuyển ánh mắt về phía Mạc Tử Hàm, chẳng lẽ chuyện này có liên quan tới Mạc Tử Hàm?

Quả nhiên, Mạc Quân Bảo hớn hở nói, “Cô bé này chính là Tử Hàm nhà chúng tôi! Các người nói có khéo hay không, tôi mua phòng của nhà bán kia, chính là hai người Tử Hàm cứu ra, vốn ba mươi vạn thiếu một đồng cũng không bán! Sau khi thấy Tử Hàm, khóc trời đòi thưởng giảm giá nhà xuống còn hai lăm vạn lại còn kèm đồ dùng trong trong nhà, hì hì, đều là đồ mới! Tủ lạnh còn chưa dùng đâu, phòng ở cũng mới, bà cụ chuẩn bị cho con cưới vợ, sau đó đối tượng bùng, các người nói có khéo hay không?”

Mạc Quân Bảo một mình cằn nhằn không dừng, Vương Diễm đầu tiên là kinh ngạc, càng nghe sắc mặt càng không tốt. Lão nhị Mạc Quân Hoa cũng ngồi không yên.

Mạc Quân Nghĩa cười nói, “Đây là chuyện tốt mà.” Dứt lời, hắn quay đầu nhìn hai nhà trầm giọng nói, “Hôm nay là ngày vui vẻ, đừng ai nhắc tới chuyện tiền bạc công việc không vui.”

Mạc Quân Hoa nhất thời ngắn mặt, nuốt vào trong một bụng lời nói.

Mạc Quân Nghĩa nhìn về phía Mạc Tử Hàm cười nói, “Tử Hàm này, có phúc duyên. Từ lần trước cứu tôi, đến chuyện lần này, tôi thấy đứa nhỏ này không chỉ thông minh lại còn dũng cảm, gặp chuyện bình tĩnh, Mạc gia chúng ta xuất hiện một tiểu bối như vậy, thật là có phúc.”

Vương Diễm nhất thời sắc mặt khó coi tới cực hạn, ngoài cười nhưng trong không cười đi theo cảm khái nói, “Thật không ngờ đứa nhỏ này biến hóa lớn như vậy, ha ha!”

Vương Phượng Anh thật sự là nằm mơ cũng không thể tưởng được, con gái mình thế nhưng có được thừa nhận này, điều gì có thể làm người mẹ vui mừng hơn khi con mình được người ta khen? Cảm thấy vui sướng rất nhiều, thầm nghĩ ông trời có mắt, con gái lần này thật sự từ viện về liền thông suốt rồi!

Tất cả mọi người trong ngoài không đồng nhất theo đó tán vài câu, một bữa cơm ăn không thơm không thối.

Hết

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play