“một quả tim nóng hổi, hai lá phổi phập phồng, ba lá gan đỏ thẫm, bốn quả thận tốt tươi, năm lít máu hồng ngọc, tiền thu về thành núi, sống phú quý lâu dài...một quả tim nóng hổi, hai lá phổi phập phồng, ba lá gan đỏ thẫm, bốn quả thận tốt tươi, năm lít máu hồng ngọc, tiền thu về thành núi, sống phủ phê ba đời...”

Cảm giác xung quanh rất ồn ào, tôi nhíu mày nhăn mặt, cơn đau sau đầu bất giác truyền tới. Một tay đưa xem xét đến vết thương nơi vỏ não u lên một cục, khó chịu ngồi dậy mở mắt ra.

Nhưng xung quanh quá đen tối song lại huyên náo như thể có một đám người vây quanh, nhỏ giọng ca hát bằng âm vực đều đều như gai nhọn đâm trích vào màng nhĩ.

“một quả tim nóng hổi, hai lá phổi phập phồng, ba lá gan đỏ thẫm, bốn quả thận tốt tươi, năm lít máu hồng ngọc, tiền thu về thành núi, sống phú quý lâu dài...một quả tim nóng hổi, hai lá phổi phập phồng, ba lá gan đỏ thẫm, bốn quả thận tốt tươi, năm lít máu hồng ngọc, tiền thu về thành núi, sống phủ phê ba đời...”

Âm giọng quái gở khó diễn tả, như thể của lão già sắp xuống hố đánh bạn với giun dế, trầm lạnh khàn thấp, run rẩy đứt quãng, lại có mấy phần con trẻ vô tâm vô phế, gai góc khó nhịn như móng tay xoẹt qua xoẹt lại trên bảng đen cái thứ tiết tấu buồn nôn mà nôn không được.

Cực kỳ phiền toái buồn bực.

Như sực nhận ra điều gì, đưa tay sờ ngực, tiếng trái tim vẫn đập hữu lực trong lồng ngực, chuyển tay sờ bên kia, núm vú bình thường, lại chuyển xuống bụng, không có dấu vết bị mở phanh. Cuối cùng vươn tay sờ tới sờ lui khuôn mặt rồi ngây ngô cười cười, xúc cảm từ làn da trơn nhẵn mềm láng truyền tới, ngũ quan mắt mũi miệng không có dấu hiệu sai biệt.

A DI ĐÀ PHẬT, thì ra chỉ là bị ác mộng săn đuổi tới suýt chầu ông bà ông vải.

“cậu đó, não bộ đừng có tùy tiện kết nối với những thứ tồn tại vô hình nơi u tối...”

Rốt cuộc phần nào đã ngu ngơ hiểu được mình có bản lĩnh quái đản gì, những gì tôi có diễm phúc nếm trải, đều là những oán niệm sâu sắc không cách gì tan biến của những phạm nhân xấu số trải nghiệm.

Họ toàn bộ đều thăng thiên rồi, nhưng oán hận vẫn trầm luân nơi đây không chịu sức mẻ, chờ đợi những kẻ có tố chất thông linh như tôi mà vây hãm, tố khổ.

Những nơi tràn ngập hắc ám ngự trị, trong vô thức sóng điện não phát tín hiệu đi bốn phương trời mười phương đất, kết nối nhạy bén như máy thu tín hiệu sự sống ngoài Trái Đất từ hệ thống vệ tinh ngoài không gian truyền đến kính thiên văn vũ trụ Kepler của NASA.

Lần này lại thành công ngoài sở liệu rồi, xém chút nữa bị đám tế bào não biến dị của bản thân dọa cho không tìm thấy đường lên dương gian.

Thở ra một hơi bình ổn như trút được gánh nặng ngàn cân, có điều mắt vẫn chưa tương thích được với bóng tối như hũ nút. Tôi đưa tay sờ sờ mặt đất xung quanh, thứ đụng chạm được là một vũng dịch bầy nhầy nhớp nhúa như món sữa chua dầm đá bào khiến tôi lạnh sởn gai ốc.

Thầm nghĩ, bà già nó, lại cái thế loại gì thế này?

À, trí nhớ kịp thời ùa về giải vây,tua lại bắt đầu từ đoạn sau khi cùng Phong Linh tiến vào, còn chưa kịp nhìn rõ xung quanh thì bất chợt tên đó giở quẻ, rú lên một tiếng phấn kích thì bỏ chạy đi xa.

Tôi nghiêng đầu, hoang mang nhìn tên đó biến mất trong căn phòng tối om tiếp theo, sau đó mới nhấc chân đuổi theo, có điều mới bước được mấy bước, dưới chân trượt một cái, cơ thể ngã ra sau, đầu đập xuống nền đá lát, không còn biết trời trăng.

