Tôi chán nản đứng dậy, uể oải ngó một vòng xung quanh, tâm trạng tồi tệ vẫn phải cảm thán một chút. Hang động phải nói là rộng khủng khiếp, ngoại trừ hơn một nửa diện tích đầm nước mênh mông bát ngát, xung quanh còn lại được bao bọc bởi lớp lớp cột đá, tầng tầng rào che, chẳng khác nào hình thành ra tuyến phòng ngự tự nhiên. Bên trong tạo ra vô vàn hang hốc, ánh sáng quá yếu ớt, chỉ là cảm giác mơ hồ như ẩn chứa mấy thứ gì đó lén lút hoạt động. Điều này khiến tôi không tự chủ được râm ran bất an, cũng có thể do thần kinh có hơi mẫn cảm, tự huyền nghi lấy.
Khu vực đất liền, ngoại trừ bãi đá sỏi con con này, 8 phần còn lại toàn bộ đều được che phủ bởi thạch nhũ và măng đá, chúng mọc chen chúc la liệt. Cái cao cái thấp, cái dài cái ngắn, cái cô độc sừng sững, cái thành chùm dày đặc, muôn hình vạn trạng trong ánh lửa bập bùng lúc tỏ lúc mờ, tạo ra những cái bóng kỳ dị lay động, ẩn mình như có như không trong những lỗ đen hang tối, như thận trọng do thám xung quanh con người.
Thạch nhũ và măng đá đều là trầm tích lắng đọng từ khoáng thạch trong các hệ thống núi đá vôi, trải qua hàng trăm triệu năm từng chút một nhỏ giọt, chắt chui tích góp tạo ra những dáng vẻ kỳ quái ma mị, làm người ta sững sờ choáng ngợp. Trong hang có những khu vực tráng lệ với cấu trúc nhũ như buông rèm, lả lơi đến lạ lùng, những trầm tích lượn sóng xứng đôi, màu thạch nhũ bàng bạc lại ánh vàng hơi hướm tựa hổ phách. Các bức tường có hình thù giống với suối tóc vàng sẫm như mật, chỗ tựa cụm móng vuốt ánh sắc phớt hồng, nơi như một bó răng nanh dã thú trắng trắng xanh xanh. Nhìn một lần liền muốn nhìn mãi không chán mắt.
-Tiểu Mặc Tử, đừng đứng thất thần ở đó nữa. Trước cứ tới đây nghỉ ngơi chút. Trông cậu nhợt nhạt xanh xám như xác chết trôi sông mới được vớt lên ấy.
Giọng Tư Đồ nửa quan tâm nửa chế nhạo vọng tới, hai tay cầm xâu nướng gì đó huơ huơ trên bếp lửa, mùi thức ăn lan tỏa, vẫy vẫy đến gần. Bên cạnh là Cung Trường Lĩnh, một tay nướng thực phẩm một tay cách miệng chai uống chút chất dịch chảy ra từ bình kim loại dung tích cỡ 1 lít. Uống xong một ngụm lớn liền chuyền cho người kế bên, điềm nhiên nói với tôi.
Lời gã nói rõ ràng như thế, tôi đương nhiên nghe hiểu, chỉ có điều khó lòng chấp nhận tiếp thu. Mọi vật chìm xuống nước đều chịu áp lực của chúng, áp suất này còn tỷ lệ thuận với độ sâu, nghĩa là cứ xuống sâu 10 mét, áp suất sẽ tăng thêm 1 atm. Tương đương với mỗi 1centimet vuông cơ thể sẽ chịu đựng áp lực là 1 kg. Nếu lặn xuống độ sâu 30 m, trên thân người sẽ hứng chịu một áp lực tới 45.000 kg! Dưới áp lực lớn như vậy, liệu tôi có bị ép thành tảo biển luôn không?
Nghe đồn kỷ lục lặn lâu được ghi nhận là 8 phút ở độ sâu khoảng 105 mét mà không cần bình dưỡng khí. Được rồi, tôi có thể nhịn khoảng 4 phút, nhưng sâu 30m sao? Không qua luyện tập tu dưỡng, 20 m thôi đã là cực hạn.
Nghe nói những thợ lặn chuyên nghiệp phổi căn bản đều lớn hơn người bình thường một chút, lại còn điều khiển được không khí thoát qua các vòi nhĩ, đóng mở bằng thao tác lưỡi, nhằm cân bằng áp lực, đối trọng sức đè với môi trường bên ngoài. Còn nữa, tự điều chỉnh giảm nhịp đập tim, điều tiết lượng máu tuần hoàn trong cơ thể và có thể tăng khả năng sản sinh hồng cầu.
Hai bếp lò đặt gần nhau, đều là xếp đá vòng tròn, bên trong cho một ít chất rắn màu trắng đốt, có lẽ là cồn khô, lửa vàng trắng bốc rất đợm, hơi ấm lan tỏa. Một bếp vốn đặt ấm đun nước, bây giờ không cần tới nữa thì tiếp tục nướng đồ ăn, bếp bên kia ngay từ đầu là để nướng thực phẩm đông lạnh như xúc xích hoặc nạp xưởng, loại này thuận tiện mang vác đi xa mà không sợ hư hỏng. Mỗi người tự động lấy mấy xiên que, ăn bao nhiêu tùy tiện nướng bấy nhiêu, rượu nóng khai vị, cà phê tráng miệng, tự nhiên thoải mái, tựa như cắm trại .
8 người quây thành vòng tròn lớn, người thì ngồi trên ba lô to đùng loại dành cho dân chuyên phưu lưu thám hiểm, người tháo giày ngồi lên, người khuân đá ngồi xuống, người cứ thế đặt mồng tùy tiện, tất cả đều bao lấy hai ổ lò, điều dưỡng.
Bông Tuyết sau khi được Mạnh Chương đút cho ăn no căng mới mò sang đùa giỡn với tôi. Tôi cũng chỉ là vươn bàn tay ra máy móc, để nó thoải mái leo lên trèo xuống, lộn nhào trên đó.
Trong lòng muộn phiền, ngán ngẩm thở dài, không có tâm tình nạp dinh dưỡng, đón lấy xiên que từ tay Cung Trường Lĩnh cũng chỉ là trơ mắt hững hờ nhìn nó. Đầu óc lượn đi lượn lại một ý niệm duy nhất là nhảy xuống dưới, tận mắt cảm nhận không có khả năng mang đồ trở về mới cam chịu chết tâm buông bỏ.
Giọng Cung Trường Lĩnh không đành lòng cất lên.
-Cũng không cần đờ đẫn như bị thất tình vậy chứ? Nói đi, rốt cuộc là mất vật đắt giá hệ trọng nhường nào? Không thì tôi mua cho thứ khác?
Tôi ngơ ngẩn ngước đầu nhìn anh ta, hữu khí vô lực lắc nhẹ, chán nản thở dài trong lòng. Nếu có cái thứ 2 thì tôi sẽ tự động lùng mua, chứ sao lại phải cần tới gã mua tặng? Hơn nữa dù cho mua được đi chăng nữa, thì chưa chắc cái tiếp theo mang về sẽ đem lại cảm xúc như vật đầu tiên.
Gần đống lửa có một cột thạch nhũ rủ xuống cực ấn tượng, giống chùm đèn pha lê cỡ bự. Nó có màu vàng cốm, nhưng ánh sáng từ đống lửa hắt vào lúc mạnh lúc yếu lại có thể khiến mắt người ta nhìn thấy nó đổi thành màu xanh. Phía dưới lại có một măng đá chẳng khác gì kim tự tháp mọc lên, hai bên cách nhau cỡ nửa mét là chạm vào.
Tôi tâm tình tuy ủ dột âu sầu, nhưng vẫn tinh tế phát hiện ra một điểm thú vị nho nhỏ, nếu mắt ta không thường xuyên nhìn ngắm đến nó, chốc chốc nhìn đến, thời thời dời đi lại có thể thu về võng mạc các màu vân thạch như thớ gỗ, uốn lượn nhẹ nhàng huyền ảo, mềm mại như sóng mây.
Âu Tử Dạ từ tốn mở mắt, ánh nhìn lạnh nhạt thanh tỉnh, không có một tia mông lung, ngước đầu. Đột nhiên tôi cảm thấy khẩn trương, đồng thời cũng ấm ức. Thế quái nào, đối phương chỉ bình thản nhìn một cái cũng có thể gây áp lực căng thẳng bậc này? Cùng là người như nhau, cũng không cần trời cao ưu ái tới mức ban cho loại bá khí bức nhân vậy đi.
Tôi cười khì khì ngồi xuống bên cạnh, mặt đối phương diện vô biểu tình.
-Có nhớ không, anh đấm tôi một cú vào sườn phải, mặc dù không đụng xương cốt nhưng bẩm tím nè, thấy không? Còn nữa, bụng tôi cũng bị anh đạp một cú nội thương hộc máu. Mặt cũng bị anh tát ba cái sái quai hàm. Được rồi tôi không cần anh chịu trách nhiệm. Tôi đại nhân rộng lượng không so đo truy cứu, nhưng mà Hắc Hồn thì khác. Dù sao tôi đối với nó vẫn là có tình cảm ít nhiều. Thấy nó ủy khuất như vậy mà không đòi một chút công lý thì tựa như không thỏa đáng. Anh nói có phải không?
Âu Tử Dạ im lặng từ chối cho ý kiến, một giọt gì đó từ trên cao xoẹt xuống, chia đôi ánh nhìn cả hai.
-Tôi thật ra cũng không phải đang đòi nợ anh. Chỉ là Hắc Hồn có chút thiệt thòi, tôi không thể nhắm mắt làm ngơ, như thế rất là vô lương tâm. Anh xem, có cách gì giúp Hắc Hồn lớn nhanh một chút?
Vừa dứt lời hai giọt khác cũng từ phía trên rơi xuống giữa chúng tôi, lướt nhanh qua ánh mắt cả hai.
Chúng tôi đồng thời ngẩng đầu, thấy từ trong bóng tối trên đỉnh có vô số chất lỏng thi đua nhau nhỏ giọt tí tách.
-Trời mưa à?
Tôi ngẩn người, sao có thể? Thầm nói quá dị thường đi, dưới lòng đất mà cũng mưa được? Đây là mưa ngầm trong lòng hang sao? Không biết là điều kiện quái đản gì sinh ra được hiện tượng như này?
***************
Cái chương này sao nó dài vại? ó_ò Tôi mún quyển 2 kết thúc trong 20 chương nữa. Cơ mà ban đầu viết cái văn án như thế nào mà bi giờ nội dung lại xúc tiến theo hơi hướng thế này? ò_ó Có vẻ hơi lệch đường. A, giờ nắn lại thế nào đây?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT