Vu Dân cứ như thế cau mặt, trên bàn ăn lập tức im lặng, Trần Nhất Thanh lắp bắp nửa ngày không nên lời, chỉ biết lúng túng cười trừ. Cuối cùng, người lên tiếng hòa hoãn bầu không khí lại là Thương Viễn, hắn mỉm cười, bảo với mấy nhà khác: “Mọi người ăn đi.”
Lúc này bầu không khí mới lại được hâm nóng lên.
Minh Nguyệt sang chỗ hai người muốn ăn ké đĩa măng, nhưng lại bị Vu Dân che mất, trong miệng Vu Dân nhai đồ ăn do Thương Viễn gắp cho, nhai xong mới mắng cô: “Đi tìm chết hả, không cho!”
Minh Nguyệt cười ha ha về chỗ mình ngồi, rót hơn nửa ly Sprite cũng chưa hết cười.
Ban đêm quay về căn nhà gỗ nhỏ, Thương Viễn đóng cửa đuổi quay phim, không cho quay.
Vu Dân trèo lên giường, tiến vào ổ chăn, Thương Viễn đi thẳng vào nhà vệ sinh. Trực tiếp đóng cửa lại, không nói với anh một lời. Vu Dân cọ đầu trên gối vài lần, lười cử động. Giày cũng không tháo, quần áo cũng không cởi.
Anh vừa híp mắt thì cảm giác bị ôm lên, mở mắt ra thì nhìn thấy Thương Viễn toàn thân ướt đẫm. Hắn cũng ôm anh đứng dưới vòi sen, tưới ướt cả người.
Vu Dân bị tưới nước giật mình, siết nắm tay lại, hướng đến mặt Thương Viễn mà đập: “Đ*…”
Thương Viễn không để cho Vu Dân đánh, một tay chặn nắm đấm của anh, một tay ấn sau gáy anh, mạnh mẽ lấp kín đôi môi.
Đôi mắt Vu Dân trợn lớn.
Miễn cưỡng đối phó với cái hôn của Thương Viễn, Vu Dân lôi đi một sợi chỉ bạc khi giãn ra một chút: “Em nói anh không có bệnh…”
Lời nói còn chưa dứt thì bị chặn đứt, Thương Viễn một thân ướt nước, Vu Dân cũng thế, cả hai như vậy hôn nhau, thoáng qua một chút tuyệt vọng. Mái tóc dài của Vu Dân ẩm ướt, đôi mắt đều bị che đi, Thương Viễn dùng tay vuốt ngược tóc anh ra sau, gấp gáp dùng đầu lưỡi tóm lấy môi lưỡi của Vu Dân.
Khoang miệng của Thương Viễn rất nóng, hắn dùng cái hôn trần trụi này như muốn ăn tươi Vu Dân vào trong bụng. Đã từ lâu rồi, Vu Dân không bị hôn chật vật đến vậy, thở hổn hển không ra hơi. Thương Viễn cũng không ngừng kéo dài nụ hôn này. Chiếc lưỡi bị cuốn lấy trở nên tê dại, chung quanh bờ môi hết hôn rồi lại bị liếm. Dáng vẻ bình thường khi hôn của Thương Viễn biến mất, răng hắn cào lên môi Vu Dân, khiến nó đau rát cay xè.
Vu Dân cảm thấy nụ hôn đáng sợ này của Thương Viễn như muốn lật qua lật lại đầu lưỡi anh, những nơi được cái hôn của hắn quét qua lập tức nóng lên. Vu Dân bị hôn đến cổ, không chịu nổi phải ngẩng đầu lên. Đôi mắt Vu Dân hơi trợn lên một ít, anh phát hiện Thương Viễn căn bản không nhắm mắt lại, ánh mắt phát cuồng theo dõi anh, bên trán hắn chảy xuống một giọt nước, cực kỳ giống như mồ hôi cái thời còn cuồng nhiệt ngây thơ.
Động tác đáp trả ngoài miệng của Vu Dân dừng một chút, lại bị Thương Viễn hung hăng cắn lên đầu lưỡi.
“Anh, chó chết…” Vu Dân bị hôn đến nổi không thể mở miệng, mơ hồ mắng chửi, cảm giác thật sự có chút đau, khóe mắt như muốn ngâm ra nước mắt.
Thương Viễn đột nhiên ngừng lại, liếm lên khóe mắt của Vu Dân, mí mắt bị liếm đến ngứa ngáy, đầu lưỡi thô ráp lướt qua, khóe mắt như muốn đỏ hơn.
Thương Viễn vén sợi tóc mai của anh ra sau tai, hai ngón tay hắn chậm rãi từ sau vành tai tìm tới dưới cằm, rồi bỗng vội vã không dằn được mà tiếp tục môi kề môi.
Vu Dân nghĩ trong miệng mình ngày hôm nay, tất cả đều là mùi vị của Thương Viễn, ngoài ra không còn gì khác. Anh giống như mất đi vị giác, bị đôi môi chiếc lưỡi xâm lấn kia tiến vào trong khoang miệng, phát tiết trên đầu lưỡi mình. Vu Dân bị hôn đến nỗi cảm giác đầu ngón tay đều đau, xương cốt đều bị a xít thấm ướt.
Vu Dân không biết mình đã bao lâu rồi không nhận được một nụ hôn điên cuồng như vậy từ Thương Viễn. Thông thường chỉ là một bên hôn, một bên mở rộng, hôn trên rồi hôn đến phía dưới cơ thể. Loại cảm giác hai linh hồn hòa tan trong môi lưỡi đến kinh sợ này, khiến cho toàn bộ trái tim Vu Dân như bị xoắn lại.
Toàn tâm đều đau.
Hai người giằng co rất lâu. Thương Viễn dần chậm lại, đan xen một chút triền miên nhẹ đụng vào đôi môi Vu Dân. Vu Dân nhắm mắt, đặc biệt chuyên tâm đáp lại, nhịp điệu chậm đi cùng Thương Viễn, vừa thở dốc vừa hôn nhau.
Cả người cùng mái tóc anh rũ xuống như đang ngoan ngoãn vâng lời, đôi mi trầm thấp, ánh mắt động tình mà không sắc bén như thường ngày. Thương Viễn đã sớm quên mất dáng vẻ vô hại này của Vu Dân. Không biết từ lúc nào, hắn đã đem Vu Dân thả đi thật xa, đặt anh ở nơi mà mình không thể tùy tiện với đến, để rồi thời điểm bắt lại được, lại bị đâm vào bàn tay mà chảy máu đầm đìa đến đau nhức.
Cuối cùng, Thương Viễn ấn một nụ hôn lên trán Vu Dân, thật sự nóng rực, hắn gọi anh: “Tiểu Dân.”
Vu Dân không nói ra lời thừa vô nghĩa, chỉ yên lặng một lát, trả lời một câu.
“Ừm.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT