Sau khi, kết thúc bữa cơm vốn đầy kì vọng, Tâm Diệp chán nản bước đi một mình trên phố đêm.

Thất bại. Rũ vai xuống, cô thở dài một cái.

Có lẽ là do cô không nói rõ ràng với Thiều Lâm, cô muốn tìm là một người đàn ông hoàn toàn đối xử với cô như một người bạn, giữa hai người không có bất kì tình cảm nào khác ngoài quan hệ bạn bè.

Vì vậy, bữa cơm này thực sự là quá thất bại.

Từ đầu tới cuối, người đàn ông kia đều nhìn cô chằm chằm, trong mắt tràn ngập vẻ say đắm, làm hứng thú ăn uống của cô cũng không còn.

Cô nào dám nhờ anh giúp đỡ nữa!? Đến lúc đó chỉ sợ vị hôn phu còn chưa giải quyết xong, lại rước thêm một gánh phiền toái khác.

"Ngày mai đành nhờ Thiều Lâm giới thiệu một người tốt hơn vậy." Tâm Diệp quyết định đem chuyện xấu vừa rồi bỏ qua.

Nhìn trên đường có mấy đôi tình nhân dắt tay nhau, vui vẻ đi dạo, trong mắt Tâm Diệp hiện lên sự hâm mộ.

Cô chưa từng kết giao bạn trai, cũng muốn giống như bọn họ, có thể cùng bạn trai ngọt ngào, thân mật đi cùng nhau, nhưng cô chưa từng gặp người đàn ông nào khiến trái tim mình rung động.

Người đàn ông khiến cô động lòng...

Đột nhiên, trong đầu cô hiện ra hình ảnh người hôm nay cô đã gặp, người đàn ông đó có một đôi mắt xanh biếc, nhớ tới nụ cười làm lòng người mê đắm kia, Tâm Diệp không nhịn được đỏ mặt.

Cô dùng sức lắc đầu. " Làm sao lại nghĩ đến anh ta cơ chứ?"

"Lại gặp nhau rồi." Đột nhiên, một giọng nói trầm thấp, dễ nghe có chút quen thuộc từ phía sau Tâm Diệp truyền đến.

Vừa quay đầu, Tâm Diệp thấy có một chiếc xe ô tô sang trọng đang dừng bên cạnh mình, ngồi trong xe là một người đàn ông.

Là anh!? Cô trợn to cặp mắt, vừa mới nghĩ đến anh, anh liền xuất hiện.

Tim cô lại bắt đầu đập như trống dồn...

"Phải đi về sao? Tôi tiễn em một đoạn." Địch Lạc cảm thấy buồn cười khi nhìn thấy trong mắt cô xuất hiện một tia khiếp sợ.

Sau khi kết thúc bữa cơm với người nhà, lúc xe đi ngang qua đây, Địch Lạc lơ đãng nhìn thấy cô đứng ở lối đi bộ, trên mặt cô có một chút buồn rầu.

Bằng trực giác, Địch Lạc nghĩ rằng cô có chuyện.

Vừa nghĩ như vậy, Địch Lạc lập tức yêu cầu tài xế quay xe. Ngay cả chính anh cũng không biết tại sao mình lại phải làm như vậy.

Có lẽ khuôn mặt ảm đạm của cô làm cho anh cảm thấy không đành lòng.

Tóm lại, khi anh lấy lại tinh thần, mới phát hiện ra mình đã gọi tài xế dừng xe, lại kéo cửa kính xuống, mời cô lên xe.

"Không cần đâu." Mặc dù vừa mới nghĩ tới anh, anh liền xuất hiện, cũng không quên chính người đàn ông này mang lại cho cô cảm giác vô cùng nguy hiểm.

"Tôi không có ý xấu gì, chỉ là đã trễ thế này, một người con gái xinh đẹp một thân một mình ở đây hình như không được an toàn cho lắm." Địch Lạc chỉ chỉ bốn phía.

Đôi mắt xanh biếc của anh vô cùng thành khẩn, xem ra anh cũng không giống người xấu, Tâm Diệp bĩu môi, do dự đứng trước cửa xe.

"Coi như cho phép tôi chuộc tội chiều nay không cẩn thận suýt nữa đâm vào em?" Mở cửa xe ra, Địch Lạc dịch người hướng vào phía trong ngồi, chờ Tâm Diệp lên xe.

Lòng cô thôi thúc cô nhận lời anh, nhưng là...

Nhìn anh, cô cảm thấy có chút sợ hãi, rồi lại có cảm giác an tâm.

Sợ cái gì? An tâm cái gì chứ? Sợ hãi bởi vì anh mang đến cho cô cảm giác nguy hiểm, an tâm bởi vì trực giác của cô mách bảo anh sẽ không làm tổn thương cô.

"Được rồi." Tâm Diệp bỏ qua, cô cúi đầu, ngồi vào xe.

Hôm nay cả ngày bận rộn, thân thể thật ra đã tương đối mệt mỏi.

"Em sống ở đâu?" Địch Lạc nở nụ cười dịu dàng, cảm thấy thật vui vẻ vì cô đã có ý tiếp nhận mình.

May mắn bữa cơm cùng ba mẹ kết thúc sớm, nếu không anh có thể sẽ không có cơ hội gặp lại cô lần nữa.

Nói cho Đich Lạc biết địa chỉ nơi ở mà Thiều Lâm giúp cô tìm, Tâm Diệp toàn thân buông lỏng, dựa thân vào ghế ngồi.

"Mới vừa tan sở sao?" Cô không chút giả bộ tựa lưng vào ghế ngồi, bộ dạng vô cùng thoải mái, làm Địch Lạc khẽ cười.

"Không, vừa mới cùng người ta ăn cơm, bữa cơm này ăn thực mệt mỏi." Trên mặt cô hiện lên một chút bất đắc dĩ, nhớ tới bữa cơm kia quả thực khiến người khác nuốt không trôi.

Vẻ bất đắc dĩ trên mặt cô bị Địch Lạc nhìn ra, đôi mắt xanh biếc có chút suy tư chăm chú nhìn cô.

Tâm Diệp phát hiện ra cái nhìn chăm chú của anh, cảm thấy không tự nhiên cho lắm.

"Tôi còn chưa biết tên của em." Địch Lạc phát hiện ra vẻ lúng túng trên mặt cô, để tránh làm hỏng bầu không khí, anh cố ý nói sang chuyện khác.

"Salina." Thấy anh quan tâm, Tâm Diệp có chút vui vẻ.

"Địch Lạc." Anh cũng nhìn cô nở nụ cười.

Từ thái độ của cô, Địch Lạc suy đoán cô không biết thân phận thật của mình.

"Anh làm nghề gì vậy? Xem ra rất giống người có tiền." Trên người anh toát ra một loại khí chất cao quý, còn ngồi chiếc xe hơi cao cấp, trang phục trên người cũng không bình thường, Tâm Diệp suy đoán, Địch Lạc là một nhân vật có thân phận lớn.

"Chẳng qua là đang sở hữu một công ty khá lớn thôi." Anh trả lời đơn giản."Vậy còn em? Đang làm công việc gì? Tại sao phải tới Pháp?" Anh cũng ngoài dự tính mà hỏi thăm cô.

"Tôi à? Tôi từ Đài Loan tới, chỉ là một cô gái không có tiếng tăm, đến Pháp là do giám đốc yêu cầu mà thôi." Cô nghịch ngợm nháy mắt vài cái, học anh trả lời đơn giản.

Địch Lạc nhíu mày."Vậy em sẽ ở lại nơi này bao lâu?"

"Nếu không có gì thay đổi, chắc là ba tháng!" Sau khi kết thúc buổi biểu diễn của tập đoàn Lạp Kiệt Nhĩ, cô sẽ phải rời đi.

"Ra là vậy." Địch Lạc gật đầu một cái, nghe được cô sẽ đi nhanh như vậy trong lòng đột nhiên cảm thấy một chút thất vọng.

Sửng sốt một chút, anh lại nhíu mày.

Thất vọng? Anh thất vọng cái gì chứ?

Cô gái trước mắt anh quen chưa quá một ngày, tại sao anh lại có cảm giác như vậy? Đôi mắt mang theo chút cảm xúc phức tạp nhìn cô, Địch Lạc không biết bản thân mình bị làm sao nữa?

Mơ hồ, anh có một loại cảm giác quen thuộc giống như đã biết cô trước đó thật lâu.

"Này! Anh làm sao vậy?"Tâm Diệp phát hiện anh đưa mắt nhìn cô vô cùng sâu sắc làm bản thân cảm thấy không được tự nhiên, nở nụ cười cứng ngắc, tim không khống chế được đập nhanh.

"Không, không sao." Quay mặt đi chỗ khác, anh cào tóc gọn gàng, có ý che giấu nội tâm của mình.

"Anh thật là kì lạ, rõ ràng trên mặt biểu hiện có chuyện, miệng lại nói không! Tôi biết nhất định là việc riêng." Tâm Diệp nhìn hành động của anh, không tự chủ được nói ra.

"Nếu như mỗi người đều giống như em, có lời nói thẳng, sợ rằng thế giới này sẽ xảy ra đại loạn mất." Anh khẽ cười nói.

"Lời nói thẳng ra thì có gì không tốt? Như vậy cuộc sống sẽ không phiền toái! Tôi nhất định không chịu nổi rõ ràng có chuyện lại nói không.

Nói ra những buồn bực ở trong lòng muốn đông muốn tây. Nếu mọi chuyện rõ ràng sẽ rất đơn giản, anh lại muốn phức tạp hóa nó, đó không phải là tự tìm đến đau khổ sao?" Cô một chút cũng không đồng ý với suy nghĩ của anh.

"Không phải đây là thực tế sao? Có một số việc không phải là em nghĩ rồi nói, người khác sẽ nghe. Có những chuyện, nếu như em nói, sẽ làm cho người khác hoang mang, làm cho người ta không được tự nhiên, em sẽ nói sao?" Địch Lạc nhíu mày, vì thuyết phục cô mà lại cảm thấy thú vị, mới mẻ.

Có chuyện thì nói thẳng? E rằng sẽ làm cô sợ!

"Nếu như chuyện này làm tôi rất buồn phiền...Tôi sẽ nói, thay vì một mình buồn phiền, không bằng cùng người khác buồn phiền." Cô dùng sức gật đầu.

"Được rồi! Vậy thì tôi sẽ nói cho em biết, trong lòng tôi muốn gì. Anh đến gần cô, đôi mắt xanh biếc của anh nhìn thẳng vào mắt cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play