Quên thời gian, quên mục đích, quên đường về, trên đời có rất nhiều loại quên, có rất nhiều người chỉ vì quên mà đánh mất những gì mình đang có.
Lời nói có thể rất đẹp đẽ, dùng mười giây là có thể đọc xong rồi nói ra, nhưng lại phải dùng cả một đời để lý giải nó.
Lần thứ hai đi du lịch trong núi.
Thương Viễn không xuất phát từ trong nhà, hắn phải đi công tác, thế nhưng có lẽ bị sự việc mấy ngày trước ám ảnh làm hắn để tâm, vì vậy Thương Viễn đặc biệt gọi mấy cuộc điện thoại dặn dò Vu Dân, nói anh soạn đồ kỹ càng thật nhiều lần, còn bảo rằng ngày đó gặp tại sân bay.
Vu Dân đều chỉ ừ một chữ, sau khi cúp điện thoại của Thương Viễn thì nằm sấp trên bàn, vùi đầu vào trong đống bản nhạc. Một lát sau, anh mới tỉnh táo lại một lần nữa, xoay bút chì trong tay một vòng, xoạt xoạt viết lên khuông nhạc.
Trước khi ra ngoài có chút không ngủ được, Vu Dân giam mình trong thư phòng viết nhạc suốt buổi tối.
Ngày hôm sau, khi tổ quay phim đến nhà, trong nhà chỉ có một mình Vu Dân, anh đã rời giường.
Đang uống sữa tươi.
“Nhóc dễ thương, cậu tới rồi.” Vu Dân ra mở cửa, ngoài miệng còn có vết sữa, thức nguyên một đêm nên thoạt nhìn anh có chút ngốc, nhưng vừa mở miệng lại khiến cậu quay phim cứng người.
Cậu quay phim nhỏ kia đỏ mặt lên cả nửa ngày, theo chân anh vào nhà.
“Tôi còn chưa soạn đồ, làm sao bên giờ?” Vu Dân vò đầu, nhìn cái va li trống không ở bên giường.
Mấy ngày nay thức đêm viết nhạc, trong đầu Vu Dân đều trống toác, không nhớ kỹ những thứ Thương Viễn dặn.
Cậu quay phim đưa một tờ giấy nhỏ cho anh.
Vu Dân có hơi bất ngờ, nhận lấy, cố gắng mím môi, nhưng vẫn bật cười.
“Chữ lão lưu manh xấu quá.”
Ngoài miệng ghét bỏ, nhưng Vu Dân xem xong cũng không vứt nó đi, nhét vào trong túi, dựa trên tờ giấy đó mà bắt đầu dọn đồ.
Lần soạn đồ này còn náo loạn hơn so với lần thứ nhất.
Hai tủ quần áo bị mở ra, lục lọi đến lộn xộn, trên giường, trong nhà vệ sinh, lẫn trên giá sách, đều bị lật tung đến thê thảm. Trước khi ra cửa, Vu Dân phải ngồi đè lên vali mới đóng lại được để kéo ra ngoài. Ngược lại, trên người anh lại ăn mặc rất chỉnh tề, tóc được buộc lên, mang theo kính râm, giống như một chú công trắng bảnh bao.
Bản nhạc cũng không rời tay khi lên máy bay, nguyên cả một buổi tối ngày hôm qua anh đều không ngủ mà ngồi viết nhạc, bây giờ cũng không bằng lòng buông cây bút xuống.
Bản nhạc trên tay bị sửa lại rất nhiều lần, tay phải Vu Dân trống trơn giơ lên, mô phỏng động tác đàn piano, cẩn thận phỏng đoán âm thanh. Linh cảm bị đứt đoạn, Vu Dân nhờ nữ tiếp viên mang đến cho mình một ly nước trái cây, cúi đầu uống một ngụm, có chút nhớ Thương Viễn.
Sau khi xuống máy bay, Vu Dân hết nhìn đông nhìn tây chờ tổ tiết mục.
Đạo diễn nhận ra anh trong lối đi, Vu Dân cũng không mở miệng hỏi, có chút thất vọng mà kéo hành lý.
“Tiểu Dân.”
Vu Dân vừa nghe thấy tiếng gọi, lập tức quay đầu xoay người, Thương Viễn một thân thường phục đứng ở sau anh, xem ra đã đến lâu rồi nên còn có thể vào khách sạn thay quần áo.
Thương Viễn nhìn Vu Dân cười, xoa tóc anh: “Em ăn cơm không?”
“Em không đói bụng.” Vu Dân ghét bỏ mà né tránh tay hắn.
Thương Viễn nhận kính râm anh vừa tháo ra, mấy ngày không gặp, đôi mắt Vu Dân không bỏ qua một bên, nhìn hắn nhiều thêm vài lần.
Hai người đi vào trong xe, trên xe có sẵn bữa trưa do Thương Viễn mua. Xe bắt đầu tiến đến thị trấn, đường xá rất tốt, không có xóc nảy.
Vu Dân nhai thịt kho tàu, hỏi cậu quay phim: “Đến ăn một chút không?”
Cậu quay phim liên tục lắc đầu, hiếm khi thấy giải thích thêm một câu, nhỏ giọng nói: “Tôi không đói bụng.”
“Tôi cũng không đói.” Vu Dân lại ăn một miếng thịt do Thương Viễn đút cho, nhai đi nhai lại, rồi nói: “Không ăn thì lãng phí.”
Đến thị trấn phải đổi xe, kế tiếp đi lên núi.
Xe chạy trên đường càng tệ, Vu Dân cầm bản nhạc trong tay, dựa vào cửa xe nhìn ra ngoài, tiếng ngâm nga vừa phát ra liền bị cơn gió lớn thổi bay.
Thương Viễn tự tay thu dọn hộp cơm, dọn xong bỏ vào túi. Động tác đàn phím trên tay của Vu Dân dừng lại một chút, đôi mắt nhìn theo cử động của hắn, đột nhiên anh nhích mông đến bên cạnh Thương Viễn, dựa người vào trong lồng ngực của hắn.
Mấy ngày nay, Vu Dân ít nói chuyện với hắn, anh bỗng dưng chủ động như vậy, khiến Thương Viễn có chút thụ sủng nhược kinh.
“Tiểu Dân.” Thương Viễn dùng cằm cọ tóc anh, Vu Dân im lặng trốn tránh.
Thương Viễn cũng không nói chuyện, giữ nguyên tư thế ôm ấp như vậy đi cả một đường.
Sau lưng Vu Dân là âm thanh phát ra trong lồng ngực Thương Viễn, trên tay anh cũng không tiếp tục giả bộ chơi piano, theo nhịp tim đập mạnh mẽ kia, không giải thích được mà tìm ra đoạn linh cảm bị đứt đoạn lúc nãy trên máy bay, suôn sẽ viết một khúc nhạc vừa ý.
Trong lòng Vu Dân khẽ ngâm nga nhiều lần, càng ngâm nga càng thấy thỏa mãn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT