Phụ thần từ tốn di chuyển khoảng cách giữa các vùng hoa văn, nhịp tay vỗ trống càng lúc càng nhanh, âm thanh phát ra theo đó càng lúc càng hối thúc giục giã, mãnh liệt tựa như tiếng cổ vũ chiến trận. 

Đại Thần lại chuyển động theo vũ điệu, không những tự xoay tròn với bản thân còn là xoay tròn với Phụ Thần, điều này làm tôi liên tưởng tới chuyện Mặt Trăng và Trái Đất, lệ thuộc vào nhau chẳng thể tách rời. 

Tiếng hát mộc mạc tối nghĩa khiến người ta nhíu mày đăm chiêu, giai điệu rất nhẹ như lông ngỗng khinh vũ, cứ lơ lửng lưng chừng thinh không, chẳng cách nào chạm được, chẳng cách gì nắm giữ, âm thanh cứ ở đó khiêu khích người ta chạm tới.

Mà lão Vu Hích đứng ở trước bàn điện thờ lầm rầm khấn bái một tràng liên tu bất tận, nghe như tiếng ruồi muỗi vo ve phiền nhiễu, thật sự lo ngại thần linh có tiếp thu nổi không? 

Buổi lễ cũng chẳng kéo dài quá lâu. Ánh lửa dưới chân dần ảm đạm rồi tắt, Đại Thần Nhị Thần cũng thôi múa may quay cuồng, lẳng lặng biến mất trong hốc nhà. 

Lão Vu Hích nhíu mày thật sâu nhìn đám thẻ gỗ rơi ra từ lọ đựng.

Trên bàn đặt ngay ngắn 4 tấm thẻ phân làm hai nơi.Thẻ bằng gỗ trúc khắc vạch sâu rõ ràng, chỉ cần liếc nhìn sơ liền hiểu đó là những quẻ trùng quái trong kinh dịch. Kinh Dịch bắt đầu ra đời nhờ vua Phục Hy. Phục Hy nhìn Hoàng Hà Long Mã, trên lưng có hoa văn khoáy thành đám. Phục Hy lại có thể từ đó nhìn ra huyền cơ, diễn giải bằng các nét vạch. Lưỡng Nghi là khởi nguồn của Kinh Dịch, các vạch đầu tiên là Âm và Dương. Tuy nhiên cụ thể các thẻ quẻ kia đại diện cho tiến trình trạng thái gì, ẩn chứa tiên cơ gì, vẫn nên để người trong nghề lý giải.

Gương mặt lão dưới ánh sáng vàng vọt của ánh nến, khắc nên những vùng sáng tối rõ rệt như vách núi đá, trên gương mặt vốn quanh năm thiếu ánh mặt trời nên tái nhợt mà sắc bén, biểu tình của lão càng có vẻ trầm trọng nặng nề.

“ Quẻ Thuần Càn,Thượng cửu, kháng long hữu hối, cực thịnh tất suy.”

Lão thấp giọng nói xong, thở dài bất an.

“Sơn Thủy Mông, Muội dã, Bất minh, thế cuộc tối tăm bắt đầu bao trùm, thời vận mờ mịt bắt đầu che lấp. Thiên võng tứ trương chi tượng, thiên hạ phân tranh rồi tụ họp, hợp hợp rồi tan tan, lưới trời lại giăng mắc, loạn thế lại bắt đầu?”

Chúng tôi thu lại hộp đồ, Âu Tử Dạ chẳng mấy khi thức thời mở miệng, chủ động hiến ân cần.

-Vu Hích đại nhân lo lắng vấn đề gì?... Đây là điềm báo cho vận mệnh sắp tới...?

Lão ảo não nói.

“Hai vị tộc trưởng...tuy nói tương lai đã được định sẵn nhưng nếu có thể biết trước thì vẫn có một ít khả năng xoay chuyển...chỉ là..tiên cơ bất khả đoán, có thể biết được một phần đã là không tệ rồi...”

Lão cầm lấy bốn thẻ nâng nên, nhìn chằm chằm một lúc lâu rồi lại đặt xuống, thở dài một hơi mỏi mệt, trầm tư xoay người, chậm chạp bước ra ngoài.

Chúng tôi hai mặt nhìn nhau rồi cũng thong thả bước theo.

Hành lang im ắng khó tả, trống trải chẳng một bóng ảnh vãng lai, tiếng chuông khánh theo gió lãnh đạm phát ra khiến khung cảnh lộ vẻ hiu quạnh, đèn lồng lắc lư phát ra tia sáng mở ảo cùng đám cờ phiến mặc sức lung lay. 

Bóng của lão nhân ngước nhìn trời xanh thăm thẳm mà mỹ lệ động lòng người, toát ra thần thái tịch liêu cô đọng. 

“Lão thấy hai vị lập được đại công, sẽ chuẩn bị xuất phát về Hàm Dương một chuyến. Ta chỉ là cảm thấy cần phải bói một quẻ, hai quẻ vì vận mệnh quốc gia, hai quẻ còn lại vì số mệnh hai vị...Tiếc thay, đều là quẻ không như ý....” 

-Ngài nói gì lạ lùng vậy, Tần Vương sắp thống nhất lục quốc, tương lai lý ra phải là cảnh thái bình thịnh thế... đến tột cùng là chuyện gì biến hoá phát sinh?

Lão lắc lắc, nhìn đám tinh tú nhấp nháy nơi phương xa, buồn buồn nói.

“ Có thể Tần Vương sát khí thái thịnh, không để lại chút đức tích cho con cháu...Từ xưa tới nay có bậc đế vương dựng nước nào mà hai tay không nhuộm máu sinh linh...Vạn lý trường thành đều là từ bạch cốt xây lên, huyết nhục đắp thành...Cơ nghiệp muốn trường tồn...e là phải trả giá không ít.”

Tôi có chút mờ mịt nhìn lão. Kẻ được Tần Vương chỉ định đến đây làm tai mắt hẳn là tâm phúc không sai, vì cớ gì có cảm giác lão đang thoái chí nản lòng với thời cuộc.

Lại nghe lão hờ hững tiếp. 

“Dù sao đám dân đen chỉ như con sâu cái kiến, có thể vì hưng thịnh tồn vong của nước nhà mà ra sức cống hiến, cũng là phúc khí của họ...”

Tôi trợn mắt, mấy câu trước còn cảm khái lão cũng không tồi, câu sau thật hết nói nổi. Qủa là chủ nào tớ nấy, nhàn nhạt nhìn sinh mạng biến mất.

Lão Tần Vương thủ đoạn huyết thuyết sát nghiệp quấn thân, mặc dù có công lao to lớn thống nhất bờ cõi nhưng lại không giữ được vương quyền huy hoàng, nhanh chóng suy tàn thay triều hoán đại.

Trong sử ký Tư Mã Thiên ghi "Ông vua có thể lấy thiên hạ trên lưng ngựa nhưng không thể cai trị thiên hạ trên lưng ngựa". Đó là một câu nói rất đúng để chỉ về nhà Tần. Sau khi thiên hạ quy về một mối, thay vì dùng chính sách ôn hoà để chấn an lòng người, nhà Tần lại tăng cường pháp trị, lấy sự tàn bạo để răn đe trừng phạt dân chúng. 15 năm đã để xoay vòng cho một triều đại, với đời người vẫn là quá ngắn ngủi, lòng dân ca thán oán giận ngút trời, bao nhiêu kẻ đầu rơi máu chảy, bao nhiêu kẻ nước mất nhà tan giãy giụa trong bể khổ, con số nói ra chỉ khiến người ta kinh tâm động phách.

Ngần ấy thời gian đã trải qua ba đời vua. Có một câu trong "Quá Tần luận"viết:Vua Tần sát phạt không kiêng nể, có lỗi mà không sửa. Nhị Thế Hồ Hợi tiếp bước bắt chước không đổi thay, làm việc ngang ngược sai lầm càng nặng nề. Tử Anh kế ngôi cô độc không người trợ giúp, suy yếu không kẻ đỡ đần.” Xem như mấy quẻ kia lão tính toán cũng không sai.

Lão Vu Hích quay ra thâm thuý nhìn chúng tôi.

“Quẻ Thuần Khảm có 3 hào xấu là một trong tứ đại hung quái trong Kinh Dịch.Tiến lùi đều không thuận, tứ bề vây hãm, phía trước là hố sâu hiểm cảnh mà sau lưng cũng là vách ngăn lối cụt, sẩy chân một bước là hố chông biển lửa, không cách gì cứu vãn. Mà Phong Thiên Tiểu Súc, Dị đồng. Cũng là lúc bế tắc lại không đồng nhất hoà hợp, chính là Cầm sắt bất điệu chi tượng, mỗi người theo đuổi một mục đích, chính là sinh tử chia cắt đôi bờ.”

Tôi nheo mắt nhìn tia sáng sắc bén lạnh lẽo trong cặp mắt âm trầm bất định của lão nhân, bình tĩnh mở miệng nhưng câu từ có chút cương quyết. 

-Cái gọi là thiên mệnh quyết định vận mệnh chính là tự mình xác định phương hướng bản thân, tính cách cương nhu quyết định con đường trông gai bằng phẳng, lựa chọn dứt khoát do dự quyết định nhân sinh vô dục vô cầu hay trầm luân trong bể hồng trần. Dù mai sau là nhàn vân dã hạc hay vẫy vùng hùng bá một cõi, ít nhiều vẫn có câu nhân định thắng thiên.

Nói một hơi xong dừng lại nghỉ một chút, lão Vu Hích trừng trừng mở lớn con ngươi bất khả tư nghi nhìn tôi mà Âu Tử Dạ lại là nghiền ngẫm đánh giá.

Theo như quẻ lão tính, thì chuyến đi lần này của chúng tôi lành ít dữ nhiều, hơn nữa trong hình huống phùng bất trùng lai hoạ vô đơn chí còn không đồng lòng nhất trí vượt qua mà lại để xảy ra tranh chấp bất hoà.

Có chút bực bội vô cớ, tôi chốt vấn đề.

-Vu Hích đại nhân, nếu đã hết việc, chúng tôi cũng xin phép cáo từ.

Lão hồi thần, đăm đăm nhìn hộp đồ trong tay chúng tôi. Âu Tử Dạ cũng không lăng nhằng lôi thôi mở cửa bước vào, tôi cũng rất dứt khoát theo sau.

Nếu tôi là Tần Vương, trong tay chiếm được hai gia tộc kinh tài tuyệt thế đương nhiên ra sức trọng dụng, đồng thời để tránh kẻ khác nhớ thương dòm ngó cũng cần chặt chẽ đem đi giấu kín. Âu gia tuy sống chết ương ngạnh không chịu tiết lộ bí mật nhà nghề để sản xuất đại trà, nhưng chỉ cần trong một đội quân vạn người có ngàn binh tinh nhuệ nắm trong tay thứ vũ khí chém sắt như bùn, vậy thì khả năng áp đảo của cả một đội quân, khả năng giành thắng lợi cho trận chiến càng nhiều hơn mấy phần. Lần này Âu Tử Dạ lại mang tới hai thanh loan đao có nguồn gốc xa xưa bí hiểm, thứ duy nhất trên đời này có khả năng trấn yểm địa cung khổng lồ chứa đầy tà ma oán khí tích tụ rộng như một toà thành. Âu gia tuyệt đối sẽ không vì bất cứ lý do gì mà bị diệt vong, đấy là suy nghĩ của người bình thường. 

Về phần Tần gia, bao đời sản sinh ra những danh y, số ít bị ép buộc phải vào triều cúc cung tận sự, số còn lại phải nương nhờ nơi sơn cốc hầu như không được phép giao tiếp với người lạ, vì một phương thuốc mơ tưởng gần như không thể mà ngày đêm cần mẫn nghiên cứu. Đối với thế nhân đan thuốc đó chỉ như truyền kỳ nghe để giải khuây, đối với cường giả lại càng là sở nguyện ước cầu. Người đứng trên đỉnh cao danh vọng dã tâm càng lớn luôn có nhiều tiếc nuối khó buông tay hơn người thường, vì thế mà chấp niệm với thứ viển vông đó có đôi khi biến thành tâm bệnh, điên cuồng truy cầu.

Nay Tần gia có thể mang đến thứ thánh vật kinh hãi thế tục đó, chưa cần biết công hiệu thế nào, theo lẽ thường trước đương phải lấy lòng, đối đãi càng hậu, như thế nào có thể trù dập? 

-Âu Tử Dạ, anh có cảm thấy bất an lo lắng?

Tôi cúi đầu nhìn khung cảnh dưới mặt đất, mơ hồ dự cảm bất trắc không vì những suy tính trên mà hoá giải.

-Về cái gì?

Âu Tử Dạ nhàn nhạt hỏi.Tôi rầu rĩ đáp.

-Tương lai...Anh cũng nghe thấy lão ta phán rồi đó.

Âu Tử Dạ dường như không quá để tâm, nhẹ cười.

-Ban nãy trả lời cương quyết chắc chắn lắm mà, sao giờ tự tin bay đi đâu hết rồi?

-Dù là vậy bị một lão Vu Hích phán thế tâm lý có thể không lo sợ bất trắc sao?

Âu Tử Dạ tuỳ tiện nói.

-Chúng ta cùng phải về Hàm Dương, lộ trình đi đi về về cũng mất gần chục ngày, chưa tính thời gian chúng ta phải nán lại, đương nhiên ổn thoả việc càng nhanh càng tốt.

Tôi không hiểu, nghe Âu Tử Dạ tiếp.

-Mặc Minh, ta đã tìm thấy rồi. 

Tôi ngây ngẩn, Âu Tử Dạ từ trong lòng lấy ra một vật đưa ra trước mặt. Nó to cỡ quả bóng bàn, dưới ánh sáng chạng vạng nó toả sáng yếu ớt, vòng hào quang đỏ dị thường, bên trong sóng sánh như biển máu chất chứa hình thái một thực vật lay động. 

Tôi có dự cảm bất ổn.

-Đây là?

-Sâm La Thụ.

Tôi thất kinh.

-Cái gì?

Giọng Âu Tử Dạ như gió nhẹ vờn qua, suối tóc đen nhánh tuỳ ý lay động, gấu tay vạt áo thong dong đong đưa, chất giọng trầm lắng luẩn quẩn bên tai, chầm chậm đưa tiếng nói đi xa, tiêu tán ở cuối chân trời.

-Trong sách cổ viết, Sâm La thụ trưởng thành, trồng xuống đất có thể tạo ra thứ kết giới vô hình cực kỳ thần bí, bảo vệ gần như tuyệt mật cho cả một vùng đất. Bất cứ kẻ nào đến gần cũng chỉ nhìn thấy vách đá bốn bề che chắn, không lối vào. Một khi tìm được phương pháp vào sẽ đón nhận công kích từ đám cành mọc đan xen xoắn vặn y như đàn trăn. Nhưng sự ghê gớm của nó là ở khả năng mê hoặc tâm trí, thao túng nhân tâm, hiện thực hoá ước nguyện...

Tôi có chút ngốc lăng, dường như lão Trương bà bà có nói qua, nhưng lúc đó không quá để tâm.

-Thực, thực hiện hoá ước nguyện là sao? 

Giọng nói trấn định mà kiên nghị của anh đánh vào tâm khảm làm tôi rung động sâu sắc. 

-Tiềm thức của nạn nhân bị ảnh hưởng, tác động tới cảnh vật xung quanh làm chúng biến đổi. Có thể khiến cho tất cả sự vật tưởng tượng sâu trong não bộ đều được đặt chân ra ngoài đời thực, khoác một lớp vỏ bọc chân chân thực thực có tâm chí có xúc cảm. Sâm La thụ, ẩn chứa sức mạnh “vật chất hóa” như thượng thần tối cao. Sáng tạo ra một thế giới chồng chéo, ảo mộng cùng thực tế đan xen vào nhau khăng khít dây dưa, không phân tách nổi, chỉ có thể ra sức vẫy vùng trong tuyệt vọng...