Thảm, sau đó gặp cơn ác mộng kinh hãi thế tục hơn cả lúc đối mặt với con Hồn Độn, tởm tới mức suýt không còn biết chính mình tên gì.

Mà ngất xỉu bao lâu rồi? 10 phút hay 20 phút?

Quơ quơ tay ra khoảng không, cảm giác như chạm vào rất nhiều thứ, như thể đụng vào bong bóng, khẽ tiếp xúc nó liền từ từ trôi đi xa. Móa, chẳng lẽ có sứa bơi lội trong không trung.

Lại đưa tay sờ loạn một vòng lơ lửng, đụng vào thứ gì cứng rắn thì dừng lại, ngờ vực cất tiếng.

-Phong Linh?

Không có tiếng người đáp trả, chỉ có tiếng động “rào rào” xung quanh đáp lại, tựa hồ như vì câu hỏi của tôi mà trở lên kích động xôn xao, giống như đám côn trùng bị kinh sợ thối lui nháo loạn.

Tôi nghiêng nghiêng đầu, do dự đẩy lùi, can đảm tăng lên, tay sờ sờ mó mó, phát hiện cái thứ này như một bức tượng cổ đã tới thời kỳ tan rã bởi thời gian vô tình bào mòn.

Mỗi lần tay chạm tới lại như tác động một lức rất lớn khiến nó chịu đựng không thấu, từng mảng vỡ vụn rơi xuống. Trọng lượng rớt trên bàn tay, độ cứng rắn không giống như vôi cát xi-măng, còn có, chất lỏng lạnh lẽo nhớp nhúa cùng mùi hôi tanh xộc vào khoang mũi.

Tôi giật mình hai tay dùng lực đẩy vật nọ ra xa, không chút phản kháng, một tiếng rầm sụp đổ vang lên, như tảng đá không chịu nổi sức nóng, tách một tiếng tan vỡ, rơi xuống dòng dung nham.

Xung quanh tôi ,đồng loại những tiếng động tương tự như thế khẽ vang vọng tựa như phản ứng dây truyền, mơ hồ trong bóng tối bửa vây, những bức tượng vô tri vô giác lặng lẽ tự tan rã, phân hủy thành vũng dịch, cùng nhau hòa thành dòng lênh láng, tràn lan khắp căn phòng rộng lớn.

Mùi máu tanh tưởi, hôi thối khiến tôi nhăn mặt che mũi thối lui, có điều dù bước đi về phương hướng nào, dưới chân đều là chất dịch bao phủ.

Đột nhiên, có thứ gì từ tên cao rớt xuống ngón tay, tôi chớp mắt một cái, lại cảm giác lạnh lẽo nhỏ giọt xuống, đưa bàn tay ra xa, ngửa mặt lên.

Lại là thứ chất lạnh nhỏ giọt quen thuộc, rơi trên má, nối tiếp rơi trên má.

Tôi bước ra vị trí dị biến, trên đầu một mảnh tăm tối.

Một cơn gió hiếm hoi từ đâu lùa tới, âm thanh vật nặng trên đầu phát ra, truyền xuống tai tôi, nhãn lực theo đó trở lên tinh mẫn hơn.

Có cái gì đó, treo trên cánh quạt trần.

Tôi vội vã quỵ cả hai chân xuống ôm chặt lấy bụng. Có cái gì đó trong bụng cứ không ngừng cuộn tung lên, giống như một dòng nước sôi sùng sục đột ngột hình thành trong lòng sông băng lãnh. Mỗi mét nó chậm rì rì lan đi lại như thuốc kịch độc hủy hoại mọi thứ, sự tanh tưởi gây cảm giác muốn được nôn, muốn triệt để tống khứ tất thảy mọi thứ còn sót lại trong ruột ra ngoài.

Tôi khó khăn ngước đầu lên nhìn. Từ cuối căn phòng cửa mở hé hướng vào căn phòng tiếp theo, một cảm giác quỷ dị ập tới cảnh báo thứ nguy hiểm tồi tệ sắp xuất hiện.

Cả căn phòng như chìm sâu trong giấc ngủ trập trờn, tràn ngập những giấc mộng kinh hãi thống hận. Đây chính là khu vực sản sinh ra những dòng oán khí chảy mãi không hết, mãi mãi bế tắc, luẩn quẩn không lối thoái, có kêu la gào khóc bao nhiêu cũng chẳng tìm thấy nổi một lối thoát thân.

Không một ai hiểu, không một cái có thể giải thoát, đã quá muộn. Bọn họ không cần siêu độ, không cần cảm hóa, chỉ muốn được thỏa mãn.

Hận thù chất cao hơn núi, sâu đậm hơn vực tối.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play