Bên trong quán cà phê, Tâm Diệp ngồi đối diện Ngả Khắc cùng nhau nói chuyện phiếm.
"Em có biết vị hôn phu của mình là ai không?" Ngả Khắc hỏi.
"Không biết." Tâm Diệp nhún vai.
Ba mẹ nói khi họ còn bé họ đã gặp mặt, nhưng dù sao đã qua lâu như vậy, làm sao cô có thể nhớ.
"Tôi nghĩ anh ta là một người rất tốt?" Trong lời nói của anh mang theo ám hiệu.
"Thật sao?" Tâm Diệp vươn vai, rất bình tĩnh nói.
"Nói không chừng có thể em và anh ta đã từng gặp mặt." Ngả Khắc cười cười nhìn cô.
"Tại sao tôi có cảm giác anh biết một số chuyện mà tôi không biết vậy?" Cô nghi ngờ nhìn Ngả Khắc.
"Em vội vàng tìm người đàn ông khác giúp mình làm chuyện như vậy, không
phải là một việc làm sáng suốt." Không trả lời câu hỏi của cô, anh
khuyên.
Thật ra vừa rồi ở hội trường anh mới biết được thân phận vị hôn phu của cô.
Vừa rồi lúc Địch Lạc đang cùng hai vợ chồng kia nói chuyện, vừa lúc anh đi
qua, nghe được chuyện bọn họ nói, anh giật mình, nhưng không ngờ tới
ngay sau đó lại gặp Tâm Diệp cùng Địch Lạc nói chuyện với nhau.
Anh nhạy bén lập tức hiểu ra, thật ra thì hai người bọn họ đã sớm biết
nhau, chẳng qua là không biết rõ thân phận của nhau mà thôi.
Mà vừa rồi ở hội trường, hai vợ chồng trung niên kia cũng không nhận ra Tâm Diệp đến.
Anh cũng nhận ra Địch Lạc nhìn anh bằng thái độ thù địch không che giấu.
Không sai, tuy rằng anh không hiểu rõ về người đàn ông tên Lạp Nhĩ Kiệt-Địch
Lạc này, nhưng là người bình thường cũng có thể nhìn ra được anh để ý
Tâm Diệp.
"Đã trễ thế này, để tôi đưa em về." Nhìn đồng hồ trên tay, anh quan tâm muốn đưa cô về.
Hai người đi ra khỏi quán cà phê.
"À... Ngả Khắc." Trên đường về, cô nhớ ra mục đích chủ yếu của cuộc hẹn này.
"Anh lúc đầu không từ chối cuộc hẹn của tôi là bởi vì đồng ý giúp tôi sao?" Cô ngẩng đầu nhìn về phía Ngả Khắc.
"Em nói thử xem?"
Anh cho rằng nếu như Tâm Diệp biết thân phận vị hôn phu của mình không
chừng sẽ thay đổi ý định, dù sao cô cũng có quen biết Địch Lạc.
Không đợi cô trả lời, anh lại tiếp tục nói.
"Đúng rồi, hôm nay ở hội trường, người đàn ông kia là ai vậy?" Anh quyết định cho cô một chút gợi ý.
"À, anh nói là người đàn ông kia hả? Lần đầu tiên đi gặp mặt bị trễ giờ là
do đụng phải anh ta, sau đó không hẹn mà gặp thêm một vài lần nữa."
Đây coi như đã là lần thứ ba.
"Ừ! Vậy anh ta tên là gì vậy?"
"Anh ta tên là Địch Lạc." Nhớ đến đôi mắt xanh biếc kia của anh luôn chăm
chú nhìn mình, khiến gương mặt Tâm Diệp nổi lên một tầng màu hồng.
"Chỉ biết tên anh ta là Địch Lạc thôi sao?' Xem ra cô không biết thân phận
thật của anh. " Còn anh ta? Anh ta có biết tên của em không?"
"Anh ta biết tên tôi là Salina."
Anh là người Pháp, nói cho anh biết tên mình là Hạ Tâm Diệp không phải kì lạ lắm sao? không chừng anh còn không đọc đúng đây!
Nghĩ tới anh vì phát âm tên của mình mà phiền não, vẻ mặt kia nhất định rất
buồn cười, trên mặt cô hiện lên sự vui vẻ mà chỉ mình cô mới hiểu.
Nghe vậy, Ngả Khắc không khỏi mỉm cười.
Việc này không thể đem ra đùa, Ngả Khắc ở trong lòng cố nén cười, khó có được hứng khởi muốn trêu đùa người khác.
"Tâm Diệp, thật xin lỗi, tôi rất muốn giúp em nhưng tôi e rằng không có cách nào để giúp." Mang vẻ mặt áy náy., Ngả Khắc nhẹ giọng nói.
"Tại sao?" Nghiêm mặt, tâm tình vui vẻ của Tâm Diệp bị phá hư.
"Bởi vì Phỉ Nhĩ Tư nói tôi không thể đáp ứng đề nghị của em."
Trong lòng anh đã sớm tính toán, nếu như đem chuyện này nói cho Phỉ Nhĩ Tư biết, anh cũng sẽ đồng ý với quyết định của mình.
"Cái gì?" Trợn to mắt, cô không thể tin được điều mình vừa nghe thấy, tên đàn ông đáng ghét thực sự đang trêu đùa cô.
"Thật xin lỗi, tôi thật lòng rất muốn giúp em, nhưng hiện tại tôi đang làm
việc cho anh ấy." Trên mặt anh đầy vẻ bất đắc dĩ, Ngả Khắc hối lỗi nói.
"Thôi, quên đi, không trách anh, muốn trách thì trách cái tên đáng ghét kia! Tôi đi tìm người khác tốt hơn."
Vỗ nhẹ lên vai Ngả Khắc, Tâm Diệp không để bụng, nở nụ cười với anh. Dù
sao muốn nổi giận cũng phải trút hết lên đầu người đàn ông kia mới đúng.
Thực phiền toái!
Tâm Diệp lười biếng ngồi trên sô pha ở phòng khách của khách sạn, thở dài.
Hôm nay, cô hẹn gặp người ta ở đây, cô cố ý tới sớm một giờ bởi vì muốn nhìn xem mình có "cơ hội" hay không.
Thế nhưng ngồi ở đây một giờ...mà vẫn không có ai đến gần.
Mấy người đàn ông này rốt cuộc làm sao vậy, không phát hiện có một cô nàng xinh đẹp đang ngồi ở đây sao?
Cô là Hạ Tâm Diệp mà cũng là một mỹ nhân cực phẩm chứ!
Là lỗi của cô? Hay là đàn ông ở đây không có mắt?
Haiz! Cô lại thầm thở dài một cái.
"Thật buồn!"
Kể từ sau cuộc hẹn với Ngả Khắc, không biết tại sao Thiều Lâm cũng không giới thiệu bạn trai cho cô nữa.
Hỏi nguyên nhân, cô ấy luôn mập mờ nói, bên cạnh mình đã có một người đàn
ông cực kỳ ưu tú không cần lãng phí thời gian tìm người đàn ông khác.
Cô nghĩ từ đầu đến cuối, suy nghĩ thật lâu, nhưng không nghĩ ra rốt cuộc bên cạnh cô có người đàn ông ưu tú nào?
"A! Thật là chán- Đau đầu quá đi mất!"
"Salina." Lúc này, một người đàn ông chừng 50, 60 tuổi đi đến bên cạnh cô.
"Johnson." Vừa nhìn thấy người mình chờ đã đến, Tâm Diệp lập tức nở nụ cười.
"Cháu hình như đến đã lâu rồi."
"Đúng vậy! Không sao! Thật ngại, hẹn bác ở chỗ này bởi vì vừa lúc cháu ở gần đây, hẹn ở chỗ này cũng khá thuận tiện."
Johnson là chủ nhà mà trước đây Thiều Lâm thuê cho cô, trước kia mỗi lần ở lại
Pháp một vài ngày, cô sẽ ở nhà của ông ấy, bởi vì cô không thích ở khách sạn mà chỉ thích ở trong một căn nhà cổ của người dân.
Jonhson yêu thương cô như con gái ruột, khiến cô hết sức yêu quý ông, hai người giống như người thân trong gia đình.
"Không sao, ta biết cháu bề bộn nhiều việc."
Johnson ôm Tâm Diệp thật chặt, coi Tâm Diệp như con gái của mình hết sức yêu thương.
"Lần này ở Pháp bao lâu?" Jonhson ngồi trên ghế sô pha quan tâm hỏi.
"Vâng, chắc cũng một thời gian khá dài ạ."
"Vậy đã tìm được chỗ ở chưa?"
"A! Nhưng mà cháu vẫn muốn ở lại chỗ của bác, đáng tiếc là phòng bị người khác thuê mất rồi."
"Ừ! Nếu là cháu nói sớm cho ta biết, vợ chồng ta nhất định sẽ không đem
phòng cho người khác thuê, bà ấy gần đay còn nói rất nhớ cháu đấy!"
"Không sao ạ, lần sau còn nhiều cơ hội mà." Khóe miệng Tâm Diệp nâng lên.
"Thiếu gia, ngài xem, là vị tiểu thư lần trước." Tài xế đi theo Địch Lạc ở
phía sau, lúc bước vào đại sảnh, lập tức phát hiện ra Tâm Diệp.
Vừa quay đầu, quả nhiên Địch Lạc nhìn thấy cô, mà bên cạnh cô còn có một người đàn ông, hai người vừa nói vừa cười.
Người ngoài nhìn vào hai người giống như bạn bè, nhưng Địch Lạc nhìn vào lại giống như bọn họ đang tán tỉnh nhau.
Hai người hẹn nhau chỗ này làm gì? Tại sao cô cùng người đàn ông kia thân mật như vậy?
Hơn nữa...người đàn ông kia còn lớn tuổi.
Vô vàn ý nghĩ bật ra khỏi đầu, làm tâm tình của anh trở nên rất kém, không tự chủ, trong lồng ngực toát ra hơi ghen tuông nồng đậm.
Địch Lạc nheo mắt, không nói hai lời bước nhanh về phía Tâm Diệp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT