Trở về nhà gỗ nghỉ ngơi chưa đến mấy phút, Vu Dân nằm trên giường lăn trái lăn phải, lấy điện thoại di động ra.
Thương Viễn mới vừa đi ra ngoài, Vu Dân cầm di động bật máy quay, chạy ra ngoài tìm người, vừa tìm vừa niệm: “Anh trai anh ở nơi nào, chỗ này tìm không thấy…”
Giơ điện thoại di động tìm một vòng cũng không thấy người.
Rốt cuộc cũng tìm thấy Thương Viễn đang gọi điện thoại, hắn vừa thấy Vu Dân liền mỉm cười một cái, quay đầu tiếp tục nói chuyện.
Một lát sau, tổ tiết mục đưa nhiệm vụ tới, Vu Dân thấy Thương Viễn còn đang vội vàng gọi điện nên anh tự nhận thẻ nhiệm vụ, hỏi mới biết hóa ra các cặp vợ chồng khác cũng đã đến đây, nhiệm vụ của tất cả đều giống nhau, trong phòng không có nước nóng để dùng, tổ tiết mục muốn bọn họ tự nhóm lửa nấu nước.
Trong nhà chỉ dùng một cái bếp lò để đun nấu, phía dưới có chỗ nhét củi, Vu Dân nghe nói cảm thấy có chút tò mò, đi vào nhà bếp để xem.
Trông có vẻ chơi rất vui, Vu Dân cũng không gọi Thương Viễn, bản thân đi ra ngoài kiếm củi.
Trên đường kiếm củi lửa, Vu Dân đụng phải một cặp vợ chồng khác, còn là người quen của anh.
“Tiểu Minh Nguyệt.”
“Ù ôi! Dân cục cưng…” Cô gái được gọi là tiểu Minh Nguyệt chạy tới, ôm Vu Dân như gấu vồ người. Vóc dáng Tiểu Minh Nguyệt không cao, nhìn như nữ sinh, chồng cô theo sau, Vu Dân cũng từng gặp anh ta, gọi là Ngô Khản. Minh Nguyệt vùi trong lòng ngực Vu Dân, nhìn dáo dác sang bên cạnh: “Tôi rất muốn gặp người kia trong nhà cậu đấy nhé, ở đâu, ở đâu rồi? Tôi nói cậu nghe nè, vì vợ chồng cậu tôi mới tới đây đấy, vậy chồng cậu đâu?”
Vu Dân tiện thể bắt tay cùng chồng của Minh Nguyệt rồi mới nghiêm túc trả lời: “Bà xã tôi đang bận bịu ở nhà.”
“Bà xã cậu…” Minh Nguyệt ghét bỏ nhìn Vu Dân, thấy anh không nói cô cũng không hỏi. Đột nhiên Minh Nguyệt nghĩ đến cái gì đó, quay lại khoa tay múa chân với chồng cô, trong miệng giải thích: “Cậu nhìn khuôn mặt của chồng tôi này, vốn cũng xí trai nhưng vẫn bị tôi lôi đi cả buổi chiều đấy.”
Ngô Khản cũng không giận, đem khuôn mặt rõ ràng cũng rất dễ nhìn của mình phối hợp với bà xã.
Tùy tiện tán dóc đôi ba câu, Vu Dân sực nhớ đến người còn ở nhà. Nhanh chóng kiếm xong củi khô, Vu Dân ôm bó củi trở về nên quần áo có chút bẩn. Nhìn đến Thương Viễn quần áo sạch sẽ cầm thẻ nhiệm vụ đứng ở cửa, Vu Dân đột nhiên sinh khí.
Anh mang củi ném vào trong sân, xách đao ra, tự mình bổ củi. Tiếng bổ củi chan chát, động tĩnh lớn đến dọa người. Thương Viễn muốn hỗ trợ, ngồi xổm bên cạnh đề nghị: “Không thôi để anh làm cho?”
Vu Dân cũng không khách khí, lấy ống tay áo lau mặt, ném đao cùng thanh củi xuống đất, đi vào trong nhà.
Thương Viễn cởi áo khoác, tháo cúc tay áo sơ mi, không nhanh không chậm xoắn tay áo lên.
Vu Dân xách một cái ghế nhỏ từ bên trong ra, Thương Viễn vừa sửa sang tay áo xong. Tuy động tác không thuần thục mấy nhưng vẫn phô trương. Vu Dân đặt mông ngồi trên cái ghế nhỏ, đầu dựa vào tường, mái tóc có chút bù xù, anh nhìn Thương Viễn bổ củi như đang xem náo nhiệt, trong miệng còn gặm hạt dưa.
Bổ củi thật ra là một việc cần kỹ thuật, thử mới biết, bổ một hồi lâu, tay Thương Viễn có chút tê bèn phải đặt đao xuống vẩy vẩy cánh tay.
Thương Viễn đứng lên nghỉ ngơi, nhìn Vu Dân, huýt sáo một cái. Đêm khuya yên tĩnh, tiếng huýt sáo vô cùng rõ tai. Vu Dân đang ngồi cắn hạt dưa nhưng bóc không ra nhân, nghe thấy tiếng huýt gió liền bực mình liếc Thương Viễn.
Thương Viễn bị anh khinh bỉ chọc cười, thổi thêm một tiếng, chỉ vào tay Vu Dân rồi lại chỉ vào trong miệng mình.
Vu Dân dựa người vào tường, thay đổi tư thế, tiếp tục gặm dưa.
“Này là của ông cụ kia cho em, anh muốn ăn thì tự đi xin đi.” Dứt lời, anh gặm dưa càng hăng say.
Thương Viễn không đòi ăn nữa, cởi hai cúc trên áo sơ mi, khởi động cánh tay một chút mới tiếp tục làm việc.
Củi nhanh chóng sắp được bổ xong, động tĩnh cắn hạt dưa của Vu Dân đột nhiên ngừng lại, anh đi tới chỗ Thương Viễn. Hắn còn chưa kịp ngẩng đầu nhìn thì miệng liền bị bưng kín, trong miệng bị đút một nắm nhân hạt dưa.
Vu Dân cũng không quay đầu lại, hướng vào trong phòng, thời điểm đi ngang qua cánh cửa, anh xách cái ghế nhỏ mình mang ra hồi nãy lên.
Thương Viễn vừa nhai vừa đùa anh: “Tiểu Dân, anh còn muốn ăn thêm.”
Vu Dân dừng chân, trực tiếp đem cái ghế ném tới bên cạnh Thương Viễn: “Anh đi chết đê!”
Khả năng ném đồ của Vu Dân từ trước đến giờ luôn chính xác, nhưng Thương Viễn chưa bao giờ phải né cả.
Bổ củi xong, Thương Viễn bọc củi lại, Vu Dân ngồi trên giường, ngắm sao từ cửa sổ.
Thời điểm như thế này thật muốn hút thuốc, Vu Dân vươn mình xuống giường, từ trong túi lấy ra bao thuốc, nhưng tìm cả buổi không thấy bật lửa. Anh đi tới nhà bếp, Thương Viễn đang thêm củi vào lò. Vu Dân cúi người đem thuốc lá đến bên trong bếp lửa, châm thuốc xong rồi đưa lên miệng. Vị sâu cay ùa vào khoang miệng, Vu Dân cảm thấy cả người thật thư thái.
Thương Viễn thêm củi xong đang ngồi nghỉ ngơi, hắn nhìn anh muốn hôn một cái, nhưng chưa kịp thực hiện thì Vu Dân đã đứng dậy. Thương Viễn ngẩng đầu nhìn anh, do đang ngồi trên ghế nhỏ nên hắn chống hai khuỷu tay trên đùi, từ góc độ này, cơ bắp cánh tay nổi bật hiện ra, cúc áo bị tháo ra hai nút cũng làm lộ ra một mảng da thịt, Vu Dân lấy thuốc lá ra khỏi miệng, đem tay sờ soạng lồng ngực Thương Viễn.
Tay còn đang vuốt ve, đột nhiên liền thay đổi lực đạo, anh vỗ mạnh trên ngực Thương Viễn khiến hắn cau mày.
“Làm việc nhanh nhẹn lên một tí!” Vu Dân dặn dò, chậm rãi nhả ra một ngụm khói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT