Tôi lên xe, nhanh chóng ngủ một mạch tới khi có người gọi dậy mới biết đến là giờ ăn cơm trưa. Cảm thấy cơ thể mình càng lúc càng thèm ngủ hay sao ấy? Lúc trước thường xuyên thức thâu đêm suốt sáng đọc sách nhiều ngày liền mà vẫn không thấy mỏi mệt. Mỗi ngày chỉ cần nhắm mắt nghỉ ngơi an tĩnh vài tiếng là đủ. Bây giờ thì hở chút là ngất là ngủ tới mức quên trời đất. Này là đại biểu yếu đi phải không?

Nhưng tôi vẫn không thể ăn được nhiều, thậm chí nhìn thức ăn có cảm giác muốn ói. Mùa đông ăn lẩu là nhất, ba đại nam nhân kia ăn uống quả rất có khí thế bức nhân. Tôi ăn qua loa chiếu lệ, thỉnh thoảng gắp cho tiểu bạch thử miếng thịt bò hoặc cục sườn non hoặc con tôm nướng. Chẳng qua nó cũng chỉ be bé bằng nắm tay, sức ăn không nhiều hơn tôi.

Tôi uống có hơi nhiều rượu cho ấm người, này là vật phẩm mang theo của tên Tư Đồ. Rượu uống ở quán nhậu đa phần là hàng nhái hàng giả, uống vào có mà chết sớm. Loại đồ uống này đặc trưng là trong vắt, không màu, có mùi thơm nồng và độ cồn cao (truyền thống là 65%). Nói đến rượu của dân tộc có lẽ phải nhắc tới rượu Mao Đài đầu tiên.

Rượu Mao Đài là một trong những loại bạch tửu nổi tiếng nhất của Trung Quốc. Nó là thứ đồ uống không thể thiếu được trong các bữa tiệc chiêu đãi khách quý của các gia đình thượng lưu xưa kia, được tôn vinh là “đệ nhất mỹ tửu”. Rượu Mao Đài có nguồn gốc từ Qúy Châu, Tuân Nghĩa, xã Nhân Hoài, trấn Mao Đài nằm bên hồ Tích Thuỷ là nơi có truyền thống sản xuất rượu sau này trở thành thương hiệu là tên gọi riêng cho rượu.

Hồ Tích Thuỷ được tạo thành do dòng suối ngầm chảy từ trên vùng núi cao rừng sâu mà thành, bởi vậy nên nước hồ có vị ngọt thanh khiết. Nghe đồn dân làng chỉ sử dụng nguồn nước trời ban cho việc nấu rượu, mọi sinh hoạt thì lấy nước ở con sông Xích Thủy Hà xa hơn. Rượu Mao Đài được nấu từ cao lương và lúa mỳ, sau khi ủ lên men được phân ra làm tám lần chưng cất, mỗi tháng một lần đựng trong các bình gốm là điều bắt buộc. Tám tháng sau rượu được đem đi cất giữ mấy năm liền (từ 5 đến 6 năm) ở nơi khô ráo thoáng mát rồi mới có thể lấy ra để uống.

Rượu Mao Đài khi vừa mới mở nút ra, thì hương thơm liền bay khắp nơi, vấn vít quanh người ta khiến con sâu rượu trong bụng vốn đang ngoan hiền ngủ say cũng phải rục rịch thức dậy. Cảm thấy chỉ cần được uống một chén thì sẽ vô cùng hạnh phúc.

Tên Tư Đồ ăn một đũa thịt bò nhúng tái trong nồi nước dùng bốc khói nghi ngút rồi uống một hớp rượu cay nồng, khề khà nói.

-Thằng nhóc quê mùa nhà cậu xem như tửu lượng được! Đây là loại đồ uống được sử dụng thường xuyên cho các tiệc chiêu đãi cấp quốc gia, để tiếp đón các nguyên thủ đấy. Hạng dân đen như cậu có nằm mơ cũng đừng hòng kiếm được hàng chính hãng. Có biết thứ dung dịch thượng hạng này là rượu gì không?

Tôi cũng uống một ngụm, thong dong đáp.

-Bố tôi nói, nam nhân có thể không nên tập hút thuốc lá nhưng cần biết uống rượu, đây chính là Mao Đài.

Gã nghe tôi nói thế cười thoải mái, giọng càng hồ hởi hào sảng.

-Chú mày nói chí phải. Nào cạn ly. Anh đây nói cho mà biết, đối với rượu Mao Đài nửa lít đúng chuẩn hàng chất lượng cao, nồng độ cồn 53%, giá bán lẻ tối đa hiện ở thị trường chợ đen có mức khoảng 959 nhân dân tệ tương đương 146 USD (3,09 triệu đồng Việt Nam tính theo tỷ giá đôla Mỹ 21.200 đồng Việt Nam/USD).Với sự đắt đỏ cùng mức độ khan hiếm vì bị lũ quan tham bao mua hết đám gian thương làm giả rượu sẽ đổ Mao Đài trộn với loại khác rẻ tiền hơn để cung cấp cho những ai có nhu cầu, giả dụ như cậu.

Tôi thầm nghĩ, thế nên đối với những thường dân muốn tìm rượu Mao Đài vốn được giới quan chức hàng đầu Trung Quốc ưa chuộng, mọi chuyện trở nên thật quá khó khăn. Cái tên Tư Đồ Phương Vi này kiếm được nó hẳn cũng không dễ dàng gì.

-À, bố tôi có người bạn thân nấu rượu ở vùng đó bán cho, nên không có vụ mua hàng vớ vẩn. Ở nhà còn chôn mấy hũ Trạng Nguyên Hồng Lão Tửu hơn 20 năm (chính là rượu Thiệu Hưng dùng để uống mừng con trai công thành danh đạt), nếu anh thích tôi sẽ tặng coi như phí cảm tạ.

-Được! Chú em đối đãi hào phóng thế rất anh thích.

Gã cao hứng đập bàn. Rồi hỏi vấn đề khác.

-Vậy, cậu với tên Mạnh Chương đó quan hệ đậm nhạt thế nào?

Tôi ngay thẳng đáp luôn.

-Đối tác hời hợt làm ăn. Còn anh với hắn ta thì sao? Bằng hữu hay người làm công ăn lương.

Gã nghe thế cười ngất.

-Tôi nói, cậu biết tôi là ai không?

Tôi câm lặng. Cung Trường Lĩnh gắp cho gã một đũa thức ăn vào bát, lại rót sẵn rượu vào chén nhỏ, Tư Đồ nâng ly uống ực cái hết, ê a nói.

-Tôi đây làm chủ một chuỗi quán bar vũ trường mang thương hiệu “Ruby”, còn phải đi làm thuê kiếm ít bạc vụn sao?

Ồ, quả nhiên có tiền của lại quan hệ rộng rãi, móc nối câu thông với nhiều nguồn, việc kiếm rượu quý dễ như trở bàn tay.

-Cái gã đó trông bề ngoài có vẻ hiền lành tử tế nhưng thực chất chẳng ra cái giống củ cải gì hết. Đại gia đây không ưa, không kết giao. Con tiểu bạch thử của cậu từ đâu mà có vậy? Tên Mạnh Chương đó có con mèo tai chuột nhìn yêu không chịu nổi. Tôi muốn xin về làm thú cưng cho tiểu bảo bối. Gã ta lại cao ngạo không thèm vuốt mũi nể mặt. Hừ! Lão tử khinh! Chỉ cần có tiền, muốn mua thứ gì chẳng được. Biết mini Toyger không? Nó có giá 3000 đô/con đấy.

Tôi nghiêng đầu ngẫm nghĩ một chút rồi gật nhẹ, nói ra nhận định.

-Hình như hiện giờ đã có gần 400 chú mèo lai Toyger tồn tại trên đời. Được gây giống bằng cách lai giữa Bengal với mèo khoang đã được thuần hóa. Ngoại trừ vóc dáng nhỏ bé và trọng lượng khiêm tốn giữ nguyên như giống mèo. Toyger còn sở hữu khá nhiều đặc điểm ngoại hình của loài hổ khiến nhiều khách hàng cuồng mèo ưa thích: Bộ lông vàng sẫm điểm những sọc đen nổi bật, vòng tròn trắng quanh mắt, dáng đi oai vệ cùng tiếng kêu không phải “meomeo”.

-Có hiểu biết, anh khoái chú. Lũ hổ chibi chan đó là tên viết tắt giữa "toy" (nhỏ xinh, đồ chơi) với "tiger" (hổ) mặc dù chả dính dáng méo gì tới hổ ở đây. Nhưng có thể hiểu Toyger nghĩa là "con hổ nhỏ xinh". Tiểu bảo bối của tôi yêu thích cùng nó chơi đùa lắm nha.

Gã ta nói xong lại gắp miếng thịt uống hớp rượu, mắt lim dim mơ màng. À, kính đen che dấu, tôi còn chẳng biết nó méo mó ra sao, nhưng xem cái dáng vẻ thì hình như đang đắm chìm trong hồi ức ngọt ngào.

Tôi phải kéo anh ta trở lại hiện thực.

-Vậy, sao anh còn vì hắn mà giúp tôi?

-Cái này, một lời khó nói hết, đại loại vì thân bất do kỷ, cậu phải thông cảm cho anh. Thế, cái xe màu đỏ chú em đi nhờ đâu rồi mà lại nhảy xuống sông chơi với Hà Bá? Hành lang bảo vệ gần đó bị phá hỏng chắc không liên quan gì đâu nhỉ?

Gã ta lại chuyển đề tài, tôi cũng đối đáp lấy lệ.

-Người ta trở mặt, tôi cũng lực bất tòng tâm.

-Là như vậy sao? Mà hai người là bạn làm ăn sao lại không liên hệ trực tiếp với nhau cho đỡ lằng nhằng rắc rối?

-Tôi sẽ tiếp thu.

Không hiểu sao tên Mạnh Chương lại có thể nắm rõ từng đường đi nước bước của tôi. Như thể gã cài gián điệp bên cạnh. Lập tức ánh mắt vô thức di động tới con tiểu bạch thử. Chẳng lẽ nó đích thực là tai mắt của gã ta?

-Thằng nhóc nhà cậu, ăn như mèo uống như thùng không đáy. Đồ ăn ở quán này không phải hàng vỉa hè kém chất lượng đâu. Nên nạp nhiều dinh dưỡng một chút không đến lúc tên Mạnh Chương tới gặp cậu lại nói tôi bạc đãi, không cho cậu ăn uống tử tế đàng hoàng.

Tôi chỉ biết cười cười, cũng gắp thêm mấy đũa đồ ăn tỏ ra có thành ý. Sau khi ăn uống no nê, chúng tôi lại lên xe. Gã Tư Đồ nói khoảng xế chiều sẽ tới nơi. Lên xe tôi lại tiếp tục mơ mơ hồ hồ lăn ra ngủ gà ngủ vịt. Lần này là bởi vì tựa như có động đất lên tự mình tỉnh lại. Chợt thấy người tài xế vội vã mở cửa xuống rồi đứng ở trước mũi xe kiểm tra trái phải, lại ngó trước nhìn sau một hồi, xa xa hơn, hai chiếc xe moto vòng ngược trở lại.

Tư Đồ quan tâm hỏi.

-Có chuyện gì vậy? Trông chú có vẻ hoảng sợ?

Chú tài xế có vẻ thực sự bị dọa cho hoang mang hồ đồ.

-Tôi, tôi tưởng mình đâm vào một người. Nhưng khi xuống xe lại phát hiện cái gì cũng không có, phảng phất như thể tất cả chỉ là ảo giác.

Tư Đồ nghe thế phán ngay.

-Không có gì thì tốt, đừng để xảy ra tai nạn chết người, xui xẻo lắm. Chú hút điếu thuốc cho tỉnh táo đi, tra cả thuốc nhỏ mắt nữa.

Cung Trường Lĩnh thì trầm ngâm suy tư rồi nói.

-Giờ chú cứ lên xe tập trung ổn định tay lái, chỉ độ một tiếng nữa là tới nơi rồi. Chúng tôi mở đường phía trước cách chú không xa, sẽ chẳng có vấn đề gì đâu. Chỉ cần chú đừng nghĩ linh tinh.

Nói xong hai người bọn họ lại nổ máy dẫn đường, chú tài xế đành leo lại lên xe trong khi tâm trạng vẫn còn ngổn ngang rối rắm. Tôi cũng có chút tò mò hiếu kỳ liền hỏi han tình hình. Gương mặt chú tái xanh tái mét, gian nan khởi động xe, chạy được một lúc mới vừa buồn bực vừa run sợ nói.

-Tôi chỉ kịp nhìn thấy một bóng người màu trắng đột ngột lao vọt mặc dù phanh gấp nhưng tôi vẫn cứ có cảm giác như đã đâm trúng rồi. Thế mà khi xuống xe kiểm tra lại cái gì cũng không tồn tại. Cảm giác đó rất chân thực, đến giờ tôi vẫn còn khiếp đảm.

Chú ấy còn chưa kịp nói dứt câu, xe lại một lần nữa phanh gấp khiến tôi lao về phía trước rồi đập trở lại ghế ngồi. Tôi nhìn phía trước, ánh sáng đèn xe chiếu lên mặt đường gồ ghề trống trải, xung quanh tối om, như thể vạn vật bị bóng đêm nuốt chửng, cái gì cũng nhìn không thấy. Đưa mắt liếc nhanh đồng hồ trên bảng số điện tử chỉ 18:15. Tiết trời mùa đông ảm đạm khiến cảnh vật mới hơn 6 giờ tối một chút mà mù mịt như thể đã khuya muộn.

Chú tài xế cứ nắm chặt lấy tay lái, cả người run rẩy, miệng lảm nhảm những câu không đầu không đuôi.

-Tha cho tôi đi. Tôi không cố ý đâu. Tôi xin lỗi. Xin cậu đừng ám tôi nữa. Sau này cứ tới ngày rằm và mùng một sẽ đốt cho cậu thật nhiều giấy tiền. Nên hãy buông tha cho tôi được sống. Tôi còn có mẹ già trên 70 cần phụng dưỡng, dưới có con thơ mới ba tuổi cần nuôi dạy. Tôi không muốn chết đâu.

-Chú lái xe, rốt cuộc là có chuyện gì? Chú bình tĩnh nói tôi nghe xem!

Chú ấy vẫn cứ cúi mặt vào bánh lái, giọng nói đã tràn ngập khiếp đảm.

-Ban nãy, tôi lại đâm vào một bóng trắng.

Cái gì? Tôi nghe thế vội vàng mở cửa xe ra xem tình hình. Nhưng ở ngoài, chỉ là mảnh đất hoang vu vắng vẻ với gió đêm đông vù vù thổi rét buốt. Hai bên là đồng ruộng đã xong vụ gặt, ánh đèn xa xăm phát sáng cho biết mật độ dân cư trong vùng thưa thớt nhường nào. Trên mặt đường, không có bất cú dấu hiệu xô xát. Ngay đến bóng dáng một phương tiện đi lại cũng không có. Hai xe moto kia là vì đi quá xa lên không thấy ánh đèn, hay là phảng phất chúng tôi đã lạc tới vùng đất bị lãng quên?

Tôi đành quay trở lại ghế ngồi nhìn chú ấy run bần bật hoảng sợ như con thú nhỏ bị thợ săn dồn vào chân tường. Bọn Tư Đồ đi trước chúng tôi một quãng, nhất định sẽ nhanh chóng nhận ra sự tình không thích hợp mà quay lại tìm. Hiện giờ cần ổn định tinh thần chú ấy, cứ ngồi đây đợi một lúc cũng được.

-Chú đừng quá lo lắng, có gì cứ nói ra xem tôi có thể giúp được gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play