Tôi vừa nêu yêu cầu vừa ôm ông ấy đưa ra ngoài. Cơ thể ông rất nhẹ, mềm mại không chút căng cứng, tựa như đang ngủ sâu, không tích nước không biến dạng, đây là nhờ phương pháp ướp xác.
-tôi muốn mang ba thi thể này ra khỏi nơi đây, hãy giúp tôi, anh Chương.
Tôi nhẹ nhàng đặt ông nằm bên cạnh hai người kia. Bàn tay chạm lên khuôn mặt, dường như ông ấy thật sự chỉ đang thiêm thiếp ngủ. Phần bụng có dấu vết khâu lại, vết khâu trông như một con rết dài tới 30cm, hiển nhiên là nội tạng bên trong bị lấy đi, tôi đưa tay sờ vào.
Cảm nhận trái tim bản thân như đập chậm lại, không khí hút vào cuống phổi tắc nghẽn như bị thứ gì ngăn chặn. Trong đầu tôi một mảnh trống rỗng, không nảy sinh bất cứ ý niệm gì, tựa như trí não ngừng hoạt động, không biết cách cần vận hành thế nào.
-Cậu Mặc, nghĩ tôi làm được sao?
Tiếng nói của Mạnh Chương nhẹ vang bên tai khiến tôi lấy lại tỉnh táo. Tôi tuyệt đối không tin gã không làm được, mà là tin chắc gã làm được, nhìn thẳng vào cái mặt nạ, vào đôi mắt rồng kín như bưng, khẳng định với Mạnh Chương.
-với anh, chỉ là nhấc tay.
-thật tình, cậu Mặc, nhờ vả người khác thái độ đừng tự tin cứng rắn vậy. Tôi sẽ, có điều, không làm không công.
Đấy là dĩ nhiên, sòng phẳng sẽ không vướng bận, sau này còn qua lại nhiều, từ từ rồi tôi sẽ trả nợ dần. Tôi rút súng, tùy ý bắn vào can dầu để bên cạnh bồn chứa thi thể cách khoảng 30 m, chất nhựa đơn giản bị phá vỡ, chất dịch theo vết nứt chảy theo dòng lênh láng trên nền liền lan đi tứ bề, lửa vàng kim theo đó hừng hực bốc mạnh, lạnh nhạt nhìn nhìn quang cảnh hỏa táng rồi cúi xuống bồng thi thể bố lên, sau đó thẳng thừng nói.
-muốn thù lao thế nào?
-tiền công? Tôi không thiếu tiền.
Nợ ân tình rất khó thanh toán dứt khoát, mà tôi tuyệt không muốn lằng nhằng, thật ra cũng rất tò mò muốn biết một người làm cách nào mang ba thi thể ra khỏi nhà tù, thế nhưng nếu mở miệng vấn lúc này, khẳng định gã không tiết lộ, sau này dò hỏi vẫn dễ dàng hơn. Nghĩ thế tôi vừa bước đi vừa lãnh đạm nói.
-điều kiện là gì?
Gã cũng cúi xuống, hai tay xốc thắt lưng kẹp nách hai thi thể của anh Trương chú Vương lên dễ dàng, lách qua người tôi, vừa bước đi vừa nói.
-phía ngoài căn phòng có thang máy trở hàng hóa, trước đặt tạm ở đó. Bên kia là phòng nghỉ dành cho nhân viên, cậu vào đó lấy tạm thứ gì mang ra đắp cho họ. Về phần hồi đáp, trước tôi chưa nghĩ ra.
Tôi không có kiến nghị, đi theo sát phía sau, mùi máu tanh chẳng mấy chốc xộc tới. Trên sàn nhà bắt đầu thấy có những vệt máu nhỏ, xem ra đi được tới đoạn này bọn xác sống cảm ứng hơi người liền ra nghênh đón đám Âu Tử Dạ. Càng ngày mùi máu tanh càng nồng, vết máu vấy ra càng dài, còn vương cả những mẩu da thịt. Không có một dấu vết đạn dược, hiển nhiên họ không nổ súng, chỉ có thuần túy đánh đấm.
Phòng tiếp theo, hai bên đều kê giường ngủ, loại giường một, trên đặt chăn gối, cứ mấy cái giường lại kê một tủ, bên trong chứa mấy bộ đồ, tôi tháo nhanh ba bộ treo trên móc rồi chạy trở lại. Mạnh Chương đã kéo ba thi thể vào trong, đưa cho gã hai bộ nhờ gã giúp tôi mặc đồ cho họ, bản thân cũng ngồi xuống mặc áo quần cho bố.
Tôi không nhớ lần đầu mình gặp ông thế nào, hoàn toàn không nhớ vì sao lại cứ ngây ngốc ở lại lâu tới vậy, chỉ biết, khi trí nhớ bắt đầu biết ghi nhớ, thì tôi đã nghiễm nhiên xem việc ông ấy quan tâm lo lắng cho mình là điều tất nhiên. Tôi chỉ nhớ những việc trong 10 năm trở lại đây, còn 10 năm trước đó, đều là qua lời ông kể lể, ông cũng không nhắc lại nhiều, chỉ thỉnh thoảng khơi mào, tựa như là, không kìm được lòng mỗi khi nhớ về kỷ niệm xa xôi.
“Nhóc con, 20 năm trước ta gặp con vào một này trời âm u, mây đen sì từ sáng sớm như thể sắp có giông tố, rõ ràng mới đầu thu nhưng riêng hôm đó lại lạnh lẽo dị thường. Ta đi tập dưỡng sinh về, liền thấy con đứng ngoài cổng, giống như một tên ăn mày, toàn thân bốc mùi hôi thối, trang phục rách nát, tóc dài xơ xác rối như tổ quạ, như thể cả năm chưa tắm gội, cứ nhìn chằm chằm vào cây ngân hạnh. Ta tới hỏi thăm hồi lâu, sau chuyển sang đe dọa gọi dân phòng tới can thiệp nhưng tuyệt nhiên con không đáp lại, không những thế, trước sau còn chưa từng nhìn vào ta. Thấy vậy ta chỉ có thể lắc đầu đi vào, cho rằng con là kẻ tâm thần trốn khỏi trại thần kinh.”
“Buổi trưa mà trời tối om như đêm, gió to vù vù gào thét, sét đì đùng đánh xuống, sau một loạt tiếng sấm rền rĩ, thì đổ mưa rất lớn, đi ngang qua cửa, nhìn ra ngoài cổng, vẫn thấy con đứng nguyên vị trí đó, không nhúc nhích, như một bóng ma ẩn hiện trong làn mưa xối xả, thấy vậy ta đành cầm ô đi ra. Buồn bực nói, này nhóc, nhà ta không có con gái lớn cần gả, không cần trông cây si trước cổng mãi thế. Này, cậu bị câm sao?..Thích cái cây ngân hạnh tới vậy sao? Nếu vậy ngày mai lại tới, giờ mưa to thế này, cậu sẽ cảm lạnh mất... Này, chẳng lẽ cậu cũng bị điếc nữa sao?.. Này nhóc, không phải tính đến trước cửa nhà ta tự tử đấy chứ?..Thằng nhãi ranh này, nếu không đi có tin tao phang ô đánh người?”
“Nhóc con, lúc đó bố rất tức giận, con thì cứ như thân xác nơi đó còn linh hồn lại nơi khác, một chút cũng không ngó ngàng tới ,ta đành làm thật, có điều, mới phang một cái, con lại như khúc cây mục ,cứ thể đổ xuống, làm ta hoảng sợ chết khiếp, cuối cùng đành đánh liều mang vào nhà, thế rồi từ đó nuôi tới giờ. Con không biết là nuôi con áp lực tới mức nào đâu, tuy không tốn kém nhưng thật sự rất đả kích thần kinh. Phải rồi, ta có viết một cuốn nhật ký về quá trình nuôi dạy, Tiểu Minh, sau này có hứng thú thì tìm đọc.”
-Tôi tạm thời giúp cậu tiếp quản thi thể, sau này thoát ra, tôi sẽ tới tìm, lúc đó cậu cân nhắc xem nên chôn nơi đâu. Còn nữa, lát cậu tự vào, tôi không theo, cái tên Công Du Giám Minh đó, dở dở ương ương, điên điên khùng khùng, đừng để tâm những gì hắn khiêu khích, tuy rất hiếu sát, cũng rất cuồng chiến, nhưng chỉ cần không chủ động tấn công trước thì hắn cũng sẽ không làm gì cậu.