Tiếp theo, chính là yên tĩnh lâu dài. Chỉ có tiếng gió vù vù quay cuồng trong tai, lòng tôi loạn như cào cào châu chấu. Một thứ cực phẩm như thế, rột cuộc từ đâu sinh ra, lại ở đâu lấy về?

Trương bà bà từng nói “chưa có mấy ai may mắn thoát khỏi khống chế...Vì thế nó vốn là thứ vừa được người ta săn đuổi tôn sùng đồng thời vừa truy lùng tận diệt...” 

Tôi khó khăn hỏi.

-Âu Tử Dạ, anh như thế nào biết về nó, có được nó?Và định làm gì với nó?

Âu Tử Dạ trước sau luôn duy trì nét mặt tuy ôn nhuận mà phảng phất lạnh nhạt, dường như trong ánh mắt tưởng rằng ấm áp ấy lại tràn ngập băng sương cùng tuyết nhuộm, khoé môi thoáng cười còn có sự tối tăm phiền muộn, người này giấu chuyện xưa trong lòng.

-Phụ thân đại nhân nói, Sâm La thụ chính là kết giới duy nhất bảo vệ Tru Tiên Tứ Kiếm bị phong ấn ngủ say. Chính thứ huyễn cảnh này đã che mắt thế gian mấy trăm năm qua. Mà dù có biết cách để giải trừ thì lại phải đối mặt với thử thách vô hình khắc nghiệt mà đầy cám dỗ dụ hoặc. Không hề biết những tình huống phát sinh kỳ thực chỉ là ảo giác do bản thân tự huyễn hoặc ra tự hồ nghi lấy. Dù có định lực kiên cường hơn nữa khám phá ra lớp vỏ bọc thì sẽ lại bất lực phát hiện phía sau còn một lớp màng nữa. Nhưng trên hết thảy, vốn nghĩ rằng chỉ là tưởng tượng tuy nhiên tất cả đều là sự thật 100%. 

Tôi nhìn Âu Tử Dạ như keo dán. Anh là người cổ đại a, cũng không cần sử dụng kèm ngôn ngữ hiện đại đi.”Thứ này” chủ động dâng hiến cho tôi rất nhiều bí mật được bật mí, tuy chẳng thể tin tưởng tuyệt đối nhưng nghe một chút để tham khảo thì cũng chẳng mất miếng thịt nào. 

Âu Tử Dạ vươn tay phải về phía tôi, trên mu bàn tay hiện lên hình xăm một con chim sẻ màu đỏ mờ nhạt có chút ảm đạm thất sắc. Sau đó không tiếng động báo trước, một ngọn lửa vàng kim phụt lên rồi tích tắc chuyển thành xanh ngọc bích xinh đẹp, không khí xung quanh dường như cũng bị trấn động, uốn éo vặn vẹo. Một ngọn lửa bé nhỏ đủ xua tan giá lạnh, hình xăm chu tước cũng trở lên lung linh hư ảo.

Ngọn lửa nhanh chóng biến mất, mở lòng bàn tay ra, bên trong lại xăm chữ tượng hình giáp cốt văn, tôi không rõ là nghĩa là gì. Ngọn lửa xanh dương hung hiểm hiện lên, rồi dần dà chuyển sang màu tím biếc ma quái kỳ dị, không khí xung quanh trấn động kịch liệt cùng hơi nóng hừng hực lan toả, như trong phòng xông hơi khiến tôi vô thức lùi bước cách xa. 

Lại nghe Âu Tử Dạ nhẹ nhàng bổ sung thêm. Từng lời nói từng câu chữ như gió lùa lại như sấm rền, giống như khảm vào sâu trong nội tâm, mỗi một câu thốt ra đều tuỳ ý lưu lại dấu vết không khỏi chấn động.

-Ta chính là nhờ Sâm La thụ mà đạt được thượng phẩm này.

Âu Tử Dạ vui vẻ cười, ánh lửa như đến từ chốn địa ngục biến mất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play