1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 107 108 109 110 111 112 113 114 115 116 117 118 119 120 121 122 123 124 125 126 127 128 129 130 131 132 133 134 135 136 137 138 139 140 141 142 143 144 145 146 147 148 149 150 151 152 153 154 155 156 157 158 159 160 161 162 163 164 165 166 167 168 169 170 171 172 173 174 175 176 177 178 179 180 181 182 183 184 185 186 187 188 189 190 191 192 193 194 195 196 197 198 199 200 201 202 203 204 205 206 207 208 209 210 211 212 213 214 215 216 217 218 219 220 221 222 223
Mai Linh Lan vẫn mê man, không mảy may cảm nhận thấy mối nguy hiểm cận kề. Phùng Doanh Tử bị đánh vào đầu, máu đã thôi chảy, dính bê bết vào tóc, nhưng cơn đau âm ỉ hành hạ khiến cô choáng váng muốn nôn mửa. Chân tay đều bị trói, chỉ có thể cuống quýt như trùn trườn tới, gian nan muốn đứng lên lại bị Hồng Công Dã dùng khúc gỗ đánh vào bụng, loạng choạng ngã xuống, đúng lúc ấy một dải huyết quang như tia nước phun tới, vẩy lên mặt, ấm nóng lại khiến toàn thân cô lạnh lẽo như dính hàn băng. Hoàng Lương Mộng vươn chiếc rìu bổ củi lên cao, mạnh mẽ hạ, một tiếng phập khô khan cứng nhắc, một chất lỏng màu đỏ văng lên, chiếc rìu thô bạo dứt ra, màu đỏ tươi lũ lượt lan chàn, dưới ánh nến lấp láy nhảy múa, phát ra sắc thái kinh tâm. Người điều khiển chiếc rìu mặt đột nhiên biến sắc, kinh đảm nhìn cảnh tượng hãi hùng, tựa như hoảng hốt nhận ra sự việc nghiêm trọng vượt mức kiểm soát, khó lòng chấp nhận. Hồng Công Dã thấy cô điên loạn không chịu an phận, lại tung chân đá Doanh Tử văng tới một góc. Miệng bị dán băng dính, cô chỉ có thể phát ra âm thanh ú ớ yếu ớt vô nghĩa. “Mày muốn bò? Tao cho mày lết cũng không được”. Dứt lời gã dụng lực phang mạnh khúc gỗ xuống chân cô. Âm thanh nứt vỡ của xương cốt bản thân vang lên, Doanh Tử đau tới ứa nước mắt, cơ thể cong lên rồi căng lại, đau tới phát ngất. Gã không dừng lại, vẫn liên tiếp đánh xuống mấy cái, gương mặt biểu lộ nửa chán ghét vừa tinh tởm như người ta đập gián. Doanh Tử lại từ trong đau đớn xương cốt bị vỡ vụn mà tỉnh lại. Gã thấy Doanh Tử thoi thóp thở khó khăn như cá mắc cạn, dừng tay, lại thấy Hoàng Lương Mộng lưỡng lự liền gằn giọng. “Lương Mộng, cậu giờ phút này còn chần chừ do dự cái gì? Giết cô ta số mệnh tôi mới thay đổi được.Đừng quên đây chính là chủ ý của cậu. Đã xuống tay rồi, không còn đường lui nữa đâu”. Hồng Công Dã bước tới bên gã, cầm lấy cánh tay đang buông xuôi có chút vô lực, nài nỉ dụ dỗ. “Đừng lưỡng lự nữa, sắp 23 giờ rồi...Sau chuyện này tao sẽ cắt đứt quan hệ với tất cả bọn con gái, sẽ chỉ trú tâm vào việc diễn xuất. Mày trở về làm quản lý cho tao, mọi chuyện tao đều nghe theo mày, đều do mày sắp xếp, được không?” Hoàng Lương Mộng nghe thế, sắc mặt dần trở lên kiên định, gương mặt chỗ sáng chỗ tối tựa như đeo một lớp da gỗ góc cạnh quỷ dị, nhếch khoé môi mỏng nhợt nhạt, trong hốc mắt dài nhọn loé lên tia nhìn dã thú hung dữ. “Lần này mày tốt nhất không nên nuốt lời. Tao sẽ không nhượng bộ nữa đâu. Đừng khiến tao phải trở mặt tuyệt tình.” “Chuyện đã tới nước này, tao sẽ không nuốt lời. Mày hãy tin tao lần cuối đi.” Một nhát lại một nhát dứt khoát bén ngọt giáng xuống, phân cơ thể nạn nhân thành 5 khúc, chặt rời tứ chi, đơn giản bình tĩnh cứ như thể cắt ngó sen. Hồng Công Dã đốt một đám tiền giấy, vừa đốt vừa vất nó rải rác tứ lung tung. Gã đi vòng tròn xung quanh vật hiến tế, trong miệng tiếp tục khấn vái ước cầu. Tiếng lầm rầm tụng niệm phảng phất như đọc thứ ngôn ngữ từ thời viễn cổ hồng hoang, nó như có sinh mạng, bám dính vào thứ không khí đen đặc khô quánh, chui vào não người ta mà câu thi dẫn hồn. Giấy vàng mã bị đốt nhẹ nhàng bay lên, từng đốm sáng như những linh hồn lạc lõng thuộc về chốn ma giới, lượn lờ khắp căn phòng rồi nhanh chóng tắt đi. Không gian như khoác một tấm lưới sọc ngang sọc dọc can cài, đứt đoạn nhập nhằng làm cho cảnh tượng càng méo mó vặn vẹo, không đồ vật gì trông sắc nét vuông cạnh được. Ngay cả hai hình hài kia cũng chẳng còn thấy giống dáng người, mà tựa như thứ gì đó chắp vá đắp tạm thành, quỷ dị như kẻ dẫn vong. Doanh Tử hai chân đã vô dụng vận lực, tay bị trói ra sau lưng, muốn giống giun để di chuyển cũng không đủ khí lực vận dụng, chỉ có thể gắt gao mở lớn đôi mắt thu thân ảnh nạn nhân về võng mạc. Những ngọn lửa run rẩy leo lắt trực tắt, như tàn dư của oán hờn tích luỹ, mang theo tà khí cực đoan càng khiến không gian quái dị, như một phần chốn âm tào địa phủ tách ra. Trong biển ánh sáng chết chóc, một thứ trắng loá mắt đột ngột hiện ra. Thứ đó cười với Doanh Tử, nó ngồi xuống đối diện, chất giọng âm lãnh, phảng phất như u hồn dã quỷ cất tiếng trêu trọc. “Muốn sống hay chết?” Đôi mắt Doanh Tử vằn đầy tia máu, như biến thành hai quả cầu lửa, hừng hực hung hiểm và ác độc, nhưng từ hai hốc mắt, dòng lệ âm thầm lã chã tuôn rơi, thê lương bất lực, bi ai khôn cùng. Nó xé miếng dán nơi miệng Doanh Tử, cô liền há to, điên cuồng gào lớn, âm thanh tràn đầy căm phẫn, như con thú bị dồn tới bước đường cùng, tuyệt vọng bế tắc nhưng oán hận ngút trời cao. “GIẾT, GIẾT, GIẾT, GIẾT, GIẾT, GIẾT, GIẾT.” “Vậy là muốn sống báo thù phải không?” Nó thoải mái xoay xoay con dao nhỏ trong tay, đứng lên tiến về phía Mai Linh Lan, mũi dao nhọn rạch xuống một đường trên cổ, không còn giọt máu nào chảy ra. Rồi những ngọn lửa bùng cháy hung tợn hơn, tiếng lửa thiêu đốt phát ra như tiếng dã thú nhai xương, lạnh lẽo tàn khốc. Doanh Tử hung hãn mà bi thương trừng trừng nhìn biển lửa, cổ họng vẫn gầm gừ thoát ra, âm thanh đã khản đặc mà run rẩy nhưng không thể dừng lại. Mọi thứ dần bị sức mạnh tàn bạo không cách gì ngăn cản đó thiêu đốt, nhanh chóng theo nhau sụp đổ. Cây cột nhà răng rắc mấy cái, lung lay ngã xuống, đè lên chân Doanh Tử. Nó cẩn trọng rạch lấy lớp da mặt của Linh Lan, nhưng thao tác thật thông thuận liền mạch, cứ như thể đã làm chuyện này vô số lần. Rồi nó tiến trở về chỗ Doanh Tử, đơn giản tung chân đá cây cột nhà, khí lực thật lớn vác cô lên, bước ra khỏi đám lửa hung ác liếm tới. Nó vất cô ra khỏi ngôi nhà gỗ bị bỏ hoang phế lâu năm, Doanh Tử xoay đầu nhìn, khung cảnh rực cháy điêu linh, như lễ hoả táng. Đôi môi bị cắn nát bấy tự lúc nào, máu tươi rỉ ra trông như thể cô vừa uống máu của ai xong. Cơ thể bầm dập tơi tả, nửa thân tàn phế đau nhức tột cùng cũng không bằng một phần thống khổ bi thảm trong tim. Khi Doanh Tử tỉnh lại, biểu tình đờ đẫn, quầng mắt thâm đen nhưng hốc mắt lại đỏ quặng, không chút sinh khí nhìn trời tảng sáng. Doanh Tử nằm trên đám cỏ đẫm sương bên mép hồ nước, trước mắt ngôi nhà chỉ còn đống tro tàn, khói nhợt nhạt vẫn còn lan toả uốn lượn, bốn bề núi đá xanh xám sắc lạnh vây quanh, âm trầm tịch liêu. “Hai tên đó trước khi bỏ đi còn hoả thiêu mọi chứng cứ. Hi hi, chỉ là không ngờ sẽ bị tôi phá hư. Sau này cô định xử lý bọn chúng thế nào?” Phùng Doanh Tử giật mình trợn mắt, bấy giờ mới phát hiện bên cạnh có người. Người ở bên trang phục cũng không có cái gì quái đản doạ người, chính là sửng sốt cùng kinh nghi bởi vẻ đẹp xuất chúng. Một nữ nhân tóc óng mượt như tơ vàng dệt thành, dưới ánh nắng mặt trời tán sắc ra kim quang hoa lệ khiến người ta nín thở. Đặc biệt là đôi mắt vàng yêu dị mà rực sáng như ngọc thạch hoàng kim, trong veo như pha lê tán sắc ra mị lực lộng lẫy. Này môi này mũi, đều là mỹ mạo diễm lệ tới cực điểm, so với đám minh tinh son phấn cậy nhờ càng vượt trội nổi bật, nhìn một lần liền nhớ mãi không quên. Dương quang nhàn nhạt chiếu vào suối tóc bóng bẩy như tơ gấm thượng đẳng, chiết xạ ra quang mang tươi đẹp huy hoàng, giống như nữ thần trong truyền thuyết cổ xưa tái hiện. Nếu là buổi tối xuất hiện nơi hoang vu vắng vẻ này, nhất định khiến người ta liên tưởng tới xà tinh câu nhân hoá thân. Ngược lại bây giờ là ban ngày, nhìn thấy nhất thanh nhị sở, quần áo khoác trên người tuy giản dị đơn bạc vẫn có thể mặc lên phẩm vị thướt tha mà quyến rũ mê người, tựa như giai nhân xa xưa trong danh hoạ bước ra, nói không rõ vẫn là thực hay hư. Người đó nhìn bốn bề một chút, nhẹ giọng. “Xung quanh núi cao như miệng phiễu hút khí, chính giữa là hồ nước nơi sinh khí, trong hồ có gò đất nhô lên là tụ khí. Thật đáng tiếc, phong thuỷ tốt đẹp bực này lại bị một cái thuỷ điện con con huỷ hoại, núi không sinh mộc, thuỷ không vận động, khí có vào mà lại không lưu thông, ách tắc ở đây, sớm nhiễm ô uế. Tà khí đến bây giờ thật dồi dào nha.” Doanh Tử không quan tâm mấy cái đó, thều thào hỏi, giọng lạc hẳn đi như người khát nước. “Cô chính là người tối qua cứu tôi?” “Chỉ là nhấc tay chi lao.” “Cô là người bản địa ở đây?” “Chỉ là tình cờ đi ngang qua, cảm thấy hứng thú lên dừng chân. Phải rồi, bọn họ nào phải tế sao tiêu trừ tai hoạ đơn thuần, đây chính là gọi ma quỷ tới quấn thân nha. Ha ha, thật ngu xuẩn hết sức.Trời tạo nghiệt còn có thể tránh, tự tạo nghiệt chỉ có diệt vong.” Như sực nhớ ra điều gì cực hệ trọng, Doanh Tử đột nhiên bạo giận, hung hổ lao tới đối phương lại quên chân bị thương nặng, huyết nhục còn nát bấy,trông không khác gì khúc giờ heo nướng cháy cạnh trên than hồng. Doanh Tử ngã oạch xuống, đau đến toát mồ hôi lạnh. “Cô đã lấy da mặt của Linh Lan? Cô tính làm gì? Tại sao lại làm thế?” “Ai da, bình tĩnh đi. Cô không phải muốn tính kế bọn họ sao? Chúng ta hiện giờ lành lặn bình an trở về, doạ chết hai tên đó?” “Chúng ta? Cô giúp tôi?” “Tôi rất thích hoá trang, đóng những vai khác nhau ngoài đời, trải nghiệm rất tốt. Dùng chính da của nạn nhân diễn một tuồng kịch sống lại báo thù?” Doanh Tử nắm hai tay lại thành đấm, bả vai gồng lên, run rẩy vì giận giữ, vừa bi phẫn vừa chua xót nói. “Sống? Linh Lan không còn, tôi còn tồn tại làm gì?Vẫn là nên chết đi. Chết ngay lúc đó, liền được gặp cô ấy.” “Ai, lúc đó rõ ràng cô luôn miệng nói giết người, sao bây giờ lại hối hận đổi ý rồi? Muốn để cho hai tên đó tiện nghi sao?” Doanh Tử nắm tay càng chặt, gân xanh nổi đầy, vì tức giận mà khống khống chế được lực đạo, run run lợi hại, cơ hồ có thể cảm thấy móng tay cắm sâu vào da thịt khiến máu chảy ra, răng nghiến chặt, âm thanh oán hận từ đó bật ra. “Đương nhiên không. Giờ tôi sống là vì điều đó.” Cô ta dìu Doanh Tử bơi qua sông, rồi lại cõng vòng vo cả tiếng mới thấy đường nhỏ. Lại từ đường nhỏ cuốc bộ thêm một tiếng nữa mới ra quốc lộ thì dừng lại uống nước. Doanh Tử mồ hôi đầm đìa, toàn thân phát lạnh, hẳn là mất máu nhiều quá, yếu nhược phát sốt. Cô ta lục tìm trong túi chút thuốc bột rắc xuống, 10 đầu ngón tay Doanh Tử tức khắc bấu vào hai bắp đùi, cơ thể cong lên ngửa ra sau, môi mím chặt, hít ra thở vào từng đợt khí như băng giá, mồ hôi lạnh càng túa ra như xông hơi, sắc mặt tái nhợt lợi hại, tưởng như thứ bột trăng trắng kia là muối biển. Cô ta lại kiếm chút vật liệu nẹp vải gia cố hai cẳng chân, đưa cho Doanh Tử uống mấy viên thuốc đen đen, khuôn mặt cô nhăn lại kinh tởm tựa như bắt nếm phân. Doanh Tử khàn khàn giọng, thần sắc suy nhược, thể trạng yếu ớt, cảm giác khí lực mỏng manh, như chỉ còn một tia sinh mệnh gắt gao chống cự. “Thứ cô rắc lên vết thương thật lợi hại. Sau này cho tôi một chút, dùng để đối phó hai tên đó trước khi chết cũng tốt lắm.” “Đây là đang vớt cái mệnh của cô. Tôi không bao giờ tự tiện động thủ, trừ phi người ta yêu cầu. Cho nên, sau này cô không cần mệnh khổ này nữa, thì tôi lấy. Phải rồi, tôi tên Vọng Đô Diêm Thành, cô tên gì?” Doanh Tử nửa tỉnh nửa mê, hàm hồ suy yếu hỏi. “Phùng Doanh Tử... Diêm Thành, cô cần tôi trả công thế nào?” “Hắc hắc, thứ tôi cần chính là...dương khí của con người nha.” Doanh Tử mê mê man man dựa lưng dưới một tàng cây, chờ một lúc lâu mới thấy một chiếc xe trở hàng loại nhỏ lăn bánh tới. Diêm Thành vội vã đứng lên, ở bên đường sốt ruột vẫy tay. Lái xe từ xa nhìn thấy cô gái xinh đẹp như hoa ngư ngọc, có muốn không dừng cũng không được. Cô khẩn khoản xin đi nhờ, lái xe liếc nhìn thấy Doanh Tử nửa thân tàn tạ cũng nảy sinh chút hảo tâm gật đầu đồng ý. Lái xe xuống xe định giúp đưa Doanh Tử. Vọng Đô Diêm Thành lại thể hiện khí lực hơn người, liền ôm lấy Doanh Tử, cứ thế trước mặt một nam nhân cao lớn khoẻ mạnh mà đặt cô ra sau xe. Doanh Tử mơ mơ hồ hồ thiếp đi cho đến khi được Diêm Thành đánh thức nói tới bệnh viện rồi.Trong người Doanh Tử còn chút tiền mặt liền nhờ cô giao cả cho gã lái xe. Diêm Thành giúp cô nhập viện, cô lại giao cho Diêm Thành chìa khoá nhà nhờ mang tiền tới đóng viện phí. Doanh Tử nằm hôn mê mấy ngày trong bệnh viện, lúc tỉnh lại liền thấy một gương mặt quen thuộc mỉm cười đối lại. Gương mặt nhìn ngắm từ thủa bé, người duy nhất mang lại cho Doanh Tử một tuổi thơ bi thảm có thêm những trường đoạn ấm áp ngọt ngào. Cùng nhìn nhau mà trưởng thành, sớm tối kề cận, khăng khít không dời. Ắt hẳn trong mơ vẫn luôn xuất hiện, lại thân thiết trò chuyện, tựa như lúc còn sống, nào đã từng mất đi. Doanh Tử hẳn mừng như phát điên, hốc mắt nhanh chóng hoe đỏ, ầng ậng lệ nóng, tuôn rơi đầm đìa. Mở miệng muốn nói, nhưng không thanh âm nào phát ra, nghẹn ngào khôn xiết. “Bề ngoài rất giống sao?” Giọng nói vui vẻ vừa phát ra, Doanh Tử tức khắc đình chỉ cơ mặt, bàn tay vươn lên giữa không trung cũng ngưng lại như hoá đá, ánh mắt mờ mịt hoang mang. “Tôi tốn rất nhiều công phu cho bộ mặt này, giọng nói và khung xương đều đã được điều chỉnh cho thích hợp. Nếu như qua mặt được cô, vậy không lo những người khác.” Doanh Tử ngây ngốc nhìn, chớp cũng chẳng dám. “Cô cứ ở đây an tâm từ từ dưỡng thương, tôi đã bỏ tâm bỏ công nghiên cứu một chút đời sống của cô ta, sẽ không sai đâu?” Doanh Tử tự gắng gượng ngồi dậy, nhìn đăm đăm người bên cạnh, ảo não, nặng nề nói. “Cô ấy lúc ngượng ngùng thường có thói quen vén tóc, khi trầm tư thường có thói quen đỡ cằm, khi vui vẻ bàn tay thường đan vào nhau, khi buồn sẽ ngồi bó gối một góc. Lúc nói chuyện với người lạ thì có chút khẩn trương, với người thân quen thì lại cực dễ tính.” Doanh Tử vươn tay, nhẹ ôm lấy cô, gác cằm lên vai, giọng nói ôn nhu hoà nhã vẫn có một tia run rẩy khó khống chế, tựa như dỗ dành hài tử, bất lực không biết phải xoay xở thế nào, cũng tựa như an ủi chính bản thân mình. “Cô ấy rất thích ăn cá nhưng lại sợ hóc xương, thích ăn cua nhưng lại ngại bẩn tay, có thói quen tắm trước khi ăn, ăn xong liền lăn ra ngủ, lúc ngủ lại không nề nếp, thường vung chân đá tay...” Doanh Tử càng nói giọng càng nhỏ dần, cuối cùng tựa như chỉ còn văng vẳng trong đầu. Nước mắt cũng chảy ướt đẫm vai Diêm Thành. Doanh Tử dần chìm vào giấc ngủ mỏi mệt. Tình trạng gãy xương rất nghiêm trọng, Doanh Tử mất 4 tháng mới liền lại, lại thêm hai tháng vật lý trị liệu mới hoạt động được bình thường. Trong khoảng thời gian đó tin tức về hai tên kia đều do Diêm Thành cung cấp. “Linh Lan, tên Hồng Công Dã trở thành sao hạng ưu, thật sự vận mệnh đã thay đổi?” “Cái này sao? Cô hiểu hình nhân thế mạng là sao không? Chính là lúc tế lễ, đốt một cái người giấy có viết tên tuổi ngày tháng năm sinh của kẻ gặp hạn, thì nó sẽ mang đi xui xẻo của chủ nhân. Có điều mệnh do trời định, muốn tự đổi thay cũng không thể chỉ bằng một đêm khẩn cầu. Ngoại lệ có một loại tà thuật có thể tạm thời lôi kéo hồng phước che mắt tai ương. Đầu tiên tìm một người khác giới có bát tự tương tự, cái này thực sự rất khó, sinh trùng khớp từ ngày giờ tới tháng năm, cực kỳ hiếm thấy, biển người mênh mông, giống như mò kim đáy bể vậy. Nhưng chỉ cần tìm thấy vậy liền có thể làm cho kẻ đó gánh hết mọi tai hoạ, không những thế còn được hưởng lợi từ may mắn cả đời của kẻ chết thay chuyển sang.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT
1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 107 108 109 110 111 112 113 114 115 116 117 118 119 120 121 122 123 124 125 126 127 128 129 130 131 132 133 134 135 136 137 138 139 140 141 142 143 144 145 146 147 148 149 150 151 152 153 154 155 156 157 158 159 160 161 162 163 164 165 166 167 168 169 170 171 172 173 174 175 176 177 178 179 180 181 182 183 184 185 186 187 188 189 190 191 192 193 194 195 196 197 198 199 200 201 202 203 204 205 206 207 208 209 210 211 212 213 214 215 216 217 218 219 220 221 222 223