Tiểu Linh Ngư đến lúc đó mới phát hiện ra là Giang Biệt Hạc chẳng biết gì về người thần bí.
Lão ta bị võ công cao tuyệt của nhân vật đó là mất vía bay hồn, gia dĩ song phương có liên quan với nhau về quyền lợi, cho nên không dám chẳng vâng.
Rồi Giang Biệt Hạc bước ra khỏi phòng, bầm đầu mà đi thật nhanh, đi thật nhanh, một phút sau, đã ra khỏi khu khách sạn.
Tiểu Linh Ngư hết sức cẩn thận, rời khỏi chỗ nấp.
Chàng đã biết nhân vật thần bí đó có bản lĩnh như thế nào rồi, thì tự nhiên chàng không dám khinh thường.
Cũng may, có lẽ người bên trong không cần lưu ý đến những gì xảy ra bên ngoài, nên không hay biết gì về sự dọ thám của Tiểu Linh Ngư.
Chuyển qua mấy nóc nhà rồi, Tiểu Linh Ngư mới dám nhảy xuống đất, chàng không về thẳng phòng, lại vòng ra phía bếp.
Trong bếp, lửa tuy tắt, nhưng than còn cháy, trên một chiếc lò có ấm nước còn nóng.
Chàng cầm chiếc ấm ung dung trở lại gian phòng người thần bí..
Đèn trong phòng còn sáng, chứng tỏ người thuê trọ chưa ngủ.
Chàng vừa gõ cửa vừa hỏi:
- Khách quan có muốn châm thêm nước nóng vào bình trà chăng?
Mạo hiểm làm cái việc đó, Tiểu Linh Ngư muốn nhìn tận mặt con người thần bí, chàng chỉ cố nhận diện người ta, mà quên đi người ta có thể nhận diện chàng.
Bên trong chẳng có tiếng đáp.
Bất giác, Tiểu Linh Ngư cau mày. Chàng hỏi khá lớn tiếng chứ, có lẽ nào người bên trong chẳng nghe? Chẳng lẽ mới mấy phút giây đó, mà người bên trong đã ngủ, và ngủ rất mê?
Chẳng lẽ trong phút giây ngắn ngủi đó, người bên trong lại xuất ngoại nữa rồi?
Chàng thu can đảm vào tay, xô nhẹ cánh cửa.
Cửa không cài then theo tay chàng mở liền.
Chiếc đèn được đặt trên mặt bàn, trên chiếc bàn có một chiếc mâm, trong mâm có một bình trà và bốn chén, chén còn đầy trà bình còn đầy nước.
Bên trong có một chiếc giường, chăn xếp y nguyên, rất chỉnh tề.
Người thần bí dù thuê gian phòng này, song vẫn không động đến vật gì trong phòng, cả đến cái việc nằm nghĩ cũng không luôn.
Hiển nhiên y thuê phòng bất quá chỉ để cho có nơi ước hẹn với Giang Biệt Hạc chứ không cần nghỉ ngơi.
Giang Biệt Hạc đến lúc nào là y có mặt lúc đó, tiếp đón. Giang Biệt Hạc đi rồi y cũng xuất ngoại luôn.
Trà có sẵn trong bình, chăn màn tươm tất, song y không uống, y không nằm, và cứ như lời càu nhàu của tiểu nhị y cũng chẳng gọi thức ăn.
Tiểu Linh Ngư lẩm nhẩm một câu, cốt tắt trách sự có mặt của chàng trong phòng:
- Chẳng biết trong bình còn nước hay đã cạn rồi, ta cứ châm nước nóng vào đó cho khách quan có sẵn mà dùng, đêm hôm khuya khoắc khỏi phải nhọc công mà gọi!
Một tiểu nhị mang nước vào phòng khách trọ, dù là đêm có xuống khuya, cũng hợp thường tình lắm chứ.
Giả như có người thần bí có bắt gặp chàng trong lúc này, ở trong phòng hắn cũng không lấy làm lạ.
Chàng bước tới gần chiếc bàn hơn.
Một mùi thơm kỳ diệu tỏa khắp phòng, mường tượng chàng đang dạo giữa vườn hoa, và hoa bỗng nhiên cùng nở rộ...
* * * * *
Bình sanh, Tiểu Linh Ngư chưa ngửi thấy mùi thơm đó, chàng có cảm giác như mình đang được một bàn tay nhiệm màu nâng bổng lên, rồi buông cho chàng phiêu phiêu phướng phướng.
Chàng nghe khoan khoái không tưởng nổi.
Trừ mùi thơm đó, trong gian phòng chẳng có một dấu vết khả nghi nào khác.
Nếu chẳng có mùi thơm đó, dù gian phòng có bàn, có ghế có bình trà chăn màn, gian phòng vẫn có cái vẻ bỏ phế, từ lâu chẳng một bóng người cư ngụ.
Không có bóng người, tại sao gian phòng được quét dọn sạch như chùi? Đốt ngàn ngọn nến mà tìm, vị tất có một hạt bụi, bất cứ ở xó góc nào. Mà gian phòng lại lớn, muốn giữ gìn sạch sẽ như vậy mãi, hẳn phải phí lắm công phu quét dọn, mỗi ngày ít nhất cũng lau chùi bốn năm lần.
Đến nền nhà cũng bóng có thể soi mặt được đấy.
Một gian phòng được thuê để tạm dùng làm nơi ước nội chứ không phải để ở, ngoài ra lại còn xông hương ướp xạ nữa.
Tiểu Linh Ngư thầm nghĩ, người đâu lại có người tinh khiết hầu như quá đáng.
...
Chàng lẩm nhẩm:
- Thật là hiếm có! Ta chưa từng thấy!...
Bỗng một giọng lạnh vang lên:
- Ngươi là ai? Đến đây làm gì?
Âm thanh vang lên từ phía sau lưng Tiểu Linh Ngư vọng đến.
Tiểu Linh Ngư kinh hãi, nhưng kịp lấy lại bình tĩnh cười hì hì:
- Tiểu nhân đến đây, xem khách quan có cần châm thêm nước vào bình trà hay không?
Người đó lại hỏi:
- Ngươi là công nhân trong khách sạn?
Tiểu Linh Ngư đáp nhanh:
- Phải!
Người đó lạnh lùng:
- Ta xem ngươi không giống gã đến đây lúc ban ngày.
Tiểu Linh Ngư giải thích:
- Người đến đây ban ngày là Tiền Đại, tiểu nhân là Vương Tam, có phiên trực ban đêm.
Người đó cười nhẹ một tiếng:
- Quả nhiên Giang Linh Ngư tùy cơ ứng biến khéo lắm! Đối đáp rất trôi chảy, giữ thái độ bình tĩnh, thừa sức lừa bất cứ ai! Rất tiếc là ta biết ngươi từ lúc sơ sanh, ta đã nhận ra ngươi rồi,thì trước mặt ta ngươi đừng đóng kịch nữa!
Tiểu Linh Ngư kinh hãi hơn trước:
- Ngươi là ai?
Người đó không đáp.
Tiểu Linh Ngư đột nhiên quay mình lại.
Gió lung lay cánh cửa, cửa mở vừa đủ cho Tiểu Linh Ngư trông thấy cảnh vật bên ngoài, nhưng cảnh vật hiện tại bị bóng đêm dày che khuất.
Ngoài bóng đêm ra còn có gì đâu?
Không một bóng người! Nhưng âm thanh vừa rồi từ phía lưng chàng vọng vào, tức là từ phía cửa!
Gia dĩ chàng lại xoay mình nhanh, đột ngột. Nếu có người, và người nhanh chân tránh đi, ít nhất cũng còn tiếng gió thoảng.
Không! Không có một tiếng gió nhẹ!
Chẳng lẽ người đó nhanh chân thoát đi đến độ chàng không phát giác kịp thời?
Tính hiếu kỳ át niềm kinh hãi, chàng định bước ra tìm, liền lúc đó thanh âm lạnh lùng lại vang lên:
...
- Ngươi không thấy được ta đâu!
Âm thanh vang từ phía lưng chàng vọng đến phía lưng chàng và bây giờ là ở trong phòng.
Thân pháp của người đó nhanh đến thế sao? Muờng tượng là cái bóng của chàng, bám sát bên chàng, nhưng đừng hòng chàng trông thấy!
Tiểu Linh Ngư dù thừa can đảm, hiện tại cũng phải xuất mồ hôi lạnh ướt mình.
Gặp một nhân vật cao cường như thế đó, thì chàng còn mong giở thủ đoạn chi được nữa?
Bây giờ, chàng không còn hy vọng thoát khỏi tay y, giá như chàng định chạy.
Người đó hừ luôn một tiếng:
- Tại sao ngươi biết là ta sẽ không giết ngươi?
Tiểu Linh Ngư giải thích:
- Một người, muốn giết kẻ nào đó, có cần gì phải giấu mặt giấu mày với kẻ đó?
Kẻ đó trước sau gì rồi cũng chết. Kẻ đó có thấy mặt ngươi cũng chẳng quan hệ gì, bởi đâu còn sống nữa mà ngươi sợ kẻ đó truyền bá ra mênh mông đại đồng? Cho nên, ta đoán là ngươi không có ý muốn giết ta cũng vì thế mà ngươi không cho ta thấy mặt.
Người đó trầm lặng một lúc lâu rồi từ từ thốt:
- Ngươi đoán được tâm lý của ta?
Tiểu Linh Ngư mỉm cười:
- Trước đây ta từng nhìn nhận ta là kẻ thông minh nhất trần đời, hiện tại dù ta có vấp váp một chút, song ta không thể vì cái vấp váp nhỏ mọn này mà phủ nhận mình là tay thông minh! Ta không vì cái vấp váp này mà vội cho rằng mình ngu xuẩn.
Chàng ẩn ước phát hiện là người đó đích xác có ý giết chàng, cho nên tánh quật cường nổi dậy, chàng thấy can đảm như liều, mà liều một cách ngu xuẩn trong khi nói câu ấy, chàng từ từ nhích chân bước về chỗ giá áo.
Nới đó có nhiều chiếc áo máng lòng thòng.
Giá áo có vân gỗ bao bọc ba bên, mường tượng một cái tủ, bởi nó lớn quá nên không thể gọi là tủ được.
Bên dưới giá, có khoảng trống, dưới khoảng trống là nền phòng, nền sạch bóng, soi rõ hình.
Tiểu Linh Ngư nhìn xuống khoảng trống, thấy lờ mờ một bóng trắng, có vẻ khác biệt hơn các bóng khác.
Nhìn kỹ một chút chàng thấy đó là một người, tóc bỏ phủ vai, mặc chiếc áo trắng như thế, dáng dấp siêu trần phảng phất một tiên nữ lâm phàm.
Nơi mặt có một chiếc mặt nạ bằng đồng màu xanh, chiếc mặt nạ trông hung dữ đáng khiếp.
...
Bất giác, Tiểu Linh Ngư nhảy dựng lên kêu to:
- Thì ra ngươi là Đồng tiên sinh!
Nghe Tiểu Linh Ngư kêu lên như vậy người đó chẳng nói gì.
Tiểu Linh Ngư thấy đôi mắt của y trừng lớn, nhìn sững chàng, ánh mắt của y dữ dằn quá chừng, như muốn ăn tươi nuốt sống chàng ngay.
Ánh mắt đó lạnh lùng quá làm Tiểu Linh Ngư giật mình.
Bình sanh chàng từng trông thấy những ánh mắt lạnh lùng như của Đỗ Sát, Âm Cửu U, Hắc Tri Thù, Mộ Dung Cửu song dù sao thì những ánh mắt đó có ít nhiều cảm tình, nhưng ánh mắt của Đồng tiên sinh này lạnh mà khô khan, thứ ánh mắt chứng tỏ con người mang nó, có tim có óc thật mà tim đã chết, óc đã khô rồi.
Tim óc là nguồn cội của tình cảm, tim chết óc khô thì làm sao còn chút tình cảm nào mà ánh mắt đó phát huy, dù là phảng phất?
Lâu lắm, Đồng tiên sinh mới cất tiếng:
- Phải, ta là Đồng tiên sinh! Tự nhiên mà ngươi nhận ra ta, thì hẳn nhiên là Hắc Tri Thù có tiết lộ với ngươi!
Tiểu Linh Ngư cười gượng:
- Hôm đó Hắc Tri Thù có cho ta biết võ công của ngươi cao như thế nào, thực sự thì ta không tin. Giờ đây ta biết là hắn không bịa chuyện.
Đồng tiên sinh cười lạnh:
- Đừng bốc đồng ta lên tận mây xanh! Đã không có ý muốn giết ngươi, thì ta chẳng bao giờ giết ngươi, dù ngươi không tâng bốc ta.
Tiểu Linh Ngư hỏi:
- Vĩnh viễn ngươi không có ý đó?
Đồng tiên sinh buông gọn:
- Ừa!
Tiểu Linh Ngư thở phào:
- Ta thấy gian phòng này sạch sẽ quá, lại có xông hương, ta đinh ninh ngươi phải là một nữ nhân, cũng may mà ngươi chẳng phải là nữ nhân. Chứ nếu ngươi thực sự là nữ nhân thì dù ngươi có nói là không giết ta, ta cũng chẳng tin nổi.
Đồng tiên sinh hừ một tiếng:
- Ngươi không tin nữ nhân?
Tiểu Linh Ngư mỉm cười:
- Ttốt hơn hết đừng nên nghe nữ nhân nói gì, bởi nghe mà khó tin, thì còn nghe làm chi cho mệt? Kẻ nào tin tưởng nơi nữ nhân, kẻ đó tự đào mồ cho đến lúc chôn mình.
Đồng tiên sinh trầm giọng:
...
- Tại sao chứ?
Tiểu Linh Ngư thở dài:
- Nam nhân dù là ác đồ cũng không đến nỗi hèn hạ như cái thứ nữ nhân tàn độc, nham hiểm gian trá, vô tín bất nghĩa. Một nam nhân bại hoại dù sao cũng có giá trị hơn một nữ nhân, dù nữ nhân đó chẳng hề gây tội ác.
Đồng tiên sinh nổi giận:
- Mẫu thân ngươi không là nữ nhân à?
Tiểu Linh Ngư điềm nhiên:
- Nữ nhân trong thiên hạ, làm gì có người sánh được với mẹ ta? Bà vừa đẹp vừa hiền vừa....
Làm gì chàng biết được mặt mày, tánh tình của mẹ chàng? Nhưng trong thiên hạ có đưa nào lại chẳng cho rằng mẹ mình đẹp nhất hiền nhất?
Hà huống, những đứa trẻ vô phúc không thấy mặt mẹ, lại càng tưởng tượng mẹ mình là một bà tiên, mà tiên là phải đẹp, phải dịu hiền.
Cái ảo tưởng bao giờ cũng mạnh hơn sự thật, cũng toàn vẹn hơn sư thật.
Tiểu Linh Ngư dù thông minh, vẫn ở trong thông lệ đó.
Chàng nói đến mẹ đôi mắt nhắm nghiền, như hồi ức lại bóng hình người từ mẫu, nhưng bóng hình đó, chàng còn biết ra sao? Chàng nhắm mắt để phát hoạ một ảo tưởng, chàng lại ăn nói lanh lợi, khi mô tả về mẹ, tự nhiên chàng có thừa mỹ từ, và chàng không ngần ngại dùng tất cả những mỹ từ đó.
Trong ánh mắt của Đồng tiên sinh một thứ ánh mắt lạnh lùng, bỗng như có ngọn lửa bốc cao.
Tiểu Linh Ngư chưa trông thấy ngọn lửa đó, miên man mà như người trong mộng:
- Nữ nhân trên đời, đem mà so với mẹ ta thì có khác nào đem bãi phân mà so với hạt minh châu! Ta....
Chàng không dứt được câu nói, cổ họng bị bóp ngẹt, toàn thân nhói đau, thân hình bỗng bị Đồng tiên sinh nhấc bổng lên cao.
Dù võ công khá lắm rồi, Tiểu Linh Ngư vẫn không phương hoàn thủ.
Đôi mắt của Đồng tiên sinh đỏ ngầu lên, bàn tay bóp mạnh, càng lúc càng mạnh hơn, như muốn bóp đứt cổ Tiểu Linh Ngư.
Tiểu Linh Ngư kinh hãi, ú ớ:
- Ngươi...ngươi đã nói...là...vĩnh viễn không giết ta sao giờ ngươi làm dữ với ta?
Lời nói của ngươi không có giá tri sao?
Đồng tiên sinh gằn giọng:
- Bổn ý của ta là không muốn giết ngươi, nhưng bây giờ ta đổi ý, ta nhất định phải giết ngươi!
...
Tiểu Linh Ngư thở hổn hển:
- Tại...tại sao thế?
Đồng tiên sinh hừ một tiếng:
- Tại vì ngươi ăn nói nhảm nhí, làm cho người ta nghe mà sanh hận.
Tiểu Linh Ngư hỏi:
- Ta ăn nói nhảm nhí từ lúc nào đâu?
Đồng tiên sinh lại hừ một tiếng lớn:
- Mẫu thân của ngươi, hiền hay dữ, đẹp hay xấu, ngươi làm gì biết được? Ngươi có thấy mặt đâu? Tại sao ngươi ca ngợi rối rít thế chẳng phải là ăn nói hồ đồ à?
Tiểu Linh Ngư ngắt:
- Tại sao ngươi biết là ta không hề biết mặt mẹ ta?
Đồng tiên sinh cười lạnh:
- Ta không biết thì còn ai biết?
Tiểu Linh Ngư trố mắt:
- Ngươi có thấy mẫu thân ta à?
Đồng tiên sinh buông giọng cộc lốc:
- Ừa!
Tiểu Linh Ngư hấp tấp hỏi:
- Mẫu thân ta ra làm sao?
Đồng tiên sinh cười mỉa:
- Mẫu thân ngươi ra sao à? Thọt một chân này, gù cái lưng này, xấu xí hơn con lọ lem này, trên thế gian này từ cổ chí kim chẳng có một nữ nhân nào xấu bằng. Một con quỷ dạ xoa vẫn còn đẹp hơn mẫu thân ngươi.
Tiểu Linh Ngư nổi giận:
- Câm! Câm ngay cái mồm thúi của ngươi lại! Ngươi nói nhảm quá! Bần tiện, ti tiểu qua.
Hai tiếng bốp vang lên, chấm dứt câu nói của Tiểu Linh Ngư.
Hai tiếng bốp do bàn tay của Đồng tiên sinh tát vào mặt chàng gây nên tiếng khô khan tàn nhẫn.
Y không xuất toàn lựa đánh bạt tai đó, nhưng cái tát nhẹ của y cũng ngang với nhát búa thiên lôi, giả như y đánh tận lực, thì cái mặt của Tiểu Linh Ngư nát bấy ra rồi.
Mặt chàng sưng vù liền, máu từ trong miệng rỉ ra, ròng ròng hai bên khoé.
Nhưng, Tiểu Linh Ngư không vì thế mà ngưng mắng, trái lại chàng còn mắng to tiếng hơn, mắng gấp, mắng vội như sợ không còn dịp mắng nữa.
...
Chàng có thấy mặt mày của mẹ? Song nghĩ đến mẹ là chàng nghe man mác, dạt dào có thể là bà đau khổ vì chuyện chi đó, nhưng bà vẫn ôn nhu dịu hiền, không vì cái khổ mà lòng từ mẫu biến đổi, để trở thành con người khô cạn tình cảm.
Tuy bình nhật chàng không thường tưởng đến mẫu thân nhưng nếu có tưởng đến và, là chàng miên man tưởng rồi chàng như người mất trí, cứ lẩm bẩm hai tiếng mẫu thân mãi.
Bình nhật, chàng tưởng đón gió mà chuyển cái vèo, có trăm ngàn cách len lỏi, tránh né cái cứng, cái nguy, giữ mình khỏi gãy chứ không phải là khiếp nhược, đáng lẽ ra chàng lãnh hai cái tát cảnh cáo đó, thì chàng phải câm lặng ngay, đừng mắng chửi Đồng tiên sinh nữa, bởi chàng có dại gì mà chẳng biết là mình còn kém xa Đồng tiên sinh, chống với y là làm cái việc dùng trứng dập đá vỡ.
Song y đã chạm đến mẹ chàng! Chàng có thể nhẫn nhục vì bất cứ việc gì nhưng chạm đến mẹ chàng thì đừng mong chàng cúi đầu câm nín.
Chàng mắng, Đồng tiên sinh tát, không bên nào ngừng.
Bên tát càng mạnh tay bên mắng càng lớn tiếng, rộng miệng, song phương cứ tăng gia công lực.
Chàng như con dê húc càng, Đồng tiên sinh như con trâu chém điên.
- Nếu ngươi thừa nhận mẹ ta đẹp mẹ ta hiền, thì ra không mắng nữa.
Đồng tiên sinh hừ lạnh:
- Nếu ngươi thừa nhận là mẹ ngươi xấu xí nhất đời, tàn ác nhất đời thì ta tha cho ngươi.
Tiểu Linh Ngư cao giọng:
- Chính mẹ ngươi mới thọt một chân, gù cái lưng, mẹ ngươi rỗ chằng rỗ chịt, mặt đen, tóc quăn, mắt lé, mồm toẹt....
Đồng tiên sinh đưa hai ngón tay kẹp lấy cổ chàng quát:
- Muốn chết hay muốn sống?
Tiểu Linh Ngư khọt khẹt như khỉ, không còn nói được tiếng nào, chỉ có mắt, chàng trợn trừng nhìn Đồng tiên sinh đổ lửa.
Đồng tiên sinh bảo:
- Nói không được, thì gật đầu đi, gật đầu thừa nhận ta tha cho liền. Nếu ngươi lắc đầu ta giết ngay.
Câu nói của Đồng tiên sinh vừa dứt, Tiểu Linh Ngư đã lắc đầu đến lần thứ mười.
Đồng tiên sinh hét:
...
- Ngươi chịu chết chư không chịu thừa nhận mẹ ngươi xấu xí nhất đời độc ác nhất đời?
Bấy giờ Tiểu Linh Ngư lại gật đầu.
Đồng tiên sinh trừng mắt.
- Ngươi nhất định chết vì con mụ đó?
Niềm oán độc ngời lên trong ánh mắt của y, giọng nói của y bắt đầu run run.
Tiểu Linh Ngư đinh ninh là y hạ thủ sát hại chàng gấp, đâu ngờ bàn tay của y mềm lại, rồi chàng rơi xuống như trái chuối chín mùi.
Lập tức chàng chỏi tay đứng lên.
Lúc đó, Đồng tiên sinh run người lên, như bị rét thình lình.
Tiểu Linh Ngư nhìn y chưa dám vọng động. Một lúc lâu chàng buông giọng căm hờn hỏi:
- Mẹ ta cừu oán gì ngươi? Tại sao ngươi mắng bà?
Đồng tiên sinh mường tượng không nghe chàng nói gì.
Tiểu Linh Ngư không chậm trễ, nhìn ra thấy đối phương xuất thần, liền chụp cơ hội, phóng mình ra cửa sổ, quay đầu nhìn lại một chút, thấy Đồng tiên sinh còn đứng trơ trơ tại chỗ.
Bất quá chàng bị mấy mươi tát, đau thì đau thật, song chẳng bị nội thương gì nên cử động được như thường.
Chàng hết sức kỳ quái về thái độ của Đồng tiên sinh, nhưng đâu phải lúc chàng tìm hiểu nguyên nhân, phóng chân chạy chết.
Chàng vừa thoát ra khỏi khách sạn, một giọng nói lạnh lùng vang lên phía sau lưng:
- Ngươi thừa nhận hay không?
Tiểu Linh Ngư đang vọt lên cao liền đáp xuống.
Chàng biết con người đó theo sát bên chàng rồi là vĩnh viễn không buông tha chàng nữa.
Như con đỉa bám vào chân trâu, bám mãi khi nào hút máu no nê rồi là buông ra, nhưng y không phải là đỉa hút máu cho nên không cần no bụng mà chỉ thỏa mãn cái ý thích thôi.
Cái ý thích của y là làm cho chàng cực kỳ khổ sở, khổ đủ mọi mặt trừ ra chàng cúi, chịu khuất phục, y bảo gì chàng làm nấy nói nấy....
Bất giác chàng hét lên:
- Ngươi có bản lĩnh cứ giết ta đi!
Chàng quay mình vung song chưởng đánh tới tấp.
...
Nhưng chàng chỉ đánh vào khoảng không, đối diện chàng có một bóng người, trái lại chàng nghe nhói ở lưng, rồi nhoài người ngã xuống.
* * * * *
Hoa Vô Khuyết không thích uống rượu, đêm vừa qua chẳng hiểu sao hắn rót, hắn uống hầu như mềm môi, uống quá độ đến đổi về phòng là ngã xuống giường, ngủ vùi.
Hắn lại nằm mộng, thấy một người cầm đao, cắt hai bàn tay hắn, hắn muốn la lên song có vật gì rất nặng đè nơi miệng hắn làm hắn suýt ngạt thở luôn, nói gì đến la được.
Đúng lúc đó hắn nghe bên ngoài song cửa sổ, có tiếng gọi:
- Hoa Vô Khuyết! Tỉnh lại! Tỉnh gấp!
Âm thanh rất nhỏ, nhưng rất rõ từng tiếng nói lọt vào tai Hoa Vô Khuyết như từng mũi tên bắn vào bia.
Hoa Vô Khuyết vụt ngồi dậy.
Đôi tay còn nguyên không hề bị cắt như đã thấy trong một song mồ hôi lạnh toát ra đẫm ướt mình.
Tiếng gọi bên ngoài lại vang lên:
- Hoa Vô Khuyết! Ra đây ngay!
Hoa Vô Khuyết trấn định tâm thần không kịp mặc áo, mang giày, mở nhanh cửa sổ nhìn vào màn đêm mông lung thấy lờ mờ một bóng trắng, ngoài năm sáu trượng, trông như ma hiện.
Qua ánh sao, hắn nhận ra gương mặt người đó chớp xanh xanh, nhìn kỹ thì thấy người đó mang chiếc mặt nạ đồng mường tượng mặt quỷ.
Hoa Vô Khuyết kinh hãi, kêu lên:
- Phải...phải...Đồng... Đồng tiên sinh chăng?
Người đó gật đầu:
- Ra đây!
Hoa Vô Khuyết phi thân qua cửa sổ ra ngoài.
Đồng tiên sinh nhảy lên mái nhà, Hoa Vô Khuyết theo sau.
Đến một quãng đường vắng vẻ, không quay đầu lại, Đồng tiên sinh bỗng trầm lạnh giọng thốt:
- Môn hạ Di Hoa cung lại tham uống, tham ngủ như vậy thì còn nghĩa lý gì?
Hoa Vô Khuyết cười khổ:
- Trong nhất thời phiền não kích động tâm tính của vãn bối.
...
Đồng tiên sinh cười lạnh;.
- Môn hạ Di Hoa cung để phiền não len lỏi vào tâm tính thì còn nghĩa lý gì nữa?
Hoa Vô Khuyết giật mình, cúi đầu không dám nói chi.
Đồng tiên sinh từ đầu đến chân không hề nhúc nhích động thế mà vẫn lướt nhanh như gió, chừng như có một mãnh lực nhiệm màu đưa y đi mà y không cần phí lực.
Trước cái thuật khinh công đó, Hoa Vô Khuyết hết sức hãi hùng.
Đồng tiên sinh tiếp:
- Tự nhiên là ngươi phải nhận ra ta!
Hoa Vô Khuyết đáp:
- Lúc vãn bối rời cung, gia sư có phân phó, nếu gặp tiên sanh rồi, vãn bối phải cung kính tiên sanh như đối với gia sư, vô luân tiên sanh muốn gì, vãn bối nhất thiết phải tuân mạng.
Đồng tiên sinh hỏi:
- Lúc ngươi xuất cung, Cung chủ còn phân phó ngươi điều gì khác?
Hoa Vô Khuyết trầm ngâm một chút:
- Điều đó....
Đồng tiên sinh hét:
- Có hay không?
Hoa Vô Khuyết trầm giọng:
- Gia sư bảo vãn bối phải tự tay hạ sát một người tên Giang Linh Ngư.
Chừng như Đồng tiên sinh có nở một nụ cười:
- Tốt lắm!
Y không nói gì nữa, mà cũng không hề quay đầu.
Nhìn dáng lưng của y, Hoa Vô Khuyết hoài nghi rồi hắn tự hỏi, chẳng rõ y muốn bảo hắn làm việc gì đây?
Con đường đi tới cùng phút càng vắng vẻ cuối cùng đến một cái gò cạnh núi, nơi gò đó có một gốc cổ thụ, cây cao tàng rậm, bỗng Đồng tiên sinh phi thân lên tàng cây, đồng thời bảo:
- Ngươi đứng lại dưới gốc cây đó.
Nơi ý vút lên, phơi lộ ngoài ánh sao, thân hình y hiện ra với bộ y phục trắng như tuyết, xem y có vẻ siêu trần, thoát tục, cao khiết quá chừng, vượt khỏi tầm tay của thế nhân.
Y mường tượng ngoài vòng nhân loại, dù y là một phần tử trong nhân loại.
Hoa Vô Khuyết bình tịnh đứng đó chờ.
...
Đồng tiên sinh vói tay vào chỗ rậm tàng cây, nắm lấy một người đưa cao lên, quát:
- Đón lấy!
Một người rơi xuống đúng hơn là bị quăng.
Tàng cây cao hơn mười trượng, một người trên cao bị quang xuống trọng lượng gia tăng gấp mười lần nếu người bên dưới không kịp thời đón bắt thì kẻ bị quăng phải tan xương nát thịt.
Gia dĩ cái đà rơi xuống cũng tăng gấp bội, huống chi Đồng tiên sinh lại quăng bất ngờ?
Hoa Vô Khuyết làm gì biết được kẻ bị quăng là ai hắn kinh hãi lo lắng không chụp được, mà muốn chụp là phải đón bắt giữa vời, không thể chờ kẻ đó xuống tận tay.
Lập tức, hắn nhún chân nhảy vọt lên trong khi kẻ đó từ trên rơi xuống.
Hai người một lên một xuống, vừa ngang nhau, Hoa Vô Khuyết đưa tay nắm nhanh chéo áo của kẻ đó.
Một tiếng rẹt vang lên, chiếc áo của kẻ đó rách tẹt liền áp lực rơi xuống của kẻ đó lôi cuốn Hoa Vô Khuyết trở lại.
Tuy nhiên nhờ thế mà đà rơi của kẻ đó yếu đi, Hoa Vô Khuyết hét lên một tiếng, lộn người xuống gấp, hứng kẻ đó trong tay, chưa nắm vững, hắn phải tung kẻ đó lên không và xoay tư thế đón bắt lần thứ hai, mới ôm được trong vòng tay.
Ánh sao tuy mờ, song đủ chiếu cho hắn thấy mặt mày kẻ đó.
Kẻ đó không ai xa lạ chính là Tiểu Linh Ngư.
* * * * *
Tuy tâm tư trầm lặng, bất cứ trước biến cố nào Hoa Vô Khuyết cũng trấn định tinh thần vững như núi song trong trường hợp này, hắn mất bình tĩnh, vụt kêu lên một tiếng hãi hùng.
Đồng tiên sinh còn ở trên tàng cây, buông giọng lạnh hỏi vọng xuống:
- Người đó là ai, ngươi nhận ra chứ?
Hoa Vô Khuyết đáp:
- Nhận...được!
Đồng tiên sinh gằn từng tiếng:
- Có phải Tiểu Linh Ngư chăng?
Hoa Vô Khuyết đáp qua hơi thở mạnh:
- Phải!
...
Đồng tiên sinh buông gọn:
- Thế thì ngươi hạ thủ đi!
Hoa Vô Khuyết nghe như có sét đánh trúng đầu, hắn cúi mắt nhìn Tiểu Linh Ngư.
Tiểu Linh Ngư hôm mê trầm trầm nào hay biết gì?
Một cái gì đắng lắm, bốc từ lòng Hoa Vô Khuyết lên tận yết hầu, rồi vị đắng đó lại biến thành chua chua mà có gây cảm giác xót xót, cái cảm giác đó truyền nhanh khắp cơ thể hắn.
Niềm xót xa làm hắn sững sờ.
Đồng tiên sinh từ từ tiếp:
- Nếu ngươi không muốn giết một kẻ mất hết kháng lực thì hãy giải khai huyệt đạo của hắn.
Hoa Vô Khuyết như cái máy, đưa tay điểm khai huyệt đạo cho Tiểu Linh Ngư, Tiểu Linh Ngư rung chuyển thân hình, vuột khỏi vòng tay của Hoa Vô Khuyết, rơi xuống đất.
Chàng đã tỉnh lại.
Mở mắt ra, thấy Hoa Vô Khuyết chàng cười tươi dù gương mặt sưng, chẳng có vẻ gì tươi cả. Chàng hỏi:
- Ngươi cứu ta?
Hoa Vô Khuyết sững sờ lượt nữa. Dĩ nhiên hắn không có lời gì nói được.
Tiểu Linh Ngư lại cười tiếp:
- Ta biết, thế nào rồi ngươi cũng tìm cách cứu ta! Chúng ta là bằng hữu mà!
Hoa Vô Khuyết càng chua xót thêm quay đầu về hướng khác, không thể nhìn chàng mà cũng để tránh cái nhìn của chàng.
Tiểu Linh Ngư lấy làm lạ:
- Ngươi làm cái gì kỳ thế hơ Hoa Vô Khuyết?...
Bỗng một giọng lạnh vang lên:
- Hoa Vô Khuyết? Tại sao ngươi không hạ thủ?
Bây giờ Tiểu Linh Ngư mới hay là Đồng tiên sinh có mặt trên tàng cây. Một luồng điện lạnh chạy khắp thân thể chàng.
Chàng nhìn qua Hoa Vô Khuyết trừng mắt, cao giọng:
-Tthế ra y muốn ngươi đến đây để giết ta?
Hoa Vô Khuyết thở dài không đáp.
Tiểu Linh Ngư cũng trầm ngâm một lúc, sau cùng nhếch nụ cười khổ, thốt:
- Ta biết ngươi không thể cãi lệnh y, được rồi ngươi cứ theo lời của y đi, bước lại đây hạ thủ đi.
Hoa Vô Khuyết trầm lặng một lúc rồi từ từ buông gọn:
...
- Hiện tại ta không thể giết ngươi.
Tiểu Linh Ngư mừng thầm.
Đồng tiên sinh nổi giận:
- Ngươi nói cái gì?
Hoa Vô Khuyết vụt cao giọng:
- Hiện tại vãn bối không thể hạ thủ hắn.
Đồng tiên sinh hét:
- Ngươi quên lời phân phó của sư phụ ngươi rồi à?
Hoa Vô Khuyết cúi đầu:
- Vãn bối khi nào quên được!
Đồng tiên sinh hừ một tiếng:
- Đã nhớ sao ngươi không hạ thủ?
Hoa Vô Khuyết thở dài:
- Vãn bối có đính ước với hắn, trong thời gian ba tháng song phương không giao thủ với nhau. Thì làm sao vãn bối giết hắn được trong lúc này, khi mà thời gian đính ước chưa tròn?
Đồng tiên sinh quát:
- Nếu sư phó ngươi biết được việc này, thì ngươi sẽ ăn nói với người làm sao?
Người sẽ có thái độ gì với ngươi?
Hoa Vô Khuyết vụt ngẩng đầu lên, nhấn mạnh.
- Sứ mạng đành là không thể kháng nhưng lời hứa cũng chẳng thể hủy diệt. Dù hiện tại, có mặt gia sư, hẳn gia sư cũng không cưỡng bách vãn bối phải nuốt lời, không một sư phụ nào bắt buộc đệ tử chà đạp lên tín nghĩa.
Tiểu Linh Ngư nói:
- Hắn có thực tâm muốn giết ta? Vấn đề chỉ còn là thời gian, sớm muộn gì hắn cũng giết ta, giết hôm nay hay ba tháng sau cũng thế thôi. Tại sao hắn không chấp nhận cái biện pháp tương toàn, vừa theo lệnh sư phụ vừa thủ tín?
Đồng tiên sinh nổi giận:
- Hoa Vô Khuyết, ngươi đừng quên lời của sư phó ngươi, thấy ta như thấy sư phó, cãi ta là cãi sư phó. Ngươi dám cãi lời ta sao?
Hoa Vô Khuyết lại thở dài:
- Vô luận tiên sanh bảo gì, vãn bối nhất định làm theo chỉ trừ có việc này thôi.
Chắc chắn là vãn bối không thể vâng lệnh.
Đồng tiên sinh thuyết phục:
- Ngươi biết rằng sứ mạng không thể không tuân dù ngươi không thủ tín, giang hồ chẳng trách cứ được ngươi.
...
- Tiên sanh thứ cho, vãn bối.
Đồng tiên sinh quát lớn:
- Ngươi không giết hắn chỉ sợ chẳng phải vì cái việc thủ tín, ta cho rằng còn có một nguyên nhân khác, đúng vậy không?
Hoa Vô Khuyết giật mình.
Đành rằng hắn có giữ chữ tín thật, song hắn chẳng hiểu tại sao mình kiên trì quá chứng, không muốn giết Tiểu Linh Ngư.
Nếu muốn giết Tiểu Linh Ngư thì khi nào hắn chấp nhận cái ước hẹn ba tháng đó? Hắn không muốn giết, nên hắn chấp nhận, dù Tiểu Linh Ngư ước hẹn một năm, chắc hắn cũng chịu như vậy.
Nhưng Tiểu Linh Ngư định một thời hạn vừa phải thôi hẹn quá thì thành ra mình khiếp nhược, tìm cách trốn tránh.
Hắn thấy khoan khoái với cái ước hẹn đó bây giờ không ai bắt buộc hắn phải đốt giai đoạn, bằng mọi giá, hắn vịn vào chữ tín để giữ ý chí, để bắt bẻ Đồng tiên sinh.
Cho nên không giết Tiểu Linh Ngư ngay bây giờ, hắn cũng biết là có một nguyên nhân, ngoài cái việc thất tín, song nguyên nhân đó chưa thành hình, chỉ thoáng hiện lờ mờ thì hắn còn biết tại sao?
Hứng Tiểu Linh Ngư trong vòng tay, Hoa Vô Khuyết nghe một cảm giác lạ lùng do cái tiếp xúc đó gây nên, rồi hắn nhìn mặt Tiểu Linh Ngư, lại có cái cảm nghĩ chàng không phải là cừu nhân của hắn.
Trái lại, Tiểu Linh Ngư mường tượng là một bạn cố giao của hắn, từ lâu lắm rồi, song phương nuôi dưỡng một thân tình, càng ngày càng đậm đà hơn, bây giờ thì trở thành đôi bằng hữu cộng đồng sanh tử.
Nhưng thực sự thì tính đến ngày nay, cả hai chỉ biết nhau vừa tròn hai năm, và từ ngày biết nhau, cứ mỗi lần gặp gỡ là mỗi lần đòi thanh toán lẫn nhau.
Tại sao Hoa Vô Khuyết có cái cảm tưởng thân thiết? Chính hắn cũng chẳng hiểu thì còn ai hiểu cho hắn?
Bế Tiểu Linh Ngư nơi tay, Hoa Vô Khuyết nghe hơi thở của chàng quá yếu, bất giác hắn xúc động tâm tính, cái ý muốn giết chàng tiêu hao mất, hơn thế hắn tự thấy mình có bổn phận chở che chàng, bảo vệ chàng.
Thoạt đầu thì hắn chỉ có cái cảm giác như vậy thôi, song khi Tiểu Linh Ngư rơi xuống đất thì cảm giác đó biến thành một ấn tượng, hắn nhìn chàng thấy nụ cười đầy tin tưởng thì làm sao hắn nỡ xuống tay giết chàng?
Đồng tiên sinh cao giọng:
- Hoa Vô Khuyết! Ngươi đừng quên hắn là cừu nhân của ngươi đó, giữa hắn và ngươi có một mối thù lớn lao, một mối thù mà bất cứ lý do gì, ngươi cũng không thể bỏ...
qua không báo thù! Nếu ngươi xem hắn như bằng hữu thì chẳng những sư phó ngươi không dung tha mà sau này mỗi lần nhớ lại, tự ngươi cũng chẳng tha thứ cho mình.
Hoa Vô Khuyết thở dài.
Tuy rằng ai cũng nói Tiểu Linh Ngư là thù nhân của hắn. Tuy rằng sự thực chứng minh đích xác Tiểu Linh Ngư là thù nhân của hắn.
Song trong tâm lý hắn không thể chấp nhận giữa hắn và Tiểu Linh Ngư có mối thù bất cộng đáy thiên.
Hắn chẳng biết tại sao, hắn có ý tưởng như vậy, và hắn cũng chẳng biết cái ý tưởng đó phát sanh từ đâu, từ lúc nào.
Có lẽ cái cảm tưởng đó, có sẵn nơi đáy lòng của hắn từ lâu lắm rồi, nó nằm im trong quên lãng qua nhiều năm tháng, rồi lúc hắn bế Tiểu Linh Ngư, xúc giác bỗng làm sống động cảm tưởng đó, nó bừng lên quá mạnh, thành ấn tượng ở mãi trong lòng hắn.
Hắn nhìn sang Tiểu Linh Ngư một lượt nữa, tự lẩm nhẩm:
- Giang Linh Ngư! Giang Linh Ngư! Ngươi đang tưởng gì? Ngươi có đồng cảm tưởng như ta chăng?
Tiểu Linh Ngư cũng nhìn hắn dáng trầm tư.
Đồng tiên sinh ở trên tàng cây nhìn xuống, thấy cả hai tuy không đứng gần nhau ra lắm, song như là sánh vai nhau, ánh mắt y lạnh lùng mường tượng bất hòa đột ngột, y lại cao giọng thốt:
- Hoa Vô Khuyết! Không nên đợi ba tháng nữa, hãy giết hắn ngay bây giờ đi!
- Tại sao không đợi ba tháng nữa? Hay là ngươi sợ ba tháng sau hắn không còn động thủ được?
Đồng tiên sinh run giọng:
- Ta sợ gì việc đó? Trời sanh ra hai ngươi để mà làm đôi oan gia từ đối đầu, thiên cơ đã định như vậy rồi, trong hai phải chết một kẻ này chết bởi tay kia.
Tiểu Linh Ngư hét:
- Nếu như vậy thì sao ngươi bức hắn phải hạ thủ ngay bây giờ? Ngươi muốn ta chết ngay bây giờ phải không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT