Hai người bọn họ hoang đường trãi qua một buổi tối hương diễm. Tiết mục ngày hôm đó, hậu quả đương nhiên là phải một mình quay bù.

Sau khi chương trình thu hình xong, hành trình của Vu Dân ngày càng bận rộn đến mức quay vòng, Thương Viễn ngược lại mỗi ngày đều về nhà nghỉ ngơi rất sớm.

Một hôm, Vu Dân mệt mỏi đi ra khỏi phòng thu âm, trời đã rất khuya, khi đó là một giờ sáng, nhiều nhân viên công tác đều tìm phòng nghỉ ngơi ngủ tạm, dự định tiếp tục công việc vào sáng hôm sau. Vu Dân xoa đôi mắt hơi đau, đi đến bãi đậu xe lấy xe.

Một đường bước lên cầu thang trong nhà, Vu Dân ngáp thật to.

Thương Viễn phỏng chừng ngủ rất sâu, tiếng mở cửa đều không nghe thấy.

Vừa mới ngồi trên xe máy xuyên gió chạy qua rất nhiều con phố, hiện tại vào phòng, Vu Dân mới cảm thấy thân thể cóng đến cứng ngắc như được sống lại.

Trong phòng không bật đèn, nhưng rất ấm áp, Thương Viễn đang ngủ, anh có thể cảm giác được hô hấp vững vàng của hắn, khiến người khác đặc biệt an tâm vào ban đêm.

Vu Dân rón rén cởi quần áo, cả người dính khí lạnh chui vào bên trong chăn. Vu Dân xoa tay, do dự một chút nhưng vẫn không ôm lấy người kia, thân thể cũng cố ý cách hắn rất xa. Anh đem chân cuộn tròn lên, ủ cho tay chân ấm hẳn, rồi mới duỗi cánh tay đem toàn bộ chính mình quấn đến trên người Thương Viễn.

Anh mới vừa quấn lấy hắn, tay Thương Viễn lập tức cử động, bàn tay trong chăn tìm kiếm ôm lên eo Vu Dân, ánh mắt hắn cũng không mở, động tác này giống như phản xạ có điều kiện.

Vu Dân không mặc quần áo, tay Thương Viễn đặt trên thắt lưng anh vỗ nhẹ hai cái, vuốt ve da thịt trần trụi của anh.

Đầu Vu Dân cọ vào đầu Thương Viễn một chút, có Thương Viễn ở trong chăn thì ấm áp hơn nhiều so với khi chỉ có một mình anh, rất thoải mái.

Vu Dân nhắm mắt lại cười, nhưng chưa cười xong thì lại ngáp dài một cái, nước mắt đều bị đẩy ra khóe mắt.

“Em đã về?” Đầu giường yên tĩnh đột nhiên phát ra tiếng nói chuyện, bên trong câu hỏi của Thương Viễn nồng đậm cơn buồn ngủ uể oải, còn vô thức mang theo giọng mũi.

Vu Dân ôm thân thể Thương Viễn, đôi mắt đóng chặt, mí mắt trầm trọng rủ xuống, trên tay ôm Thương Viễn càng chặt hơn nữa như đáp lại. Thật lâu sau, anh lên tiếng trả lời, thế nhưng chữ ừm kia có được phát ra tiếng hay không, chính anh cũng không rõ ràng lắm.

Thương Viễn không nói nữa, dịch chuyển tới chút, khoảng cách cùng Vu Dân càng gần hơn, lồng ngực dựa vào nhau, hai cơ thể không tiếng động kề sát nhau trong chăn.

Lúc hai người ôm nhau ngủ, Vu Dân có thói quen nằm xích xuống dưới một chút, bởi vì anh rất thích nhích người lên trên trong khi ngủ, nửa đêm thường hay bị va vào đầu giường, mũi của anh dán vào hầu kết của Thương Viễn, vù vù ngủ say.

Bảy năm thật giống như một giấc mơ dài, lúc thức dậy, Thương Viễn vẫn giống như cái thuở yêu đương cuồng nhiệt, mỗi đêm bọn họ đều ôm nhau ngủ, cùng nhau đếm tiếng hít thở của đối phương.

Sáng sớm, Vu Dân bị mùi hương từ nhà bếp đánh thức, anh vất vả xốc mí mắt lên, mơ màng lấy điện thoại di động xem thời gian.

Năm giờ rưỡi, vẫn còn kịp bắt đầu công việc.

Vu Dân tròng quần vào, hương vị trong phòng bếp nhẹ nhàng lan tỏa khắp nhà, Vu Dân nhăn mũi ngửi, liếm liếm khóe miệng, cảm thấy đó là trứng chiên cùng cháo nấu gạo trắng, thật là thơm.

Nửa bên giường trống không, anh không rời giường, Thương Viễn cũng không gấp chăn, trên giường vẫn còn vết ngủ nằm đè trên nệm, Vu Dân nhìn chăm chú drap giường vài giây, lập tức giật mình. Anh vội vàng mang dép chạy đến nhà bếp, dép lê mang ngược cũng không để ý.

Quả thực nhìn thấy Thương Viễn đang đứng trước bếp gas bận rộn, lời nói của Vu Dân bỗng dưng trở nên lắp bắp.

“Đệt! Lão lưu manh anh, anh đang làm gì thế?”

Thương Viễn vặn công tắc giảm nhỏ lửa, chậm rãi trả lời: “Làm cơm.”

“Làm cơm?” Vu Dân ngạc nhiên đến suýt chút nữa nhảy dựng lên, cằm rơi đến độ có thể nghe thấy âm thanh của khớp xương hàm, “Anh, đệt… Sẽ không độc chết người đi? Anh, anh đừng!”

Vu Dân chưa mặc quần xong, sợ đến mức quần cũng muốn bị tụt xuống, trừ măng xào ra, anh chưa từng thấy cũng chưa từng ăn những thứ khác do Thương Viễn làm. Huống chi phòng bếp trong nhà từ xưa đến nay đều là một nơi hoang phế, anh bước tới trước bếp gas mà đánh giá cái nồi kia: “Cái nồi này bao lâu nay không xài, bụi đó, anh rửa sạch rồi?” Vu Dân giống như đang tìm lời để che giấu sự kinh ngạc của mình, thế nhưng lời nói năng lộn xộn đã đem toàn bộ cảm xúc bị hù sợ lộ ra sành sạch. Anh vẫn không nhịn được hỏi lại một câu: “Đệt, em đệt… Anh làm cơm…”

Đầu lưỡi Vu Dân quắn lại đến nỗi nói năng không đầu không đuôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play