- Thiên cơ bất khả lậu! Đến lúc đó rồi, ngươi hẳn biết!
Hồ Dược Sư muốn hỏi tiếp, nhưng đột nhiên có tiếng Tô Anh vang lên. Y lắng tai nghe một chút, rồi thở dài thốt:
- Phúc khí của ngươi vương mạnh thật! Tô cô nương quả có nhiều chân tình thâm hậu đối với ngươi!
Tiểu Linh Ngư cũng thở dài:
- Nếu vì cái việc nàng theo đuổi như vậy mà ngươi cho là phúc khí thì ta xin nhường cho ngươi đó!
Hồ Dược Sư mỉm cười, trầm ngâm một lúc, mới hỏi:
- Ngươi nghĩ Tô cô nương có thể lên đến miệng hố chăng.
Tiểu Linh Ngư đáp:
- Nàng nói có cách lên, thì nhất định là nàng lên được.
Hồ Dược Sư hỏi tiếp:
- Cách nào. Thật ta không tưởng nổi rồi!
Tiểu Linh Ngư mỉm cười:
- Nếu ngươi tưởng nổi, thì làm gì lại khốn đốn ở đây.
Bỗng, Thiết Bình Cô kêu lên:
- Tô cô nương, vách đá đó trơn lắm, trèo không được đâu!
Tiếp theo đó có tiếng kêu oái oái, hẳn là Tô Anh trèo lên, rồi tuột xuống, trợt đau!
Mấy phút trôi qua, Thiết Bình Cô thốt:
- Tô cô nương, hà tất phải khổ tâm liều lĩnh như thế. Bên trên đó có đá nhọn, nếu cởi giày thì không còn sợ trợt chết nữa đâu!
Qua câu nói của nàng, Tiểu Linh Ngư đoán là Tô Anh khẩn cấp lắm, bởi khẩn cấp nên bất cố nhất thiết trèo lên, càng trèo càng tuột.
Chàng thở dài, lẩm nhẩm:
- Tay chân mềm mại, da non mịn, nếu bị trầy xát thì thật là đáng tiếc!
Hồ Dược Sư cũng thở dài:
- Yếu đuối như vậy, ngờ đâu nàng có cái tâm kiên quyết quá chừng.
Tiểu Linh Ngư tiếp:
- Điều làm cho ta thất vọng, là thông minh như nàng lại dùng mọi phương pháp của kẻ ngu ngốc!
Hồ Dược Sư mỉm cười:
- Phương pháp chàng ngu ngốc càng chứng minh tình si của nàng đối với ngươi chứ. Ngươi lên tiếng đi, cho tinh thần của nàng lên theo!
Tiểu Linh Ngư trừng mắt:
- Tại sao ta phải nung tinh thần của nàng chứ. Chính nàng tự tìm cái khổ cho nàng mà. Đó là cái ngoan cố của trẻ con, không hơn không kém! Dù nàng có lên được trên tảng đá, cũng không cứu chúng ta được!
Hồ Dược Sư trầm ngâm một lúc, rồi từ từ hỏi:
- Ngươi không muốn làm liên lụy đến nàng.
Tiểu Linh Ngư bật cười hắc hắc:
- Ngươi cứ tưởng ta có lương tâm! Hắc hắc!
Chàng lại kết thúc câu nói bằng mất tiếng cười mai mỉa.
Hồ Dược Sư cười theo:
- Ngươi có cái miệng xấu thật đấy, song cái tâm của ngươi rất tốt, ta thừa hiểu mà!
Không nghe âm thinh của Tô Anh nữa, song chốc chốc Thiết Bình Cô lại kêu lên khiếp hãi, điều đó chứng tỏ Tô Anh đang trèo lên và đến những chỗ nguy hiểm nhất, rất có thể nàng rơi xuống bất ngờ mà chết.
Tiểu Linh Ngư cau mày lẩm nhẩm:
- Ta với nàng có lúc nào giao tình thâm hậu đâu. Ta có thề non hẹn biển với nàng đâu. Tại sao nàng chịu khó quá chừng như vậy để tìm ta.
Hồ Dược Sư cười nhẹ:
- Một nữ nhân có tình ý với nam nhân rồi, thì cần gì phải có lý do mới chịu khó nhọc. Huống chi, lý do của nữ nhân nếu có, thì nam nhân cũng đừng hòng biết được!
Tiểu Linh Ngư cau mày:
- Phải đó! cứ mỗi lần gặp nữ nhân là ta đau óc!
Bỗng, Thiết Bình Cô hét lên:
- A!
Rồi Tô Anh cao giọng:
- Tiểu Linh Ngư! Ta đến tìm ngươi đây! ngươi nghe ta gọi chăng.
Âm thinh to, tiếng dội vang rền, Tiểu Linh Ngư chói tai, khó chịu hết sức...
Hồ Dược Sư toan nói gì đó, Tiểu Linh Ngư đưa tay bịt miệng y, thì thầm:
- Tuyệt đối không nên hồi đáp nàng. Nàng có thể nhảy xuống đây lắm.
Chàng đã biết tánh khí của Tô Anh, nếu quyết ý rồi, dù cho chảo dầu sôi, nàng cũng nhảy vào.
Nàng ló mặt nơi miệng hố.
ở trên sáng, ở dưới tối, gia dĩ hố lại sâu, dưới thấy trên chứ trên không thấy dưới.
Tiểu Linh Ngư thấy mấy vết trầy nơi mặt nàng, gương mặt đẫm ướt, chẳng rõ ướt lệ hay ướt mồ hôi.
Tô Anh lại gọi:
- Tiểu Linh Ngư! Tại sao ngươi không đáp lời ta. Không lẽ ngươi chết rồi sao.
Ngươi vô dụng quá! Giang Ngọc Lang là một tên súc sanh, lại hại ngươi được, thì quả thật là đáng thẹn cho ngươi đó!
- Nàng dùng đến thủ đoạn khích tướng đó! Đừng mắc mưu nàng!
Tô Anh lại gọi tiếp:
- Tiểu Linh Ngư! Ta chấp nhận mọi gian lao, nguy hiểm, tìm đến đây cứu ngươi, nếu mà ngươi chết như vậy thì đâu xứng đáng với công khó của ta. Ngươi làm ta thất vọng quá!
Tiểu Linh Ngư vẫn nín lặng.
Lần này Tô Anh không gọi nữa mà lại bật khóc.
Hồ Dược Sư hết sức lấy làm lạ, thường ngày, nàng trấn định tâm thần không kém bậc lão thành, luôn luôn trầm tịnh trước mọi buồn vui, thế mà giờ đây nàng gào, nàng khóc như một đứa bé con!
Thiết Bình Cô cất tiếng an úy:
- Người đã chết rồi, không còn cách gì làm sống lại được. Tô cô nương có khóc cho lắm cũng thế thôi! Thì hà tất phải quá thương tâm!
Nàng quên mất là trước đó, nàng cũng có khóc, khóc nhiều hơn, lâu hơn, nhưng cái khóc của nàng chẳng cứu vãn được gì.
Nàng đã làm một việc vô ích, lại còn đem đạo ý giảng giải với kẻ khác!
Một lúc lâu, nàng tiếp:
- Cô nương đã nói, trên đời còn có người gặp hoàn cảnh thê thảm hơn chúng ta, tôi không khóc nữa thì cô nương khóc làm chi.
Tô Anh đáp:
- Cô nương yên trí! Tôi chỉ khóc một lần thôi, lần này thôi, rồi vĩnh viễn tôi không khóc nữa. Cho nên tôi phải khóc cho sướng! Khóc để bù trừ cho suốt đời mà! Cô nương không cần phải khuyên giải tôi làm chi!
Tiểu Linh Ngư cười lạnh:
- Ngươi nghe chứ. Nàng chỉ khóc một lần thôi! Lần này thôi!
Hồ Dược Sư thở ra:
- Nếu có một người khóc một lần cho ta như vậy thôi, ta cũng mãn nguyện lắm rồi!
Thời khắc trôi qua, chẳng biết là được bao lâu rồi, Tô Anh vẫn còn khóc! Tiếng khóc càng lúc càng lớn, nghe càng thương tâm hơn.
Chừng như lòng có bao nhiêu lệ, nàng cho ra hết, ra một lần này thôi.
Thiết Bình Cô kích động thốt gấp:
- Tôi van cầu cô nương đừng khóc nữa! Nếu cô nương còn khóc, tôi sẽ...tôi sẽ...
Rồi nàng bật khóc luôn, khóc to hơn!
Nàng khóc, Tô Anh lại ngưng khóc thốt:
- Tôi muốn nhờ cô nương một việc!
Thiết Bình Cô hỏi:
- Việc chi.
Tô Anh đáp:
- Tôi với cô nương là bình thủy tương phùng, nhưng lại tình đồng ý hiệp, nên chẳng ngại, hy vọng cô nương sau này tìm cách khuân đá lấp kín cửa hang, cho thiên hạ không quấy nhiễu chúng tôi...
Thiết Bình Cô kêu lên thất thanh:
- Quấy nhiễu các người. Không lẽ cô nương lại muốn chết.
Tô Anh buông gọn:
- Phải!
Thiết Bình Cô bối rối:
- Tại sao cô nương có thể chết. Cô nương và Tiểu Linh Ngư không hề chỉ non mà hẹn, chỉ bể mà thề. Tại sao cô nương lại muốn chết vì hắn.
Tô Anh điềm nhiên:
- Nào phải tôi vì hắn mà chết. Chẳng qua, tôi nhận thấy cái sống trở thành vô nghĩa đối với tôi mà thôi!
Hồ Dược Sư cau mày:
- Đến nông nổi này, ngươi còn chưa lên tiếng à.
Tiểu Linh Ngư thở dài:
- Ngươi cho là nàng chết được à. Nàng đang dọa ngươi đó nhé! Chẳng lẽ ngươi không biết nữ nhân có ba cái tài: khóc, nhịn đói, và treo cổ sao.
Hồ Dược Sư tặt lưỡi:
- Nhưng nàng...
Tiểu Linh Ngư cười lạnh:
- Nàng làm sao. Nếu nàng chết thật, thì ta...
Vừa lúc đó, Thiết Bình Cô rú lên kinh hoàng.
Tô Anh từ bên trên rơi xuống.
* * * * *
Tiểu Linh Ngư không tránh khỏi khiếp hãi.
Chàng vận dụng toàn lực, tung bổng người lên không, định đón tiếp nàng tại lưng chừng, nhưng đà rơi của Tô Anh rất mạnh, dù hiện tại chàng có tiến bộ nhiều về võ công, chàng cũng không hứng nổi nàng.
Một tiếng “ùm” vang lớn, cả hai rơi luôn xuống nước.
Nước, mường tượng càng lúc càng sâu.
Hoa nước bắn lên tung tóe, hoa nước tan rồi, Tiểu Linh Ngư nhô lên, mang theo Tô Anh.
Thân hình ướt sũng, chàng nhảy lên mô đá.
Hồ Dược Sư cười nhẹ, thốt:
- Nàng không có ý dọa ngươi chứ. Phải không.
Tiểu Linh Ngư thở dài, cười khổ:
- Tiểu liễu đầu này không giống các nữ nhân khác. Ta bắt đầu hoài nghi nàng không là một nữ nhân chân chính.
Chàng đinh ninh là rơi xuống như vậy, nàng phải hôn mê vì sợ hãi cực độ.
Nhưng, nàng còn cứng rắn hơn trúc giữa trời đông, bá tùng vào mùa tuyết, chẳng những nàng không hôn mê mà nàng còn cười khoan khoái vô cùng. Nàng xem một cuộc rơi như vậy là một trò đùa gây nhiều thích thú.
Nàng mở to đôi mắt, nhìn trừng Tiểu Linh Ngư.
Tiểu Linh Ngư sững sờ mấy phút, đoạn buông tay, đẩy nàng ra một góc tảng đá, cao giọng hỏi:
- Ngươi có ý tứ gì chứ. Ta với ngươi có quan hệ gì với nhau đâu, tại sao ngươi muốn chết vì ta. Chẳng lẽ ngươi định làm cho ta cảm kích, để rồi ta vĩnh viễn làm một tên nô lệ của ngươi.
Tô Anh điềm nhiên:
- Ta không tưởng là biến ngươi thành nô lệ của ta. Ta chỉ muốn ngươi làm chồng ta thôi!
Tiểu Linh Ngư lại sững sờ.
Chàng đưa tay chỉ về phía Tô Anh, hướng mắt sang Hồ Dược Sư nói:
- Ngươi có nghe không. Có nghe nàng nói đó không.
Hồ Dược Sư mỉm cười:
- Nghe rõ ràng, từng tiếng một!
Tiểu Linh Ngư tiếp:
- Một nữ nhân có làn da mặt dày như nàng, chắc ngươi chưa từng thấy!
Tô Anh cười nhẹ:
- Vô luận làm sao, bây giờ thì y cũng đã thấy rồi! thấy được điều đó cũng là một phúc hạnh cho y đó.
Tiểu Linh Ngư trừng mắt nhìn nàng một lúc nữa, chợt buông tiếng thở dài, rồi lắc đầu, kêu lên:
- Kỳ qá! Thật là kỳ qá!
Tô Anh đưa hai bàn tay đẹp tuyệt vời lên mái tóc, vuốt thẳng mấy sợi tóc rối bằng, cười hì hì, tiếp:
- Có cái gì kỳ qái đâu!
Tiểu Linh Ngư thốt:
- Ngươi vì một nam nhân mà chết, không chết được lại sống, nam nhân đó cứ mỗi lần gặp ngươi là đầu nhức như bị búa bổ ào ào, thế mà ngươi lại chịu đựng nổi nam nhân đó. Thế mà ngươi vẫn còn theo đuổi để có dịp chịu đựng, cam chịu đựng suốt đời.
Tô Anh không nao núng:
- Tại sao ta không chịu đựng nổi. Ta lại càng thích nam nhân đó hơn lúc nào hết, hơn tất cả mọi nam nhân trên đời này! Ta biết, miệng thì ngươi nói là đầu nhức, nhưng lòng thì ngươi khoan khoái không tưởng tượng được! Nhất định là ngươi khoan khoái! Ta hỏi, nếu ngươi không qan tâm đến ta, thì khi nào ngươi tung mình lên mà hứng ta, mà ôm ta như vừa rồi.
Tiểu Linh Ngư lạnh lùng:
- Chó nó rơi xuống, ta cũng hứng, hành động của ta đâu chỉ dành riêng cho ngươi.
Tô Anh mỉm cười:
- Ta biết, ngươi cố ý nhả những lời ác độc, cố ý tỏ vẻ lạnh lùng, tàn khốc, cho nên ta không lấy đó làm điều sanh tâm giận dỗi đâu! Ta còn hiểu, ngươi sợ nữa kia!
Tiểu Linh Ngư trừng mắt:
- Ta sợ. Sợ gì.
Tô Anh ung dung tiếp:
- Ngươi sợ sau này ta lấn hiếp ngươi, ngươi sợ sau này ngươi điên lên vì yêu ta, cho nên phải có thái độ đó để tự tạo cho mình một can đảm, để tự bảo vệ đấy thôi. Ngươi muốn cho thiên hạ nhận ra ngươi là một kẻ vô tình vô nghĩa, nếu không có tình có nghĩa thực sự thì chẳng bao giờ ngươi làm như vậy!
Nàng lại cười, tiếp luôn:
- Như Giang Ngọc Lang, con người đó chẳng bao giờ làm như ngươi! đúng vậy không chứ.
Tiểu Linh Ngư lắc lắc chiếc đầu, cười, thốt:
- Tại sao ta muốn cho thiên hạ phải nhận ta là con người như ngươi vừa phác họa. Làm một kẻ vô tình vô nghĩa đâu phải là một vinh qang.
Tô Anh giải thích:
- Bởi vì ngươi là người giàu tình cảm, ngươi lại biết một người có tình cảm phong phú thường bị thua thiệt, do đó ngươi tìm đủ mọi cách để tránh bị thua thiệt.
Tiểu Linh Ngư cười lớn:
- Đạo lý của ngươi hoang đường quá, bình sanh ta chưa hề nghe ai giảng giải mơ hồ như ngươi vậy!
Tô Anh cười:
- Một kẻ bị khám phá tâm tư, người đó không khi nào thừa nhận!
Tiểu Linh Ngư nhảy dựng lên:
- Thúi quá! Thúi quá! Đừng đánh rắm nữa!
Tô Anh cứ cười:
- Một người bị kẻ khác khám phá tâm tư, tự nhiên phải nổi cáu, không nhiều cũng ít, cho nên ngươi mắng ta, ta không trách ngươi.
Tiểu Linh Ngư nhìn nàng một lúc lâu rồi lẩm nhẩm:
- Trời ơi. sao ông trời đưa đẩy cho tôi gặp thứ nữ nhân đó!
Bỗng chàng phóng mình xuống nước, nắm tay tự đấm vào đầu cốc cốc, đồng thời kêu lên:
- Gặp cái thứ gái tự làm ra cái vẻ đa tình như thế này thì nam nhân chỉ còn có cách là cạo đầu mà làm hòa thượng quách!
Tô Anh vẫn cười:
- Nếu vậy thì trên đời lại có thêm một hòa thượng rượu thịt! Và hòa thượng đó sẽ đồng tu với một ni cô rượu thịt!
Tiểu Linh Ngư chớp chớp mắt:
- Ni cô rượu thịt.
Tô Anh gật đầu:
- Ngươi làm hòa thượng thì ta phải làm ni cô. Ta làm ni cô, tự nhiên là một ni cô rượu thịt. Chẳng lẽ hòa thường dùng riêng rượu thịt, lại không cho ni cô hưởng dụng với.
Tiểu Linh Ngư trầm ngâm một phút, rồi vùi đầu trong nước.
Hồ Dược Sư cười suýt vỡ bụng, thầm nghĩ:
- Tiểu Linh Ngư bình thời nói năng làm tức người đến chết được! Hôm nay hắn gặp khắc tinh rồi! xem ra cái vị cô nương này thông minh tuyệt đỉnh, nàng hiểu rõ là muốn khuất phục Tiểu Linh Ngư, chỉ có cách là lấy độc trị độc, hắn phải đầu hàng là cái chắc!
Vùi đầu trong nước lâu, Tiểu Linh Ngư chưa chịu nhô đầu lên.
Chừng như chàng muốn chết ngộp hơn là bị Tô Anh chọc tức mà chết.
Tô Anh không màng đến chàng, day qua Hồ Dược Sư nói:
- Bây giờ ngươi đã thấy là hắn không ghét bỏ chi ta!
Hồ Dược Sư hàm hồ “ừ” một tiếng.
Tô Anh lại cười tiếp:
- Ngươi nghĩ, nếu hắn không ưu thích ta, thì làm gì hắn vùi đầu trong nước rửa chân của ta mà ngửi cái mùi chân thúi của ta! Khi con người ta yêu, cái thúi của ngươi yêu cũng thành thơm như thường.
Nàng vừa dứt câu, Tiểu Linh Ngư vọt mình lên như mũi tên bị đường dây cung bật mạnh.
Mực nước càng phút càng dâng cao, những mô đá đề bị nước ngập, trừ có mô đá đó.
Hiện tại, Tô Anh ngồi nơi khoảng giữa, nếu Tiểu Linh Ngư không ngồi cạnh nàng thì tất phải nhảy trở lại xuống nước.
Tô Anh cười sằng sặc, bảo:
- Cứ ngồi xuống đó đi, ta còn nói nữa, nói rất nhiều cho ngươi nghe. Mà ta cũng có rất nhiều việc hỏi ngươi.
Tiểu Linh Ngư bắt buộc phải ngồi xuống cạnh nàng.
Rồi chàng gằn giọng hỏi:
- Ngươi muốn hỏi ta cái gì.
Tô Anh lại cười hì hì:
- Có phải ngươi là đệ nhất nhân thông minh chăng. Tại sao ngươi để cho Giang Ngọc Lang lừa được ngươi.
Tiểu Linh Ngư đáp:
- Tại ta cao hứng, muốn bị lừa một phen. Việc đó can gì đến ngươi mà ngươi nhắc đến.
Tô Anh dịu giọng:
- Ta biết, Giang Ngọc Lang không tài gì lừa được ngươi, bất quá ngươi cố ý đùa dai với hắn vậy thôi.
Nàng thừa thông minh để hiểu chọc tức Tiểu Linh Ngư như vậy là đủ lắm rồi, nếu cứ tiếp tục kích thích, chàng cả thẹn nặng nề đâm phẫn nộ, thì cái việc nàng muốn khéo lại hóa vụng mất! Do đó nàng đổi giọng xoa dịu chàng.
Nam nhân không thích một nữ nhân quá như thuận, thỉnh thoảng nữ nhân ương ngạnh lên, cũng hay hay. Có điều, nữ nhân phải hiểu lúc nào nên quật cường, lúc nào thì phải nên đình chỉ, và ước độ quật cường đến đâu thì vừa. Nếu không thì hạnh phúc gia đình phải vỡ tan.
Nếu tất cả nữ nhân đều sành điểm tâm lý nhỏ đó, thì họ đã nắm chót mũi tất cả nam nhân trên đời này rồi.
Tiểu Linh Ngư lạnh lùng đáp:
- Ngươi đừng vuốt ve ta, đích xác là ta bị Giang Ngọc Lang lừa đó! một người mà ngẫu nhiên mắc mưu một ngươi thì có sao đâu.
Tô Anh nhận ra, độ nóng của chàng đã xuống rồi, nhưng nàng cũng không kích thích cho chàng sôi sục trở lại.
Nàng cười dịu, hỏi:
- Đương nhiên là chẳng có sao! Bất quá, ta chỉ kỳ quái, Giang Ngọc Lang là một tên tầm thường, làm thế nào hắn lừa nổi Tiểu Linh Ngư của chúng ta. Hắn làm cách nào hả.
Không đợi Tiểu Linh Ngư đáp, nàng hướng qua Hồ Dược Sư tiếp:
- Sự tình như thế nào! Chắc ngươi hiểu rỏ, vậy ngươi hãy nói cho ta nghe!
Hồ Dược Sư hặng đắng một tiếng:
- Muốn nói, phải bắt đầu từ Hoa Vô Khuyết, hắn...
Y kể đến việc Giang Ngọc Lang đề nghi Tiểu Linh Ngư ăn thứ độc thảo Nữ Nhi Hồng, Tô Anh kêu lên thất thanh:
- Không lẽ hắn ăn Nữ Nhi Hồng.
Hồ Dược Sư thở dài:
- Hắn ăn thật! Ăn thứ độc thảo đó rồi, hắn tưởng rằng Giang Ngọc Lang không cần tìm cách hại hắn nữa, do đó hắn mới bị xô xuống đây!
Tô Anh ạ lên một tiếng:
- Thì ra chỉ vì hắn muốn cứu Hoa Vô Khuyết! Một người dám hy sinh để cứu bằng hữu, kể ra đáng phục lắm! Đáng phục lắm!
Rồi nàng lo sợ đến rung người, lo sợ về hậu quả của độc thảo.
Nàng run run giọng hỏi:
- Sao ngươi không tự nghĩ là Hoa Vô Khuyết tự hắn đã có cách thoát đi rồi, và bất quá Giang Ngọc Lang bịa chuyện hoang đường để uy hiếp ngươi.
Tiểu Linh Ngư đáp:
- Tự nhiên ta có nghĩ đến việc đó.
Tô Anh cau mày:
- Đã có nghĩ đến điều đó, sao ngươi ăn làm chi cái thứ cỏ tai hại đó. Ngươi không thể chờ lâu hơn một chút nữa sao.
Nàng lo lắng ra mặt, bao nhiêu thủ đoạn sắp xếp hầu như quên ráo hết.
Tiểu Linh Ngư cười hì hì:
- Nữ Nhi Hồng xem vậy mà là một món ăn thật ngon đó! Ta ăn thử rồi, lại bắt thèm, muốn có mà ăn mãi! Trên đời này phòng cò mấy tay được dịp thưởng thức hương vị của nó.
Tô Anh còn run giọng:
- Nhưng ngươi phải biết là khi độc tánh của nó phát tác rồi, thì người ăn nó chỉ muốn được chết ngay, chết còn dễ chịu hơn.
Tiểu Linh Ngư thản nhiên:
- Ta ngày ngày hưởng khoái lạc, ta sung sướng quá thành chán, nếu có cái gì làm cho ta khó chịu, thì ta không hề từ khước cái đó! thỉnh thoảng nên biết qua cái khó chịu cho đỡ chán sung sướng.
Tô Anh trừng mắt:
- Ngươi không quýnh quáng vì cái việc ăn cỏ độc à.
Tiểu Linh Ngư lắc đầu:
- Có ngươi quính quáng thay cho ta rồi, cần gì ta phải quính quáng nữa.
Tô Anh sững sờ.
Một lúc lâu, nàng thở dài, hỏi:
- Khi người ta đinh ninh là ngươi không mắc mưu, ngươi lại mắc mưu. Khi người ta nghĩ là ngươi không bị gạt, thì ngươi lại bị gạt. Thật tình ta không hiểu nổi chủ ý của ngươi.
Tiểu Linh Ngư nhấc một chân lên, bật cười lớn:
- Chủ ý của ta, là làm sao cho không một ai hiểu nổi ta. Phàm làm một việc gì mà để cho người ta đoán được tâm ý của mình, thì còn thú vị gì mà làm tiếp cái việc đó. Sống mà việc gì cũng bị người ta hiểu trước khi làm, thì thà chết còn sướng hơn.
Tô Anh cười khổ:
- Phải! Ngươi chết đi sẽ gây ngạc nhiên cho nhiều người đó! Có điều đáng tiếc cho ngươi là ngươi không còn chứng kiến được sự ngạc nhiên của thiên hạ.
Tiểu Linh Ngư cười hắc hắc:
- Chưa hẳn là ta không còn chứng kiến được! Biết đâu, từ trong quan tài, ta sẽ nhìn ra ngoài.
* * * * *
Lúc Tô Anh nhảy xuống hố, tbcngất xỉu liền.
Trong mấy phút này, nàng trải qua quá nhiều cảnh khổ, cơ thể bị ảnh hưởng, tâm thần cũng suy nhược theo luôn, cho nên bất cứ sự kích thích nào cũng lung lạc nàng được.
Trong lúc hôn mê, nàng nghe phảng phất có tiếng người từ trong động vọng ra, song nàng không xác định được sự thể như thế nào.
Hiện tại, nàng hoàn toàn mất sự tĩnh tâm.
Gió núi thổi về, mang theo cái lạnh buốt xương, nàng tỉnh lại giữa cơn gió quét, tưởng chừng ngàn nhát dao cắt đứt da, thấu thịt.
Gió vụt mãi, gió vô hình song có mãnh lực xé da, chích thịt nàng.
Chợt nàng nhớ lại một đoạn cố sự, từng nghe kể lúc còn thơ ấu.
Trong đoạn cố sự đó, có một nàng trinh nữ, sa vào tay đám quỷ, muốn bảo luân sự trinh trắng, nàng ấy cắn lưỡi tự tử.
Thiết Bình Cô vẫn muốn chết nhiều lần rồi, song không có cách gì chết được.
Bây giờ, bỗng nhiên lại nhớ chuyện xưa, thấy cái chết không quá khó khăn như nàng tưởng, Thiết Bình Cô phấn khởi tinh thần.
Nhưng thực ra, chết không phải là việc khó, có điều sanh mạng thì không phải bất cứ ai cũng có can đảm hủy diệt.
Cho nên, chết vẫn khó như thường, bởi ý chí không cương quyết!
Lúc không chết được thì nàng muốn chết gấp, ý chí cương quyết không tưởng nổi.
Rồi lúc chết được, nắm sẵn trong tay phương tiện chết, thì ý chí lại tiêu tan.
Nàng đâm ra sợ chết, tiếc sống.
Nàng tiếc cả những cái mà nàng đã chán chê, ghê sợ! nói chi đến những cái đã làm cho nàng ít nhiều thích thú!
Nàng mơ ước được sống lại những cảnh đã trải qua, cả vui lẫn buồn.
Thì làm gì nàng đành cắn lưỡi mà chết.
Tự ví mình với Tô Anh, nàng cảm thấy thẹn phần nào.
Nàng nghĩ, chẳng lẽ nàng lại kém Tô Anh. Tô Anh dám nhảy xuống hố tìm cái chết, sao nàng không dám cắn lưỡi tìm cái chết.
Bất giác, ý chí cương quyết chết trở lại với nàng.
Không đắn đo, nàng thè dài lưỡi ra, rồi dụng lực cắn mạnh hai hàm răng...
* * * * *
Nhưng sanh tử cách nhau bằng đường tơ kẽ tóc, dù vậy không giản đơn như nàng tưởng.
Có nhiều người không muốn chết, lại chết dễ dàng, có nhiều kẻ muốn chết cứ chết lên chết xuống mãi mà cuối cùng rồi vẫn sống.
Cho nên, lằn ranh tơ tóc giữa tử và sanh không phải dễ vượt đâu.
Thiết Bình Cô bây giờ mới hiểu.
Chẳng rõ vào phút cuối, ý chí của nàng không còn vững, hàm răng dưới cắn lên hơi yếu, lưỡi không đứt hay vì một lý do nào đó, nàng không chết, chỉ ngất xỉu thôi.
Lúc tỉnh lại, nàng thấy một gương mặt đáng sợ đang đứng trước mặt nàng.
Một gương mặt nạ màu xanh.
Và người là Yêu Nguyệt cung chủ!
Bà lạnh lùng nhìn nàng, thực ra mặt nạ bao giờ cũng không có một biển tình nào, chỉ có đôi mắt nói lên vẻ lạnh thôi.
Bà hỏi:
- Gã nam nhân đó đi rồi.
Thiết Bình Cô gật đầu:
- Dạ rồi!
Cung chủ tiếp:
- Tuy nhiên, gã không dám cứu ngươi.
Thiết Bình Cô rớm lệ:
- Gã không dám!
Yêu Nguyệt cung chủ cười lạnh:
- Đã dám trốn đi, sao không dám cứu ngươi.
Thiết Bình Cô khóc nhiều hơn một chút.
Yêu Nguyệt cung chủ tiếp:
- Khóc mà làm gì! Tự gây ra phải gánh chịu, đáng lẽ ngươi phải biết sớm hơn, không một nam nhân nào trên đời này có cái giá trị gì cả. Dù chúng thuộc giai tầng nào trong xã hội, cũng vẫn như nhau, cũng đều là một lũ lưu manh man trá.
Bà hỏi:
- Tại sao ngươi mắc mưu chúng.
Thiết Bình Cô vụt cãi cao giọng:
- Đâu phải tất cả nam nhân đều xấu. Có nhiều người tuy hành động cổ quái, song cái tâm rất thiện lương.
Yêu Nguyệt cung chủ hứ một tiếng:
- Ngươi muốn ám chỉ vào ai.
Thiết Bình Cô buông nhanh:
- Giang Linh Ngư!
Toàn thân Cung chủ là một khối lạnh đó, bỗng bốc lửa lên.
Bà hét lên:
- Chẳng lẽ ngươi yêu hắn. Người yêu chân chánh của ngươi là hắn chứ không phải là Giang Ngọc Lang.
Thiết Bình Cô trả lời:
- Đệ tử không yêu hắn, song không ghét hắn, không cừu hận...
Cung chủ vung tay tát mạnh vào mặt nàng, hét lên:
- Ngươi không biết là họ Giang không một người nào tốt cả! Giang Linh Ngư cũng chẳng hơn gì cha mẹ hắn! Cha mẹ nào thì sanh con nấy!
Thiết Bình Cô thốt:
- Đệ tử không cần biết điều chi khác, đệ tử chỉ biết hắn thiện lương, đáng yêu vậy thôi.
Cung chủ nổi giận:
- Ngươi nói thêm một tiếng, ta giết ngươi liền.
Thiết Bình Cô ương ngạnh:
- Cung chủ có thể khóa miệng đệ tử cho đệ tử không nói năng được, chứ nếu còn miệng là đệ tử còn nói mãi. Dù cấm không nói được, tâm tư đệ tử vẫn nghĩ đến hắn.
Hiện tại, hắn đã chết rồi, nếu Cung chủ giết đệ tử là Cung chủ giúp cho đệ tử mau gặp lại hắn. Và lúc đó, Cung chủ không làm sao phá vỡ cuộc tương hội giữa hai chúng tôi được! Cuộc tương hội đó vĩnh cửu, Cung chủ ơi!
Yêu Nguyệt cung chủ rung người bần bật.
Bà nhớ đến Giang Phong và Hoa Nguyệt Nô. Trước khi chết, Hoa Nguyệt Nô cũng nói cái câu Thiết Bình Cô vừa nói.
Bà đâu có biết rằng cùng một câu nói, mà hai người nói ra với hai dụng ý khác nhau.
Hoa Nguyệt Nô nói, là để chứng tỏ tình yêu bất lực với Giang Phong, còn Thiết Bình Cô nói là để khích nộ bà.
Thà rằng, bà giết ngay nàng, hơn là bắt nàng về Di Hoa cung hành hạ.
Nàng hiểu, từ sau ngày Hoa Nguyệt Nô trốn đi theo Giang Phong, Yêu Nguyệt cung chủ trở nên tàn khốc cực độ.
Cho nên nàng muốn chết gấp, tránh cái khổ lâu dài, một thứ khổ mà con người không chịu đựng nổi.
Nhưng lý do khiến Yêu Nguyệt cung chủ phẫn nộ, phần lớn là cái chết của Tiểu Linh Ngư.
Bà phí bao nhiêu tâm huyết, an bày mọi việc. Rồi bây giờ mọi việc đều hỏng, Tiểu Linh Ngư chết về tay kẻ khác.
Bà rung người một lúc.
Rồi bà lại thừ người một lúc nữa.
Sau cùng, bà từ từ hỏi:
- Thật sự, Tiểu Linh Ngư đã chết rồi.
Thiết Bình Cô gật đầu, nàng hỏi lại:
- Hắn chết, đệ tử không tưởng là Cung chủ đau lòng....
Cung chủ đáp:
- Phải! Ta rất đau lòng! Ngươi trong thiên hạ dù chết hết, ta không hề nao núng. Nhưng hắn chết, ta thật sự thương tâm, vô luận làm sao, ta cũng phải báo thù cho hắn!
Mắt bà đang hướng về phương trời xa thẳm, bỗng bà chuyển ánh mắt qua Thiết Bình Cô, nhìn sững nàng.
Nàng run sợ, thốt:
- Nhưng... người hãm hại hắn... đâu phải là đệ tử.
Yêu Nguyệt cung chủ tiếp:
- Ta hiểu! Ngươi không giết hắn, nhưng nếu ngươi không đưa hắn đi, thì làm gì hắn bị người ta hãm hại.
Thiết Bình Cô càng rung người:
- Tôi biết tôi làm quấy. Cung chủ hã giết tôi đi!
Yêu Nguyệt cung chủ hứ một tiếng:
- Giết ngươi. Giết một cách giản đơn như vậy à.
Thiết Bình Cô kêu lên:
- Thế Cung chủ muốn sao.
Cung chủ gằn từng tiếng:
- Ta muốn hành hạ ngươi đúng hai mươi năm dài. Từ nay trở đi, mỗi ngày ta thẻo một miếng thịt nhỏ trên thân thể ngươi, và bây giờ, ta bắt đầu móc hai con mắt của ngươi, cho ngươi không còn trông thấy gì nữa. Ta cũng cắt một chéo lưỡi của ngươi để ngươi không còn nói năng được gì nữa.
Thiết Bình Cô biết là bà không nói dọa. Nếu bà quyết hành hạ nàng đúng hai mươi năm, thì nhất định là bà không thiếu một ngày!
Bỗng lúc đó, từ trong sơn cốc, một tràng cười to lớn vang lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT