Tôi nghe thấy tiếng chuông đồng lanh lảnh trong gió lùa, âm thanh trong trẻo, ngân nga, nhưng dồn dập bất tận, tựa như hối thúc giục giã, ép buộc người ta phải đi tìm nó, cực kỳ phiền toái. Tôi không muốn động đậy, cơ thể càng tự động cuộn tròn lại, thế nhưng cái ổ không còn ấm áp như lúc đầu, dần dà trở nên lạnh lẽo như ướp băng mà tiếng chuông đồng lảnh lót càng lúc càng chói tai, âm hưởng như một bản nhạc câu hồn.

Tôi không tình nguyện mở mắt, gắng gượng đứng dậy, ngu ngơ nhìn một vòng, chỉ thấy một màn trắng xóa như thể bị sương mù bao vây, thế nhưng bản nhạc vô hồn đó vẫn chưa chịu biến mất, mà chẳng biết nó phát ra từ hướng nào, dường như là, đâu đâu cũng nghe thấy tiếng chuông đinh đang nhẹ vang, dù đi bao xa, nó vẫn da diết đeo bám, không chịu buông tha.

Thế rồi trong màn sương trắng đục, có những cái bóng đen đen ẩn hiện, nhún lên nhảy xuống như những con ếch, có tiếng cười khùng khục mơ hồ phát ra, tiếng cười có chút méo mó lại nghe ra sự chế giễu mỉa mai khiến tâm hoảng hốt đề phòng. Tôi sợ chúng là thú dữ, sẽ nhảy bổ về phía mình ngấu nghiến ăn thịt, nhưng ngoài tiếng cười vặn vẹo coi thường ra chúng không tiếp cận quá gần, tựa như là tò mò đi theo, xem chuyện gì sẽ xảy tới loại người như tôi.

Tôi không biết mình đi bao lâu nhưng rồi sương tan lộ ra ánh sáng đỏ cam chập chờn, ánh sáng càng lúc càng tỏ khiến tôi bất an, bập bùng như một đám lửa cháy, càng lúc nó càng lan rộng, càng lúc càng hung dữ thiêu đốt. Rắc một tiếng, cột chống nơi mái hiên đổ xuống kéo theo một mảng lớn vật liệu cấu thành còn đang bốc cháy hừng hực. Tôi may mắn tránh kịp, nhưng hai đứa bé bên trong bất chợt lao ra, một trai một gái lại bị cột gỗ to lớn đè ngang thân.

Chúng chưa chết nhưng không đủ sức để thoát khỏi đống đổ vỡ, lửa nhanh chóng bén vào khiến hai đứa trẻ càng kinh hãi hoảng sợ, tiếng khóc đau đớn, tiếng cầu cứu tuyệt vọng, những giọt nước mắt vô tội tuôn rơi, như mũi kim chích vào tâm can.

“ca, cứu chúng ta, cứu chúng ta, ca...”

Tôi thoáng do dự rồi lao tới, nhưng vừa đến gần, toàn bộ ngôi nhà đều đổ sập, như một mấm mồ chôn vùi hai đứa bé, chỉ còn lại một bàn tay bé nhỏ vươn ra, máu đỏ còn đang chầm chậm tuôn chảy, ngón tay còn co giật mấy cái, vô vọng tìm kiếm lối thoát.

Tôi sửng sốt lùi lại, không ngờ lại va vào hết người này tới người khác, trên gương mặt tiều tụy đều có nét căm hận, vừa thét gào chửi rủa vừa chạy chốn khỏi trận hỏa hoạn, chạy trốn khỏi những mũi tên tẩm lửa vô tình từ trong bóng đêm lao tới, gim vào da thịt, những giọt máu quý giá văng ra ngoài cướp đi sự sống mong manh.

Những ngôi nhà được dựng từ đất bùn, rơm rạ hay lá cây lợp thành mái nhanh chóng bị lửa thiêu trụi, sụp đổ đè nên những người còn nán lại bên trong ngỡ rằng an toàn. Nhưng không, không còn nơi nào để trú thân, không một nơi nào có thể che trở bảo vệ nổi tính mạng khi mà tầng lớp cai trị muốn xóa bỏ đám dân đen như con sâu con kiến.

Đột nhiên đám người đó bao vây lấy tôi, bắt đầu từ vài người sau tăng dần mấy chục người, từ từ tiếp cận gần, cơ thể đều bốc cháy rừng rực, như những ngọn đuốc sống. Tiếng van xin cầu cứu văng vẳng hòa cùng tiếng khóc than thảm thiết, những câu nói căm hờn uất hận, những lời nguyền rủa độc địa đan xen với tiếng lửa cháy tàn nhẫn dữ tợn, nhấn chìm mọi thứ trong sự hủy diệt khủng khiếp.

Âm thanh “cứu tôi ,cứu tôi” cứ như đã ăn sâu vào máu thịt, ám ảnh mãi trong tâm trí như một sự dày vò, như một hình phạt.

Đây là trừng phạt cho sự vô năng, yếu đuối, chỉ biết đứng nhìn.

Tôi có thể cảm nhận được nỗi đau đớn tột cùng do bị thiêu sống. Tôi có thể cảm nhận được rõ ràng nỗi bi thương chất cao hơn núi, oán hận sâu hơn vực tối, tuyệt cảnh không cách gì hóa giải. Tất cả đều hóa thành Niệm, bám dính lấy tôi, cư ngụ bên trong, tìm thấy chút an ủi cuối cùng ông trời ban cho họ.

Là tôi.

“cứu chúng tôi...cứu chúng tôi”.

Nếu như đến với tôi có thể khiến họ bớt thống khổ, vậy thì... tôi chấp nhận kết cục này.

Tôi cúi đầu, nhắm mắt lại, hai tay buông thõng, hoàn toàn bế tắc buông xuôi.

Âm thanh nghẹn ngào nức nở của họ như gông xiềng giam giữ chân tay tôi lại, không cho đi đâu hết. Những giọt nước mắt tí tách tuôn rơi trên xích sắt, truyền vào cơ thể tôi, như có ngàn vạn mũi băng ào ào đâm chích nên da thịt. Cơ thể dần lạnh buốt, tiếng rào rào như thác lũ trút xuống, thoáng chốc mọi âm thanh bình lặng.

Khi tôi ngẩng đầu, nhìn lên trời đêm, chỉ còn sót lại những giọt nước mưa nhè nhẹ rơi xuống mặt, tựa như nước mắt lão thiên xót thương cho kiếp người ngắn ngủi nhưng đầy khổ ải. Xung quanh, là xác người cháy đen sì như những khúc than hoa, nằm ngổn ngang không ngừng bốc khói hôi tanh nghi ngút, dù đi bao lâu, dù đi bao xa, xác chết vẫn trải dài mênh mông, khắp mọi nơi theo mỗi bước chân tôi.

Khi tôi mở mắt ra lần nữa, liền nhìn thấy trần nhà trắng toát, tiếng tít tít máy móc, tiếng nhỏ giọt của dung dịch tong tong bên tai. Tôi chớp mắt mấy cái, có chút nhẹ nhõm vì thoát khỏi mộng mị, sau đó một khuôn mặt to đùng thình lình xuất hiện, khiến tôi giật mình trấn kinh.

Giọng nói không che dấu sự vui vẻ, nhẹ nhõm.

- Yô, Tiểu Mặc Mặc, chào mừng trở lại dương thế.

Khuôn mặt rời đi mới biết chẳng phải ai xa lạ, là Thiên Hương với kiểu đầu vàng chói mắt, ngắn ngủn cá tính. Cô ấy ngồi trở lại cái giường kê bên cạnh, vắt chân khoanh tay nghiêm túc đánh giá tôi. Tôi bình thản nhìn lại, Thiên Hương trông khá ổn, chân đi đôi giày thể thao xanh lam, mặc quần jane xanh rêu xé rách vài chỗ, áo len mỏng sọc caro đen xen trắng bên trong, phía ngoài khoác áo bò đơn giản. Toàn thân cao thấp trên dưới đều toát nên sự trẻ trung năng động, nhưng cái khí chất cao cao ngạo mạn tựa như lớp phòng hộ khiến cô ấy có chút xa cách, khó với.

-nhưng cậu ngủ say sưa có chút thái quá rồi, khiến cho bọn này lo phát sốt.

Tôi ngọ nguậy ngồi dậy, tháo cái ống thở oxi ra, định tháo luôn cả dây truyền dịch nhưng Thiên Hương nhanh tay ngăn lại đồng thời vươn tay lấy cái gối trên giường của mình cùng của tôi, chu đáo chèn phía sau cho tôi ngả lưng thoải mái rồi trở về vị trí cũ ngồi.

-tuy cậu đã tỉnh lại sau 5 ngày 5 đêm hôn mê sâu nhưng vẫn còn khá yếu, cứ truyền cho hết chỗ dịch này.

-Tiểu Minh, cậu ngủ ghê thật đó, từ lúc nên xe là 8 tiếng li bì đến bất tỉnh nhân sự, lúc tới bệnh viện phải nhờ đến hộ sĩ chuyển lên xe đẩy vì lay gọi mãi mà cậu cũng không buồn động đậy, làm chúng tôi lo chết khiếp .

Giọng vui mừng phía đối diện ấm áp vang lên, tôi dừng tay, quay sang bên, là Phong Linh . Khuôn mặt anh ta đã khởi sắc nhiều, tuy mặc bộ đồ bệnh nhân nhưng vẫn toát lên khí chất ôn hòa nho nhã, tựa như thiếu gia dòng dõi thư hương, mà giường bên cạnh là Minh Đăng đang gườm gườm ngồi nhìn lại, đầu quấn băng trắng cẩn thận mấy vòng.

Tôi có chút buồn cười, cùng một khuôn mặt lại mang khí chất trái ngược, Minh Đăng tựa như một viên tướng thủ vệ thành quá kích, lúc nào trong lòng cũng tâm tâm niệm niệm phải bảo vệ thật tốt đám con dân bên trong, dĩ nhiên, ở đây là ám chỉ những người anh ta đặt trong tim. Một kẻ quá coi trong tình thân, hay là ví von thế này, giống con đại cẩu, gầm gừ nhe răng trước cổng nhà, bạn đi ngang qua cũng đủ làm nó sẵn sàng tư thế chiến đấu, muốn vào được bên trong, thật sự là thử thách khó nhằn.

Tôi ngây ra một chút mới tiêu hóa được mớ tin tức bọn họ tiết lộ. Chỉ là bị cơn ác mộng quấn chân không ngờ khiến bản thân lại có thể rơi vào tình trạng nguy kịch tới vậy. Sắp xếp câu cú một chút rồi mới nói.

-tôi đã ngủ lâu tới vậy sao? Có cảm giác mới chỉ chợp mắt được mấy tiếng.

-cậu chỉ đơn thuần ngủ nghỉ để hồi sức cũng quá kinh tâm động phách rồi. Nếu không có chuyện gì thì phải thức dậy, nói với người khác một câu để họ an tâm rồi mới đi ngủ tiếp chứ?

Í, ở đâu ra cái đạo lý đáng đánh đòn này? Tôi nhìn nhìn Minh Đăng nhưng anh ta không nhìn mặt tôi, quay đi chỗ khác, tựa như không được tự nhiên. Lát sau quay lại, gườm tôi.

-thằng nhóc này không giỏi nói mấy lời quan tâm, thường bá đạo cái kiểu phi lý nhưng không có ác ý gì đâu. Nói cái kiểu chưa thông qua đại não như vậy cũng coi như lo lắng cậu lắm đó.

Phong Linh vừa cười cười với cậu em sinh đôi vừa nói, rời giường bệnh, tiến tới chỗ Thiên Hương, ngồi xuống bên cạnh. Hoạt động của anh ta cẩn thận, vẫn còn chút yếu, nhưng so với tình trạng máu me đầm đìa, thương thế khắp người cách đây mấy hôm, tiến triển coi như khả quan. Anh ta ấm áp nhìn tôi một chút, chất giọng ôn hòa tràn đầy quan tâm lo lắng

-ban đầu mọi người cũng chỉ đơn giản nghĩ là do cơ thể cậu quá suy nhược, về sau thấy càng lúc càng bất ổn, lượng máu lên não giảm xuống còn 25ml (bình thường là 75ml/100g) làm thay đổi độ pH, hạ đường huyết, rối loạn nước-điện giải, không những thế còn bị mất tất cả các phản ứng với kích thích thị giác, thính giác và đau đớn. Được lão bác sĩ chuẩn đoán là hôn mê rối loạn chuyển hóa, thật sự khiến cả đám đứng ngồi không yên, lão ta còn mạnh miệng kết luận đây là hôn mê độ IV cấp cực kỳ nguy hiểm, rất có thể mãi mãi không tỉnh lại. Chúng tôi cực kỳ sợ hãi, tuy mới quen biết cậu nhưng đều có chút không chấp nhận nổi, dù sao cũng từng sinh tử một hồi...

(coma dépassé: hôn mê quá mức, hôn mê không hồi phục, rối loạn hô hấp, nhịp tim mạch đập lúc nặng nề, khi rời rạc mà yếu ớt, bệnh nhân không còn tự thở được, cần hô hấp hỗ trợ, huyết áp hạ rất thấp có khi không đo được. Mất tất cả các phản xạ, đồng tử giãn rộng, toàn thân giá lạnh. Bệnh nhân trong tình trạng hấp hối bất cứ lúc nào cũng có thể chết.)

Trước đống thông tin bọn họ cung cấp, tôi nghiêng nghiêng đầu ngẫm nghĩ một lúc, cũng không dành nhiều cảm xúc cho bản thân, lại máy móc cảm thán.

-không ngờ bệnh tình lại nghiêm trọng như thế...

Thiên Hương như sực nhớ tới điều gì hệ trọng, nhìn một lượt, phát biểu.

-Có điều, Báo ca hình như ngoại lệ, anh ta chỉ ngồi nhắm mắt dưỡng thần, ngoại trừ một câu lúc đầu nhàn nhạt nói “không cần hoảng hốt, cậu ta chỉ đang ngủ” từ đó về sau không nghe không hỏi, mắt không buồn mở, thân chẳng thèm nhúc nhích...Có phải, dường như không thích hợp?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play