Cửa phòng nghỉ bị đóng sầm lại, vào trong phòng, hai người càng giống như hai con thú điên cuồng, mỗi một động tác cũng giống như dã thú đi săn khi đói bụng đến cực điểm.

Vu Dân mãnh liệt cắn đôi môi Thương Viễn, môi đụng môi lập tức nổi lên một mảnh lửa nóng.

Thương Viễn đặt anh ở trên ván cửa, cả người phủ lên Vu Dân, thân thể cùng khoang miệng dán vào nhau không kẽ hở, gió thổi không lọt.

“Anh như thế nào… Váy đen của anh đâu?” Vu Dân bất mãn nhìn Thương Viễn đã đổi đồ.

“Muốn anh mặc váy làm em?” Thương Viễn xốc vạt áo sườn xám màu đen lên, bàn tay từ chỗ xẻ tà vuốt ve lên trên, Vu Dân đã sớm cứng rắn, hắn sờ một cái như thế, Vu Dân liền ừm một tiếng, đôi môi cũng mềm nhũn.

“Anh làm sao đều…” Vu Dân vù vù thở gấp truy đuổi môi Thương Viễn, Thương Viễn biết cách để làm cho anh thoải mái, khiêu khích trên tay đặc biệt đúng chỗ, dây dưa không lâu, Vu Dân càng lúc càng cứng lên, trên người cũng tỏa ra từng trận nhiệt.

Thương Viễn dùng ống tay áo của mình lau đi son môi của Vu Dân, đôi mắt Vu Dân nheo lại như cười, chân dài vươn ra, không còn y phục che đậy, trên đùi trần trụi một mảnh. Anh dùng chân kéo Thương Viễn đến càng gần mình hơn, cằm cũng khẽ nâng lên: “Lau sạch sẽ cho em.”

Son môi được chùi gần sạch, hai người đã hôn nhau đến trên giường phòng nghỉ.

Vạt áo sườn xám trên người Vu Dân đã bị vén qua một bên, dưới hạ thân được Thương Viễn vuốt ve trong tay, môi lưỡi câu lên cuốn lấy tất cả nước bọt, chỉ nghe được âm thanh hôn môi dính nị cùng tiếng thở dốc của hai người trong cả căn phòng.

Hôn ra một mảnh khí tức nôn nóng, lửa tình bốc lên cả người, ánh mắt Vu Dân man mác, đôi tay ôm lấy cổ Thương Viễn dùng sức thêm mấy phần: “Ưm…a…”

Vu Dân bắn ra trong tay hắn, năm ngón tay của Thương Viễn từ dưới sườn xám rút ra, dính trên đó dịch thể của anh. Hắn nhìn chăm chú một lát, vươn lưỡi liếm đi.

“Anh làm gì!” Vu Dân duỗi chân, hất tay Thương Viễn ra, sức lực có hơi mạnh, cánh tay Thương Viễn bị hất qua một bên, trái lại nắm lấy chân Vu Dân.

Trên chân còn vết đỏ do đi giày cao gót, Thương Viễn nhẹ tay vuốt ve, dùng đầu lưỡi liếm lên ngón chân của anh.

Đầu lưỡi ướt át nhưng ấm áp, Vu Dân sợ đến rụt chân, thế nhưng co lại không được, cổ chân bị Thương Viễn nắm chắc bất động trong tay hắn, từ đầu ngón chân đến kẽ chân, mỗi một tấc liếm qua, mỗi một tấc hôn lên.

Trên chân Vu Dân bị hôn đến ngứa ngáy, ngón chân không ngừng run rẩy cong lên, loại cảm giác khó có thể dùng lời để diễn tả này khiến cho toàn bộ trái tim Vu Dân bị thiêu cháy.

Thương Viễn hôn lên lòng bàn chân, mu bàn chân, liếm thẳng một đường đến cổ chân, ở nơi nhô ra một khối xương, hắn sắc tình mút liếm nó vài lần. Từ chỗ cổ chân ấy, một dòng điện nhỏ bé không ngừng bò khắp thân thể, tay Vu Dân trở nên yếu mềm, nhưng ngoài miệng vẫn còn cứng rắn: “Như thế thì lát nữa đừng hôn miệng em.”

Đôi mắt đỏ lên của Vu Dân trừng hắn, nói thêm một câu: “Bẩn chết.”

Thương Viễn chậm rãi bật cười, ngoài miệng vẫn liên tục hôn liếm như trước, đôi môi đi đến cẳng chân, làn da tinh tế trên đùi đều bị liếm lộng qua mọi chỗ, lòng bàn tay cũng không ngừng vuốt ve ở đó, rồi tiếp tục vuốt lên bắp đùi, cái hôn trên môi cũng di chuyển theo.

Da dẻ nơi đấy càng mịn màng, đầu lưỡi thô ráp của Thương Viễn chỉ đụng một cái, lập tức phát hiện hạ thân của Vu Dân lại cứng rắn lên rồi.

Bị liếm đến phát cứng nên Vu Dân có chút mất mặt, anh lầm bầm kháng nghị: “Không có dầu bôi trơn thì đừng hòng làm em…”

Tay trái Thương Viễn chạm vào eo anh, bàn tay lưu luyến trêu đùa không ngừng, lấy ra một mảnh khô nóng, Vu Dân bị chạm vào một chút trở nên mềm nhũn, dứt khoát ngậm miệng.

Thương Viễn nhẹ nhàng xoa nắn vật đó của anh, lưỡi vẫn còn liếm tới liếm lui trên bắp đùi.

Đầu lưỡi ấm áp vẽ ra một giọt nước man mát, đụng vào khe mông vài lần, muốn liếm vào bên trong.

“Này…” Vu Dân nhấc eo lên, né tránh đầu lưỡi của Thương Viễn, “Anh ăn phải xuân dược rồi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play