*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vu Dân thờ ơ đẩy tay hắn ra: “Biết của anh đẹp rồi.”
Anh liếc mắt nhìn Thương Viễn nhấn nút chọn tầng: “Em không đi cùng tầng với anh.”
Mặc cho anh nói, Thương Viễn không trả lời, bàn tay sửa sang lại tóc anh, tháo dây buộc tóc ra, vén gọn tóc rối một bên thái dương, nhìn một chút rồi tự tay buộc lại.
Vu Dân chờ hắn thả tóc mình ra liền cấp tốc lui một bước, giữ khoảng cách với Thương Viễn.
“Tiểu Dân.”
“Đừng có gọi em.”
“Có đói bụng hay không, đi ăn cơm trưa?”
“Không đi!”
Thương Viễn đi mua thức ăn. Vài nghệ sĩ của công ty nhìn thấy ông chủ mình xuất hiện ở nhà ăn bèn muốn tới chào hỏi, vài người chỉ dám đứng ở xa xa chỉ chỏ mà xem, có mấy người thấy Vu Dân lập tức lấy di động ra chụp hình, giống như kinh ngạc vì chưa nhìn thấy người thật bao giờ.
Vu Dân bị nhìn, cảm thấy bực mình muốn hút thuốc, sờ túi thì phát hiện không mang. Mẹ nó, ngày hôm qua bỏ hết trong áo khoác rồi.
“Công ty gần đây rốt cuộc có bao nhiêu người mới?”
Vu Dân không có thuốc lá cũng thôi, nỗ lực di dời sự chú ý của bản thân, ban nãy ăn sandwich cũng không đủ lấp bụng, nhưng may là trong phần ăn Thương Viễn lấy có món anh thích. Vu Dân nhìn Thương Viễn bưng đồ ăn lại đây, đôi mắt quấn lấy món măng xào kia.
*măng xàoThương Viễn gắp một miếng đút cho Vu Dân, anh liếc hắn một cái, trong lỗ mũi hừ một tiếng biểu lộ coi như hắn thức thời, rồi ngậm lấy đồ ăn trên đũa của Thương Viễn.
Vu Dân cảm thấy chút mùi vị: “Măng này ăn cũng được, nhà ăn mới đổi đầu bếp?” Vu Dân lại dùng ánh mắt ra hiệu Thương Viễn đút anh một cái: “Hay là anh dạy người ta xào?”
Thương Viễn không trả lời anh, tiếp tục dùng đũa chọn ra một đống măng ngon, lại gắp lên đút đến bên mép Vu Dân.
“Ăn nhiều một chút.”
Vu Dân tự nhiên ăn tiếp, măng xào với thịt băm ngon không phải chê.
Một hồi sau đĩa măng liền thấy đáy, đầu lưỡi vẫn còn vị măng kia, Vu Dân uống hơn nửa bát canh củ từ, nghiêng đầu thì thấy dân tình nhìn sang bên này còn nhiều hơn so với vừa nãy.
*canh củ từ“Bọn họ nhìn cái gì?” Vu Dân đặt bát canh xuống, Thương Viễn dùng đũa mò trong bát canh của hắn ra một khối sườn. Nghe anh nói vậy, Thương Viễn cũng quay đầu nhìn sang bên kia, thản nhiên trả lời: “Không biết.”
Tỉ mỉ dùng đũa bỏ xương đi, Thương Viễn kẹp thịt đút vào trong miệng của Vu Dân.
Vu Dân lập tức ăn lấy, trong miệng nhai thịt nhưng trong lòng thì dựng vô số ngón giữa đối với thiên hạ đang xem náo nhiệt ở bên kia.
“Anh lần sau đừng để nghệ nhân mang người lung ta lung tung đến nhà ăn, cũng đừng cho phép nghệ nhân chụp ảnh trong nhà ăn.” Vu Dân uống thêm một hớp canh rồi nói: “Ăn một bữa cơm cũng không yên.”
Thương Viễn nhìn anh cười.
Vu Dân bị nụ cười trong ánh mắt hắn lung lay, thuận miệng hỏi một câu: “Đêm nay anh có về nhà không?”
Đôi của Thương Viễn chợt không còn ý cười, chậm rãi một nháy một cái mới nhìn anh nói: “Tối hôm nay…”
Vu Dân gõ giày từng nhịp trên đất, vốn muốn nghe Thương Viễn nói xong, nhưng hắn chỉ nói ba chữ ấy liền tràn ngập áy náy nhìn anh, anh cũng không nói nữa.
Vu Dân dừng nhịp chân, theo thói quen sờ tay lên túi áo nhưng chỉ sờ vào được một khoảng trống không.
Xa xa có đèn flash chiếu lại đây, Vu Dân lấy tay che mắt, đứng dậy đi ra ngoài.
Móc hai mươi đồng mua một gói thuốc lá, đốt xong mới phát hiện vị thuốc lá bán trong công ty hút không ngon.
Ngón trỏ cùng ngón giữa của anh kẹp điếu thuốc, Vu Dân đứng ngẩn người, điếu thuốc châm lửa đã lâu cũng không quan tâm hút một hơi.
Kỳ thực, ngày hôm nay từ rất lâu đã là một ngày đặc biệt hỏng bét.
Mẹ nó, cả đời này còn không tệ hơn cái ngày đó.
Lúc đấy, sự nghiệp của Thương Viễn còn chưa phát triển, anh bất quá cũng chỉ là một ca sĩ đã phát hành một album nhỏ.
Thế nhưng khi đó kích động, cả hai chạy trốn ra nước ngoài. Lúc ra khỏi sân bay, loại cảm giác hai người tay nắm chặt lấy nhau thật giống như có thể cùng nhau đối đầu với toàn thế giới.
Ngày đó hai người cùng ngồi xe bus, chen chúc trên xe khiến cho bộ âu phục mới thoải mái của Vu Dân biến thành nhăn nheo. Anh suýt chút nữa ở trên xe đánh nhau cùng người khác.
Đến trạm đổi xe mới phát hiện ví tiền của cả hai đã bị móc trộm.
Vu Dân không có thói quen mang theo tiền mặt khi đi ra ngoài, may là giấy chứng nhận của hai người đều để trong túi khác. Ngày đó nên là một ngày vui vẻ, nhưng sự thật thì trời lại đổ một trận mưa nhỏ, hai người bọn họ ngu ngốc đi hơn nửa thành phố mới tới giáo đường.
Thời điểm cả hai nói lời nguyện ý, lời nói dở dang cũng không ngừng được cơn thở hổn hển.
Một nửa là mệt, một nửa là hưng phấn.
Thuốc lá cháy tới khẽ tay, Vu Dân bị nóng chợt hồi thần, dập tắt điếu thuốc ném vào thùng rác.