Ngồi trong phong nghỉ ngơi, Tâm Diệp tức giận dùng sức cầm lược chải mái tóc quăn của mình.
Thiều Lâm ngồi một bên, giúp cô sửa lại bộ trang phục mặc lúc biểu diễn.
"Tại sao bây giờ mới mang người ta sa thải, hại tớ một trận!" Tâm Diệp ném cái lược lên bàn.
Nhìn thấy cơn giận của Tâm Diệp, Thiều Lâm có chút bất đắc dĩ lắc đầu.
Cô chuẩn bị biểu diễn mà bây giờ tức giận như vậy, bộ dạng muốn giết người, lát nữa làm sao cười nổi?
"Tớ nói cậu có thể dừng sự kiện kia lại được không?"
Bỏ tay trên quần áo xuống, cô sợ lát nữa phải mặc bộ này để biểu diễn thay người khác, vậy sẽ phá hỏng hình tượng mất.
"Nếu cậu đem lớp trang điểm trên mặt tẩy đi, tớ sẽ tức giận nha." Thiều Lâm
thấp giọng cảnh cáo, từ nãy tới giờ, cô không biết đã giúp Tâm Diệp
trang điểm lại bao nhiêu lần, đều cũng bị cô xóa đi.
Haiz! Thiều Lâm bất dắc dĩ thở dài, nhìn bộ dạng Tâm Diệp giương nanh thế này làm sao biểu diễn được chứ?
"Ai bảo cậu không có việc gì hay sao mà bắt mình thay thế cô người mẫu kia
mặc bộ trang phục này chứ?" Cô nhìn Thiều Lâm một cách khinh bỉ.
Thiều Lâm nhất định muốn một người ngoài ngành như cô giúp trình diễn, nay có người đi mất mà cô là người giúp Thiều Lâm tập duợt nên biết rõ toàn bộ chương trình cho nên không thể không là cô.
Càng kì lạ hơn nữa chính là Phỉ Nhĩ Tư muốn đuổi người mẫu kia đi, lý do là bộ ngực của cô ta quá to!
"Xin cậu đấy, cũng không nghĩ đến tất cả nhân viên của Mộng Công Điện đều
được tuyển chọn kĩ càng làm sao có thể vì nguyên nhân này liền đuổi
người ta đi được. Tớ nghĩ anh nhất định là muốn chơi đùa tớ thì có! Còn
muốn tớ mặc cái váy cưới này để trình diễn!" Tâm Diệp bĩu môi, càng phát hỏa thêm.
"Vậy cậu nhớ phải cười nhé, bất kể phát sinh chuyện gì, đều phải cười thật rạng rỡ nhé!" Thiều Lâm liên tục dặn dò.
Giờ phút này trong lòng cô vừa hưng phấn lại vừa sợ, hưng phấn vì hai
người,cô cùng Phỉ Nhĩ Tư, đã cùng nhau lên kế hoạch với chủ ý để Tâm
Diệp mặc áo cưới biểu diễn.
Là sợ, cô sợ Tâm Diệp phát hiện ra
đây tất cả đều là kế hoạch được bọn họ chuẩn bị kĩ lưỡng, mục đích chính là muốn Tâm Diệp ăn mặc thật xinh đẹp, để cho Lạp Nhĩ Kiệt- Địch Lạc bị si mê.
Có trời biết, thật ra thì lúc này Tâm Diệp cũng rất căng thẳng, tim trong lồng ngực giống như sắp nhảy ra ngoài.
Cô cũng không quên buổi biểu diễn hôm nay là do công ty của Địch Lạc làm
chủ, nói cách khác...Một lát nữa cô sẽ xuất hiện trước mặt Địch Lạc.
Trời ạ! Chỉ nghĩ đến đó, cô cũng thấy căng thẳng muốn chết.
Không biết lúc nhìn thấy cô mặc trên người bộ trang phục do mình tự thiết kế
này, Địch Lạc sẽ có cảm giác gì. Biết đâu có thể cô vì quá căng thẳng,
lúc đi đến trước mặt anh bị ngã cũng không chừng.
"Chị Lâm, còn mười lăm phút, lượt đầu sẽ bắt đầu." Một nhân viên gõ cửa nói.
"Được." Sau khi đáp một tiếng, Thiều Lâm vội vàng kéo Tâm Diệp vào phòng thay đồ.
"Nhanh lên một chút, sắp bắt đầu rồi."
"Tớ nói trước nhé! Buổi biểu diễn vì tớ mà thất bại, tớ sẽ không chịu trách nhiệm." Tâm Diệp quay đầu lại, đem lời cảnh cáo báo trước.
"Được, được." Cô lại đẩy Tâm Diệp vào phòng, chờ xem kịch vui.
Lúc này, tiếng điện thoại trên người Thiều Lâm đột nhiên vang lên.
"Là anh." Giọng nói trầm thấp của Phỉ Nhĩ Tư từ đầu bên kia truyền tới.
"Tâm Diệp vẫn còn tức anh?" Anh thấp giọng cười, xem ra tâm tình rất
tốt.
"Đúng vậy! Nhận cái anh ban tặng cũng bận chết em." Thiều Lâm hạ thấp giọng, "Bây giờ anh đang ở đâu?"
"Anh? Đương nhiên là ở trong hội trường, ngồi chờ xem kịch vui." Phỉ Nhĩ Tư nhàn nhã nói.
"Anh còn chế giễu, em có thể thê thảm đây." Thiều Lâm không vui trách cứ.
"Anh nghĩ anh mà xuất hiện trước mặt cô ấy, sợ rằng cô ấy sẽ một đao chém
chết anh." Ai chẳng biết người Tâm Diệp tức giận nhất chính là anh, anh
mới không ngu mà xuất hiện trước mặt cô.
"Đúng, đúng, đúng, anh cứ chờ xem kịch vui, sau đó là bị cô ấy đuổi giết, nhất định không quên kéo theo anh xuống nước đâu."
"Thiều Lâm, cậu đang nói chuyện với tớ sao?" Tâm Diệp đột nhiên lên tiếng, dọa Thiều Lâm sợ đến ngẩn người.
"Không có, không có đâu! Cậu mặc có vừa không?" Cô chột dạ hỏi.
"Còn vừa mà! Vẫn hồi hộp...Tớ không phải người mẫu chuyên nghiệp.."
"Em không nói chuyện với anh nữa, cô ấy ra rồi." Thiều Lâm vừa nghe thấy tiếng bước chân của cô, vôi vàng cúp điện thoại.
"Đáng ghét! Nói với Phỉ Nhĩ Tư, đừng để cho tớ gặp được anh nếu không tớ sẽ mang món nợ này ra tính sổ với anh."
Tâm Diệp hơi cau mày, nhìn bộ lễ phục do bản thân thiết kế trên người, nói
không tự hào là nói dối, chẳng qua là một thân lụa trắng khiến cô nghĩ
đến chuyện hôn ước của mình, tâm tình cũng sụt giảm rất nhiều.
"Được rồi! Đừng tức giận nữa, chuẩn bị một chút để biểu diễn cho tốt, đừng
tỉu nghỉu nữa." Thiều Lâm cẩn thận sửa lại trang phục trên người cô, hài lòng cười.
Bộ trang phục này quả thực rất thích hợp với cô, cho nên chính cô mặc là thích hợp nhất.
Lúc này, nhân viên đi vào, thông báo cho các cô biết đã đến giờ bắt đầu
buổi biểu diễn, Thiều Lâm liền dẫn Tâm Diệp bước vào vị trí chờ đợi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT