Thời điểm rời giường lúc sáng sớm, Vu Dân vô thức kéo Thương Viễn lại, vòng tay siết chặt eo của hắn.

Thương Viễn sững sốt một chút, Vu Dân buông tay ra, quay lưng với hắn, miệng đang mở một nửa cũng khép lại. Tay Thương Viễn bất động cứng ngắc, hắn tìm chóp mũi Vu Dân cọ cọ, hôn một chút mới xuống giường.

“Mấy giờ rồi?”

“Bảy giờ.” Thương Viễn đeo đồng hồ lên tay, thuận tiện xem thời gian.

Vu Dân cũng không muốn trả lời, đôi mắt mê man, cọ gối mấy rồi rồi tiếp tục ngủ.

Buổi tối lúc ngủ, băng gạc trên cổ tay được tháo ra một nửa, cổ tay cũng không còn chảy máu.

Anh đặt tay lên gối, Thương Viễn nâng bàn tay đang để bên kia giường của Vu Dân lên, bôi thuốc thay băng cho anh.

Vu Dân muốn nhúc nhích một chút, nhưng biết hắn đang thay băng, không tiếp tục động đậy, giữ nguyên tư thế này mà ngủ.

Thương Viễn vẫn như trước cho anh một nụ hôn buổi sáng rồi ra ngoài đi làm. Lúc cửa đã đóng chặt lại, Vu Dân từ trên giường ngồi dậy.

Anh mở toàn bộ máy CD trong nhà ra, lộn xộn hát ê a.

Vu Dân nhốt mình vào trong phòng, trên tay là một xấp bản nhạc. Không hiểu vì sao anh cứ ngồi ở trên giường viết ca khúc, không thèm rửa mặt.

Đem rất nhiều điều muốn viết lấp đầy trên giấy, Vu Dân mới chậm rãi đi đánh răng, tiện thể ăn một cái bánh bao.

Bất ngờ là, buổi tối hôm ấy, Thương Viễn về nhà.

Vu Dân chăm chú sáng tác, nhưng vẫn ăn cơm tối, sau đó cùng Thương Viễn ngồi ở đầu giường, trên tay là một cái bảng kẹp giấy, viết lên khuông nhạc, đàn ghi ta cũng dịch tới bên tay.

Thỉnh thoảng một giai điệu ngâm nga vang lên.

Thương Viễn bóp chân cho anh: “Trên giường viết nhiều sẽ không thoải mái, em đến thư phòng đi?”

Vu Dân lắc đầu, tóc cạ xung quanh yết hầu của Thương Viễn, có cảm giác rất ngứa. Anh tiếp tục ngả đầu dựa vào trong lòng Thương Viễn, lưng dán vào lồng ngực hắn, tập trung viết tiếp.

Thương Viễn tuy không am hiểu nhạc lý, nhưng vẫn muốn hỏi anh: “Em viết gì thế?”

Anh bĩu mỗi: “Anh mặc kệ em đi.”

“Muốn ăn gì không?”

Vu Dân vẫn lắc đầu, tóc lại cọ vào cuống họng Thương Viễn, sau đó dựa vào sâu hơn trong lồng ngực Thương Viễn.

Thương Viễn cũng không hỏi, đầu đặt lên vai Vu Dân, cho dù xem không hiểu nhưng hắn vẫn nhìn chăm chú bản nhạc trong tay anh, mỗi một khuông nhạc dài trên giấy đều là những nốt nhạc rất xinh xắn, bút chì trong tay Vu Dân, ngón tay siết chặt, bàn tay cầm bút lại càng xinh đẹp hơn.

Đã lâu rồi hắn không nhìn thấy Vu Dân viết nhạc.

Bút chì trong phòng tập, bên trong ống đựng bút trên bàn, đều là Thương Viễn giúp Vu Dân chuốt, mỗi cây đều được hắn giành việc chuốt nhọn.

Chỉ trong một buổi chiều nhìn thấy Vu Dân viết nhạc, hắn đã cảm nắng anh.

Thương Viễn rất giống Vu Dân, cũng là trốn nhà tự lập. Thời kì phản nghịch của hắn cũng tương đối dài, huyên náo trong nhà cảm thấy không vui, nên muốn tự đi ra ngoài làm chút gì đó. Bạn bè của hắn nói rằng mở công ty giải trí cũng rất tốt.

Vài người hợp lại bàn tính, cầm ít tiền.

Bọn họ góp vốn mở một công ty giải trí, thuê một tòa nhà nhỏ, treo bảng tên, tuyển người.

Thật là có người đến.

Người đến cũng không ít.

Vu Dân là một trong số những người này.

Thời điểm tuyển chọn, Thương Viễn không có ở đấy, chỉ nhờ người sắp xếp, Vu Dân thực sự nổi bật, qua vòng thứ nhất liền được lưu lại.

Thương Viễn mặc dù nói muốn làm ra tiền nhưng căn bản cũng không thích công việc quản lý, rất ít đến công ty.

Ngày đó chỉ là vừa vặn đến công ty lấy đồ, nhìn thấy trong phòng luyện tập có người, hắn còn tưởng rằng cái phòng trong góc khuất như thế sẽ không có ai.

Ngày đó hắn giống như được nhìn thấy thần tiên.

Nhưng lại không rõ tim đập thình thịch là vì cái gì.

Khi bị Vu Dân hỏi có thích anh không và hắn thừa nhận, kỳ thực hắn lúc đó vẫn còn hơi mơ hồ loại cảm giác này, chỉ là trong lòng có một sự kích động đang cuộn trào mãnh liệt.

Mấy tên bạn của hắn cười nhạo chuyện hắn thích một thực tập sinh, thậm chí còn nói đùa rằng kêu nhóm người được chọn đầu tiên đến đây, để xem hắn có vừa ý ai hơn không.

Lúc ấy, Thương Viễn muốn tuyệt giao cùng đám người này.

Sau đó, hắn và Vu Dân yêu nhau, công ty vừa mới thành lập, tiền kiếm không đủ. Hai người đều bướng bỉnh, nhất quyết không chịu dùng một đồng nào trong nhà. Một chút tiền đều rất quý giá, cả hai chỉ thuê một căn phòng nhỏ ở bên cạnh công ty để chung sống. Lúc đó, Thương Viễn run rẩy cầm chìa khóa, cả buổi cũng không mở nổi cái cửa. Bởi vì chuyện này mà Vu Dân cười nhạo hắn rất lâu.

Hắn thật không nghĩ tới Vu Dân sẽ ở bên cạnh mình.

Yêu đương điên cuồng như vậy, hắn càng muốn yêu Vu Dân nhiều hơn, muốn hưởng thụ vô số lần tình yêu cuồng nhiệt này.

Một lần hắn bị bắt ép trên bàn rượu, Vu Dân nổi giận tại chỗ, ra tay đánh cái gã dám cợt nhả hắn.

Chuyện này có hơi nghiêm trọng, bảo vệ đi vào bắt người. Rốt cuộc không biết xử lý chuyện này như thế nào, Thương Viễn cùng Vu Dân vừa đánh vừa chạy ra ngoài.

Bảo vệ không đuổi theo, nhưng bọn họ cũng không khá hơn, một nửa khuôn mặt cũng đều là máu, trên tay còn bị thương vài chỗ, cả hai đứng ở cổng khách sạn nhìn bộ dáng chật vật của đối phương cả buổi, rồi cười ha ha.

Cười xong, bọn họ một miệng đầy mùi máu tươi hôn nhau.

Ánh mắt bị dính máu làm cho mọi thứ trở nên lờ mờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play