Lòng tôi chợt nguội lạnh, run sợ nghĩ chắc không kịp rồi, nhưng theo phản xạ vẫn vung đao, vậy mà lại xen vào được khoảng trống, đâm con kỳ đà. Nhưng lực lao rất lớn hơn nữa rung chuyển dưới chân một lần nữa lại truyền tới, lần này còn mạnh mẽ hơn. Tôi mất thăng bằng cùng thứ đó đều ngã ra sau, lưng đập xuống nền đất mềm. Cảm giác cơ thể hơi lún xuống, ngay lập tức lật người lại, hất thứ kia đi, lại phát hiện bản thân càng trầm xuống, tựa như bị thứ gì trong hố cát líu lấy.
Tôi nhìn con kỳ đà bị đâm một nhát, máu từ vết thương thấm vào cát, đuôi và tứ chi theo bản năng điên cuồng vẫy vùng. Sula từ trên cao khoe móng bổ xuống con kỳ đà, kêu lên từng đợt “cú cú cú” phẫn nộ. Kỳ đà càng kịch liệt phản kháng, cát xung quanh tựa như biến thành chất lỏng, từ tốn dìm nó sâu vào lòng.
Mặt tôi thoáng chốc tái mét. Đây là vùng cát lún, nhìn nó cũng không khác gì chỗ cát không lún. Nhưng chúng là thảm cát tròn, xốp nhẹ, có lẫn nước cho nên mới không thể chịu đựng được bất cứ một vật gì có trọng lượng đè lên.
Nước thấm vào giữa khe các hạt cát làm cho chúng cách xa nhau ra nhưng đồng thời cũng nâng chúng lên, tựa như bọn nó cứ muốn nhảy chồm lên nhau, chồng chéo xô đẩy. Chính vì thế, nếu ta càng cọ xát với cát, chúng tựa như trở thành một loại hỗn hợp có chất keo, trở thành vùng đầm lầy nhầy nhụa nhớp nháp, càng có xu hướng kéo ta xuống, càng nhúc nhích càng bị hãm sâu.
Tôi hoang mang bất động, từng tế bào tự cảm thấy cơ thể đang chậm chãi chìm dần. Bạch Ngân lượn tới, hai tay vươn xuống cầm lấy hai tay tôi, nhăn mày mím môi muốn kéo lên. Trong phim thấy diễn viên ngoi ngóp ngang ngực, rồi túm lấy cành cây rễ cây còn tự cứu vớt được bản thân. Cát mới lún tới ngang đùi, tôi nghĩ sẽ không tốn nhiều sức lực.
Nhưng Bạch Ngân gồng mình một hồi rồi thôi, dừng lại hít thở tích sức lực, cơ thể tôi lại tự động chìm xuống, đã ngang hông rồi. Nghe nói lực cần thiết để kéo một người lún một nửa ra ngoài là 100.000 Newton, tương đương với việc nâng một chiếc xe hơi cỡ vừa.
Một cái bóng đen khác uốn éo lượn tới bên mép hố cát, thân hình như con trăn anaconda, dùng cái đuôi linh hoạt như khỉ cuốn lấy nửa thân trên của tôi, dễ dàng nhấc bổng lên, đặt sang bên kia. Sau đó nó thu nửa thân còn lại, cái đầu to đùng cúi xuống, khoe hàm răng móc câu mấy vòng xoắn ốc, cười khằng khặc.
Bất chợt bên tai cảm nhận tiếng chuyển động từ tốn mà nặng nề của kim loại va chạm, vô cùng nhỏ, nhưng đều đặn tuần hoàn. Tiếng cơ quan từ dưới chân truyền lên, là cơ quan dịch chuyển được dấu trong lòng đất. Đồng thời tiếng đất đá nứt vỡ từ khắp nơi truyền tới, lấn át.
Tôi xoay đầu nhìn, trên nền đá lát nơi trấn thờ những đường hoa văn ánh lân quang bùng sáng theo một phương thức thẳng đứng, cứ thế hắt lên lưng chừng thinh không khoảng 2m, tạo ra vô số tấm màn chắn như mộng ảo, dịu nhẹ uốn lượn màu xanh lam.
Tựa như màu thiên thanh, lại lưu động nhu hòa như nước biển khơi. Tấm voan mềm mại như có gió đùa giỡn, có thể nhìn xuyên thấu thấy thân ảnh một hắc khí nhân phía sau, cầm một thanh trủy thủ khoảng 5 tấc toát ra tà khí như những sợi dây hắc ám xoắn bện quanh cổ tay. Chuôi kiếm màu ánh đồng, lưỡi kiếm lại đen đặc như màn đêm nhưng lại ẩn hiện những đốm trắng như hoa tuyết. Trên lưỡi kiếm nhìn thấy rõ ràng một đường máu đỏ tươi cực kỳ nổi bật, sau đó chậm chạp dung nhập như nước thấm vào đất. Những tia sáng của lân quang xung quanh hắt lên thân kiếm, phản lại ánh xanh xám lấp lánh bóng bẩy như ngọc thạch, lại lóe lên chút ngũ sắc như thủy tinh.