Tôi đứng dựa vào thân cây mai cổ, đột nhiên bên tai vang lên tiếng “híc híc” rất nhỏ, như tiếng kim giây di chuyển, tíc tắc chậm chạp, đều đặn vô hồn. Tôi nghiêng đầu nghi ngờ, hay tiếng dế kêu nhỉ? Không đúng, tiếng côn trùng kêu to hơn cơ. Ngó trái nhìn phải, hay tiếng đồng hồ đeo tay của Phong Linh. Nếu thế cũng quá vang đi, mà hình như không nghe thấy nưã.
Lại dựa lưng vào thân cây, “híc híc” âm thanh giống tiếng mạch đập khi áp tai vào gối ngủ, dây thần kinh bên thái dương biểu tình vì bị đè nén.Tôi không nhúc nhích, bất động hồi lâu, tập trung lắng nghe thật kỹ.
“Híc híc...hức hức hức...” âm thanh quanh quẩn bên tai, thủy chung không chịu biến mất, như thể phát ra ngay trong não. Tâm cố gắng ổn định, hít sâu thở đều.
Âm thanh nỉ non da diết như tiếng đàn nhị, réo rắt thê lương, ai ai oán oán khiến người ta giật mình hoang mang.
Tôi rời xa thân cây, nhìn thế mọc nghiêng nghiêng như sắp ngã đổ, vặn xoắn như hai con mãng xà quấn quýt không rời, khô quắt queo như hai cái xác ướp mới lôi ra từ hố băng, càng nhìn quả thật đỡ chẳng được, da gà dà vịt ở đâu cứ thế thi nhau nổi loạn.
Tôi lắc lắc đầu, lôi điện thoại ra thử khởi động lại, nhưng vô ích, coi bộ thật sự hết pin sập nguồn chứ không phải do thứ bên ngoài tác động.
Công nhận túi chống thấm chống va đập rất tốt, đồ vật bên trong như cuốn bút ký hay máy chụp ảnh của bố, lăn lộn dưới nước mấy lần, coi như không tồi.
-Là A Hoa nói, tôi cũng không tin, đồng hồ hiển thị trên di động hay trên cổ tay đều không khớp với tên nhóc đó tiết lộ.Cậu nói xem, cảm giác của chúng ta sai thì cũng thôi đi, ngay đến máy móc cũng không đúng.
-Có nghĩa là, thời gian ở dưới lòng đất tách biệt với trên này?
Phong Linh uống hớp nước rồi thong thả đáp.
-Hờ hờ! Là chậm hơn nha, chúng ta nếu mà ở dưới đó 1 năm, trên này phỏng chừng đã qua chục năm có lẻ?
-Một mỹ nữ rất đẹp, nào, chụp cho tôi với cô ấy một tấm.
Dứt lời tôi đưa máy ảnh cho Phong Linh. Sau đó phẩy phảy tay ý bảo gã lùi lại, lại ngoắc ngoắc tay ra hiệu cho Bạch Ngân lại gần.
-Cậu không đùa đất chứ? Giai nhân mà tôi không thể nhìn thấy chẳng lẽ ám chỉ....
Tôi mỉm cười.
-Cứ chụp thử xem, coi trên hình có lưu được bóng dáng.
Phong Linh nhún vai chép miệng, ý là, được thôi.
-Vậy tôi chụp nhé?
Tôi không đáp, chỉ ra dấu OK.
Rất nhanh chụp xong, Bạch Ngân có chút kiệt sức, hóa thành làn khói chui vào con búp bê rối gỗ, âm thanh lục lạc nhẹ ngân nga bên khóa kéo túi xách.
Phong Linh xem ảnh trong máy, “Ồ” một tiếng kinh ngạc rồi tiến về phía tôi trả lại máy. Tôi cũng tò mò, không biết ảnh hiện ra thứ gì?
-Thế nào?
-Tự xem.
Tôi cầm lấy, trong ảnh cảnh đẹp như tranh, sắc trời xanh biếc, sắc nước long lanh, ngân quang loáng loáng, mai bay gió lùa.
Tôi thì không có gì phải nói, cái cần để ý là khối khí hắc ám lơ lửng kế bên. Căng mắt thì cũng nhìn ra đó là một cô gái, có điều mông mông lung lung như sương mờ khói ảnh, tụ tụ tan tan. Mặc dù biết bên cạnh là Bạch Ngân, cũng không tránh khỏi cảm giác không lạnh rét run.
Tôi vẫn giữ lại tấm ảnh, đổi chủ đề.
-Biết nước Trung Sơn cổ đại?
-Hả, tiểu vương quốc đó sao? Hình như chính là Hà Bắc bây giờ đó, như là năm 414 TCN Vũ Công dẫn dắt bộ tộc Tiên Ngu và Bạch Địch tới Thái Hành Sơn lập nước, đến năm 295 TCN thì bị Triệu quốc thôn tính.
Tôi gật gù, hỏi tiếp.
-Vậy còn Triệu Vũ Linh Vương?
-Ông ta hả, là người biến nước Triệu yếu ớt nhất trong lục quốc phân tranh thành cường quốc có khả năng uy hiếp Tần quốc.
-Trận Trường Bình?
-Trận Trường Bình? Là một trong những trận đánh lớn nhất thời Chiến Quốc, có thể nói là vụ thảm sát lớn chưa từng có trong lịch sử cổ đại Trung Hoa.
Quân Tần cắt đứt đường vận lương và chặn luôn viện binh của quân Triệu từ Hàm Đan tới tiếp ứng.Trong 46 ngày bị bao vây kín kẽ, quân Triệu không còn lương, quân sĩ tự giết hại lẫn nhau để tranh đoạt thức ăn.
Triệu Quát đường cùng, dùng một cánh quân tinh nhuệ phá vòng vây, bị quân Tần mai phục, cung nỏ như mưa bắn chết hết.
Quân Triệu không còn tinh thần chiến đấu, đều buông vũ khí đầu hàng.
Quân Triệu đầu hàng quá đông, Bạch Khởi và Vương Hột lập mưu lừa giết toàn bộ số quân hàng.
Sử sách nhận xét Bạch Khởi xông pha trận mạc suốt 37 năm, bách chiến bách thắng, trước sau đánh phá 4 nước chư hầu, chém đầu gần 100 vạn quân địch, hạ hơn 73 thành, đưa nước Tần trở thành nước bá chủ thời Chiến Quốc, khởi đầu cho việc thôn tính hoàn toàn 6 nước chư hầu, đi đến thống nhất Trung Hoa.
Trong lịch sử Trung Quốc cổ đại, rất ít tướng lĩnh nào có được tố chất khiển quân kiệt suất như ông, là tài năng quân sự phi thường .Các danh tướng đời sau chỉ có một người duy nhất có thể so sánh là Hoài Âm hầu Hàn Tín.
-Đang khảo nghiệm kiến thức lịch sử của tôi à? Liên quan tới cái hồ chàn lan thi thể, và cái hố chất đống xác lính như núi?
Tôi gật nhẹ xác nhận, nói với gã ta.
-Tôi có đọc một cuốn sách viết tay, của một lão quái nhân thích đi lang thang, sưu tầm điển tích trong thiên hạ. Lão cổ nhân ghi:
Công Tôn Khởi hành quân đánh trận hay làm trái nhiều điều trong binh pháp, thế nhưng quân Tần không hề bị suy giảm nhuệ khí mà luôn trong tình trạng hăng hái cuồng nhiệt.
Tính cả dân thường bị liên lụy thì ông ta đã giết hơn 200 vạn người. Quá hiếu sát tàn độc, trong các chiến dịch do ông chỉ huy hầu như quân địch không có người sống sót trở về.
Có một loại tà chú cổ xưa gọi là Qủy Tâm chú. Khi sử dụng lên thân thể những người có tà niệm cực mạnh, có thể ma hóa nó, trở thành công cụ thao túng đồng hóa được kẻ khác.
Ma tính của Công Tôn Khởi cường liệt tới mức, có thể tác động tới đám binh lính thân cận xung quanh, tựa như dịch bệnh. Sau mỗi trận chém giết, sự tàn ác được ma hóa như virút phát tán trong không khí, lại lan chàn xa hơn, mạnh hơn, chích độc tố vào đám binh sĩ, cuối cùng trở thành một đội quân chỉ biết giết chóc làm thú vui, cuồng tính chẳng khác ma quỷ nhập xác, phôn thệ linh hồn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT