Một cái đầu người không hẳn là người gắn trên thân một con chim, phía sau khuôn mặt kinh khủng đó còn mọc thêm đầu của một con cú mặt trái tim nữa.
Sau lưng gã là Thi Tiểu Cốt, một bộ xương khô quá khổ quấn vải niệm ố màu, đang giương cặp cánh xương xẩu trắng hếu mà nghiễm nhiên bay lượn. Tay kia nó cầm lưỡi hái, lưỡi hái như ngà voi cong cong vung lên, vẽ ra một vệt ánh sáng sắc bén như đuôi sao chổi dội xuống, kéo dài tới tận mặt đất, tấn công chúng tôi.
Chúng tôi vắt chân lên cổ mà bỏ chạy, sau lưng phát ra tiếng nổ trấn động, mặt đất bị xẻ một vết thương lớn.
Trước mắt hiện lên một cửa hang nhỏ thôi cũng không cao lắm, ước chừng nếu thuỷ triều nên thì cửa hang sẽ hoàn toàn bị che lấp. Con đường là chạy sâu vào bên trong, tối đen như nước mực.
Chúng tôi cắm đầu cắm mặt mà chạy, còn cách một khoảng xa, bên tai lại nghe tiếng gió như bão tố liên tiếp ập tới. Tính cày nát con đường?
Tên Công Du Giám Binh tấn công phía trên là nhờ con Thi Tiểu Cốt có cánh thì không nói làm gì, lũ Thuần Vu Chấp Minh kia là thế méo nào chạy nhảy được trên mặt nước? Cũng quá thần thông quảng đại rồi?
Tôi đưa mắt ra hiệu cho Hắc Hồn ngăn cản con Thi Tiểu Cốt kia đang càn quấy vung lưỡi hái, quậy phá say sưa tung trời, khiến cho chúng tôi như hứng chịu bom mìn oanh tạc, lao đao điêu đứng.
Hắc Hồn như chỉ đợi có thể, vèo cái đã bay lên khanh khách cười không ngớt miệng.
Đám nữ hầu kia cũng nhảy lên mặt đường rồi, chạy như trượt băng về phía chúng tôi. Lúc bọn chúng lần lượt nhún thân nhảy lên, trên mặt nước như xuất hiện rất nhiều thứ gì đó ngóc đầu hít thở, sau đó không tiếng động lặn xuống. Là thứ gì đó chở bọn chúng trên mặt nước, chứ không phải thật sự chạy nhảy được trên mặt nước?
Tôi cũng không nhiều lời, để một mình Ưu Đàm ở lại quần chiến. Nó mặt không biểu tình, chỉ là ánh mắt loé lên sát khí giá lạnh như dã thú ác lang, cây gậy kim tuyến mang theo mị lực cùng sức mạnh phi thường hiện ra, sẵn sàng đương đầu.
Tôi không quá lo lắng, an tâm cùng Ô Nha Bạch Ngân đuổi theo lão thái bà già cả, nhưng dẻo dai săn chắc chẳng khác thanh niên đôi mươi.
Trong hang rất tối cũng phi thường lạnh lẽo, tiếng bước chân vang vọng vô cùng tựa như lọt vào một vòm hang trống trải rộng rãi vô biên, tựa như trong hầm băng khô. Mặc dù có ánh đèn pin cầm tay soi soi quét quét cùng thị lực mắt thuộc loại tinh anh trong tinh anh, cũng chẳng thấy gì ngoài bóng đen chiếm cứ, chỉ thấy trên mặt đất gợn sóng nhấp nhô khó đi và lờ mờ phía trước như là có tảng đá chình ình đặt đó?
Đến gần hơn nữa mới rõ ràng đây là một đỉnh lư cực to lớn, cỡ hai người ôm và cao ngang ngửa thân người trưởng thành.
Để nhìn vào bên trong cần bước lên một bệ tam cấp,bệ này cũng kỳ quái chẳng bằng phẳng gì.
Ở dưới la liệt bốn phía xung quanh thấy có rất nhiều vệt sóng lăn tăn, dường như là do diện mạo của đất đá như vậy cấu thành. Chúng còn ăn lan lên tới nửa thân lư đỉnh, cứ như một đám tơ hồng hoá thạch ký sinh.
Mặt ngoài lư đỉnh là phiến đồng sần sùi vì năm tháng tàn phá nên nổi lên rất nhiều đốm gỉ, hầu hết đều là hoa văn đồng xanh biếc điêu khắc cỏ cây hoa lá gì đó, có nhiều chỗ hoa văn vặn vẹo còn mang theo màu lam cùng sắc đỏ kỳ quái. Đồng gỉ không giống sắt gỉ, sắt gỉ thành vảy như vảy cá, đồng lại gỉ thành từng nốt. Nhìn tầng tầng lớp lớp gỉ đồng bị oxi hoá lợi hại, phiến đồng này gỉ nhiều đến mức có thể dùng móng tay bóc ra từng lớp, chứng tỏ nó đã ở chốn này rất rất lâu đi.
Bạch Ngân buột miệng nói.
“Đây là thứ lễ khí (đồ dùng để tế lễ), quả thực là một loại trấn sơn, sơn yêu khí”.
Ngày xưa người ta rất kinh sợ động đất núi lửa hay lũ lụt hạn hán, có đôi khi thay vì dập đầu cúng tế cầu xin các vị thần rủ lòng thương xót cho tai qua nạn khỏi, thì bọn họ lại chọn cách cứng đối cứng, trấn áp thần linh. Trấn sơn yêu khí là một trong các dụng cụ cũng như phương pháp khống chế núi dữ.
“Đây là ‘yêu chú’ tuy bị thời gian làm hỏng cũng không làm ảnh hưởng tới công năng tác dụng của nó. Độ dày của lư đỉnh rất lớn, bên trong vách chứa mới là chân chính chú quyết chói buộc hồn phách yêu. Không rõ hắc ám chú này ra đời lúc nào ai sáng tạo ra, chỉ biết sự tồn tại của nó đã cách đây lâu lắm rồi, thậm chí còn xưa hơn cả thời Tây Hán rất nhiều. Khi ấy tà thuật hắc ám vô cùng thịnh vượng, các biện pháp liên lạc với thần linh ma quỷ đều được sử dụng triệt để, trong đó có cả những phương pháp cực đoan chính là dùng yêu ma khống chế thần.”
-Cổ nhân cho rằng ác quỷ là loại tồn tại mà ngay cả thần cũng phải nghi kỵ kiêng dè, dùng dụng cụ trấn yêu có trạm trổ yêu chú chính là để những nơi hung dữ hiểm ác nhất thu liềm lại, bắt nhốt các vị thần lại, chói tay buột chân ép họ phải ngoan ngoan an phận một chỗ, không tác quai tác quái nhiễu loạn dân gian.
Những con yêu quái bị con người bằng cách nào đó bắt được, sau đó bị nhốt trong trận pháp u u mê mê không tìm ra sinh cục, đời đời không tìm thấy lối thoát thân, oán khí của chúng vì thế càng cực kỳ khủng khiếp. Lũ yêu quái này khi còn tại thế đều đã mất một khoảng thời gian lớn tu luyện, cách ngày sắp đắc đạo thành tiên không xa, lại chỉ vì một bước sai liền sai vạn dặm vạn kiếp bất phục. Kết quả không thể thành thần mà chỉ thành ác quỷ nộ khí xung thiên.
Khi bà ta nói xong cũng là lúc ống trúc chứa máu cuối cùng được đổ đầy vào, vất ngổn ngang lăn lóc trên mặt đất.
Âm thanh tí tách như nước nhỏ giọt, như tiếng nước róc rách luồn qua khe đá, như tiếng ai đó dùng ống hút để hút nước tới tận đáy.
Âm thanh lộc cà lộc cộc xen lẫn tiếng răng rắc đứt gãy, như là có gì cựa quậy như là thức giấc chuyển mình. Tiếng động càng lúc càng to, càng lúc càng rõ ràng rành mạch, một mực vang vọng liên tiếp tuần hoàn trong vòm hang như một rạp hát, càng khuất đại âm thanh biến tướng âm vực, khiến cho phàm nhân nghe thấy không khỏi sởn gai ốc rùng mình trấn kinh.
Tiếp đó trước mắt diễn ra cảnh tượng ngoạn mục khiến người ta sững sờ, từng tia sáng đỏ như máu từ trên mặt đất hắt lên. Ánh sáng lan từ vị trí lư đỉnh chạy nhanh đi tới bên một vách đá cách đấy không xa.
Trên vách đá ánh sáng ma mị theo các khe rãnh hắt lên, rồi từ đó như mạch máu lan toả khắp nơi, không gian vì thế càng rực rỡ chói lọi.
-Có thứ gì đó phía sau bức màn kết giới kia kêu gọi tôi. Thứ âm thanh da diết vừa cầu xin vừa ai oán khiến người ta...không biết phải làm sao đối mặt...
“Dương Dương, dù thế nào cửa cũng đã mở, phía sau là kẻ thù, chỉ có một con đường là lao đầu vào, dù phía trước là tử lộ cũng sẽ tìm thấy sinh cơ thoát ra.”
Nói xong gương mặt xinh đẹp vừa yêu nghiệt vừa thoát tục của cô hé nở nụ cười trấn an khiến lòng tôi an ủi được phần nào.
Tôi gật đầu, Bạch Ngân lao vào trước, tôi cầm tay Ô Nha dắt theo vào sau.
Dù tương lai chờ đón là đầm rồng hang hổ là tuyệt cảnh hoang mang bất tận, đã không còn đường lui bước. Dù tứ bề là núi băng gió tuyết tàn bạo cuồng dã, là sông lửa vực sâu van vạn hung hiểm, chỉ có thể không ngừng bước về phía trước, tiến về phía trước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT