Lý Nhàn đu dưới gầm xe, một phen khổ sở chờ đợi rốt cuộc đã đợi đến lúc Mạnh thị lên xe. Bởi vì bị đánh gãy một chiếc răng cửa, ni cô kia nói gì cũng không chịu đến phủ tướng quân. Mạnh phị khổ công khuyên một phen, lại đem một đôi vòng ngọc bích trên cổ tay để cúng, mới khuyên được ả, sau khi hai nữ nhân lên xe, xe ngựa chậm rãi khởi hành, dưới sự hộ vệ của giáp sĩ quay về phủ Tướng quân.
- Ai, Vương ca, ngươi nói hòn đá kia sao có thể bay tới, làm sao lại đánh vào răng cửa của ni cô kia chuẩn xác như vậy?
- Xuýt! Ngươi nhỏ giọng chút, không muốn sống nữa sao! Nếu bị phu nhân nghe được, vậy thì xong rồi! Tuy nhiên... Ni cô yêu ma kia lừa của phu nhân chúng ta không ít tiền, hòn đá kia đập thật đúng là con mẹ nó hết giận.
- Vương ca, ngươi ăn ngay nói thật, có phải là ngươi ném hay không?
- Đương nhiên...
Hộ vệ họ Vương kia trừng mắt nhìn, không nói ra hai chữ phía sau: - Không được để lộ ra, bằng không sự tức giận của phu nhân chúng ta không gánh nổi!
Hộ vệ họ Vương này là đội trưởng hộ vệ hôm nay, sở dĩ y không phủ nhận, là bởi vì y bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện. Nếu mình không thừa nhận..., chuyện hôm nay bọn họ bảo vệ phu nhân gặp điều không may nếu rơi vào tai cấp trên, mình không thể không bị đòn. Tư vị đó sống không bằng chết, bởi vì gây ra chuyện không tốt này chức đội trưởng nho nhỏ cực khổ lắm mới có được cũng sẽ bị lấy đi. Mà nếu mình thừa nhận chuyện đánh ni cô, bề trên có biết cùng lắm thì quở trách vài câu mà thôi. Lại nói tiếp, hình như Giáo Úy cũng không có ấn tượng tốt với ni cô này.
Hộ vệ dưới tay y thấy đội trưởng không phản bác, tiếng nịnh bợ lập tức tuôn ra ào ào: - Thủ đoạn của đội trưởng thật tốt, quả nhiên là nhanh như chớp. Ta đứng ngay bên cạnh ngài, tại sao lại không thấy ngài ra tay. Nhanh, quá là nhanh! Chỉ bằng chiêu thức ấy, ngày khác nếu có cơ hội dùng trên chiến trường, đội trưởng ngài nhất định có thể lập nhiều công lao hiển hách, nói không chừng có thể làm lên Giáo Úy!
- Giáo Úy?!
Đội trưởng họ Vương kia bĩu môi nói: - Một Giáo Úy nho nhỏ là có thể được sao? Xem chút tiền đồ của ngươi kìa! Đại trượng phu nhập ngũ, lấy công danh trên lưng ngựa, cho dù không được phong hầu phong tướng, tối thiểu cũng phải chém trên dưới một trăm cái đầu tranh lấy một vị trí ngũ phẩm!
Lý Nhàn ở dưới xe ngựa mơ hồ nghe hai người kia thấp giọng nói chuyện phiếm, dọc theo đường đi cũng không thấy nói tới chuyện cần nghe. Hắn đu phía dưới thùng xe, chỉ có thể dựa vào thời gian để tính toán lộ trình. Kế tiếp bước quan trọng mà hắn phải làm đó là trà trộn vào phủ tướng quân, mà lựa chọn địa điểm lại đặc biệt khó khăn. Dần dần, Lý Nhàn nghe được phụ cận trở nên náo nhiệt, nhẩm tính thì đã đến đường cái phồn hoa cách phủ tướng quân không xa, đi đến cuối đường trái này rồi rẽ bên trái, liền có thể nhìn thấy cửa chính rộng lớn của phủ tướng quân.
Đợi cho xe ngựa sắp đi đến chỗ ngoặt, Lý Nhàn bỗng nhiên buông tay từ trên xe ngựa rớt xuống.
- Ai nha! Xe ngựa đụng phải người á!
Một tiếng kêu thê thảm truyền ra phía dưới gầm xe, ngay lập tức rõ ràng truyền vào lỗ tai những hộ vệ kia, cũng dọa hai nữ nhân đang thấp giọng nói chuyện trong xe nhảy dựng, đương nhiên nhảy cao nhất vẫn là người đánh xe ngựa đánh xe kia. Y vốn dương dương tự đắc đánh xe qua khúc quẹo, chưa từng phát hiện có người. Nghe được tiếng kêu thê lương giống như trẻ con bị cắt sữa đói bụng kia, y sợ tới mức nhảy dựng lập tức dừng xe ngựa nhảy xuống dưới.
Người đánh xe ngựa bước nhanh đến một bên xe ngựa, chỉ thấy một thiếu niên thanh tú tuấn mĩ đang ôm chân kêu rên.
- Ai nha nha, ai nha nha, đau chết mất. Ai nha nha, ai nha nha...
Kêu còn rất có vần luật.
Một khắc Lý Nhàn rơi xuống khỏi xe ngựa, móc ở trong người ra một quyển sách ném sang một bên. Hắn căn bản không bị bánh xe nghiến, chỉ có điều thời điểm rơi xuống đất vừa đúng quăng bay một cái giầy.
- Thiếu niên này, đi đường không có mắt à!
Người đánh xe ngựa đi qua, chỉ vào mũi Lý Nhàn giận dữ hỏi.
Nhưng Lý Nhàn cũng không để ý tới y, vẫn ôm chân tiếp tục kêu rên. Tiếng kêu kia thật sự là thê thảm ưu tư, trực tiếp thôi thúc người rơi lệ. Vài hộ vệ đi qua, nhìn chằm chằm hắn để phòng có cái gì đột biến. Có người tiến đến dìu hắn, hắn lại đẩy ra, tiếp tục kêu la om sòm trước xe ngựa. Đội trưởng họ Vương kia cũng có chút không rõ tình hình, nói thật căn bản y cũng không nhìn thấy làm thế nào mà thiếu niên này có thể lăn xuống dưới bánh xe. Nhưng nhìn thấy giầy và sách rơi ở một bên, lại nhìn...vẻ mặt rối rắm đau đớn của Lý Nhàn, nghe được từng tiếng kêu thảm thiết như giết heo, đội trưởng họ Vương nhíu mày, trong lòng tự nhủ hóa ra là một thư sinh đọc sách không mang mắt đi đường, chỉ là tại sao mình vốn không phát hiện?
Lúc này mới đi đến một đầu của đường cái phồn hoa, vòng qua khúc quẹo không được mấy chục bước đã đến cửa phủ tướng quân. Đám dân chúng tụ tập lại đây ngày càng nhiều, chỉ vào thiếu niên kêu rên thê lương kia tỏ vẻ thông cảm.
Lý Nhàn lén lút nhìn một cái, nhìn không ai đi lên, vì thế làm cho thanh âm càng lớn hơn.
Rốt cục, mành xe ngựa cũng bị xốc lên, một tiểu nha hoàn diện mạo xinh đẹp tuyệt trần từ trên xe ngựa nhảy xuống, nhíu nhíu hai hàng lông máy đẹp nói: - Lão Trần, đây là thế nào?
Phu xe kia vội vàng nói: - Thiếu niên này đi đường không chút ý, tự mình va vào xe ngựa.
Tiếu nha hoàn thấy thiếu niên kia tuấn tú, hơn nữa nhìn bộ dáng quả thật bị đâm cho vô cùng đau đớn. Vốn nàng cũng không ưa phu xe kia, cho nên mở miệng chất vấn: - Nói người ta đi đường không chú ý, ngươi đánh xe như thế nào vậy? Một người lớn sống sờ sờ như vậy chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy? Nếu làm phu nhân kinh sợ thì ngươi giải thích thế nào!
Người đánh xe ngựa vội vàng nói: - Quả thật không phải lỗi của ta, ta vẫn đang đánh xe ngựa tốt chưa từng thấy có người, ai biết người này làm sao lại đột nhiên xông ra, chính hắn chui vào dưới bánh xe, thật sự không liên quan đến ta.
Nơi này vừa vặn là chỗ quẹo, tiểu nha hoàn kia nhìn kỹ thiếu niên một chút, lập tức nhìn đến giầy và sách kia, vì thế trong lòng hiểu rõ. Trong lòng tự nhủ đích thị là thiếu niên này vừa đi vừa đọc sách, đi đến chỗ quẹo không phát hiện đụng phải xe ngựa mới có bộ dáng như thế. Danh sĩ Lý Mật cưỡi trâu treo sừng đọc sách va vào Việt công Dương Tố, Dương Tố không tức giận ngược lại còn khen ngợi là hiếu học lúc nhất thời đã truyền thành giai thoại. Nghĩ đến thiếu niên này cũng là một người hiếu học như Bồ Sơn Công Lý Mật, lại nhìn tướng mạo thanh tú của Lý Nhàn, nha hoàn kia thực ra lại cảm thấy thiếu niên này đáng yêu hơn người phu xe kia rất nhiều.
Nghe nói Lý Mật chính là một lang quân tuấn tú, tác phong nhanh nhẹn. Kỳ tài truyền khắp Đại Giang nam bắc, trong lúc nhất thời trở thành người trong mộng của không ít xuân khuê thiếu nữ.
Lý Nhàn lại có một bộ da mặt tốt, cho nên khó tránh khỏi chiếm được chút lợi thế.
Nha hoàn thanh tú kia đi qua, đột nhiên đứng trước mặt Lý Nhàn thân thiết hỏi: - Vị công tử này, ngươi có sao không?
Lý Nhàn làm bộ như đau đớn, cau mày nói với tiểu nha hoàn: - Không sao, chỉ có điều va chạm xa giá của tiểu nương tử, thật lỗ mãng rồi, mong rằng tiểu nương tử đừng trách.
Đang nói, phu nhân La Nghệ Mạnh thị thấy xe ngựa dừng mãi không đi, vén mành xe lên hỏi: - Xảy ra chuyện gì?
Nha hoàn kia liền tranh thủ đem chuyện đã xảy ra nói một lần, vẫn không quên thêm mắm thêm muối phỉ báng người đánh xe ngựa này một chút. Mạnh thị ăn chay niệm phật cũng có một tấm lòng từ bi, vì thế nói: - Nếu đụng vào người công tử nhà người ta, phái người đưa hắn đến lang trung gần nhất trị liệu, không thể ỷ thế hiếp người.
Lý Nhàn liền vội vàng khoát tay nói: - Là ta chỉ lo đọc sách không nhìn thấy xe ngựa, cũng phông phải bị thương lớn gì, tự mình có thể đi, tạ ơn ý tốt của phu nhân.
Mạnh thị khuyên hắn đến y quán khám, nhưng Lý Nhàn không đồng ý, nói chỉ nghỉ ngơi một chút là được. Mạnh thị suy nghĩ một chút nói: - Nơi này cách hàn xá không xa, nếu công tử không đến y quán, vậy thì đến hàn xá nghỉ ngơi một lát hãy đi.
Lý Nhàn giả vờ từ chối vài câu, cuối cùng cũng đồng ý.
Mạnh thị kêu hai hộ vệ đỡ Lý Nhàn đi đến phủ tướng quân, nha hoàn kia tốt bụng nhặt lại giầy và sách của Lý Nhàn. Lý Nhàn luôn miệng nói tạ ơn, làm khuôn mặt xinh đẹp của nha hoàn kia đỏ bừng.
Sau khi vào phủ tướng quân, Mạnh thị sắp xếp cho Lý Nhàn một chỗ phòng bên nghỉ ngơi, nàng phải cùng với ni cô kia đương nhiên sẽ không để ý đến việc nhỏ này, chỉ sai nha hoàn kia phái người đi tìm lang trung khám và chữa bệnh. Lý Nhàn không chịu, nói ngồi một chút sẽ đi.
- Vị công tử này, nghe ngươi nói chuyện khẩu âm không giống người U Châu, xin hỏi công tử họ gì? Đến từ đâu?
Tiểu nha hoàn dâng lên cho Lý Nhàn một tách trà thơm rồi hỏi.
Lý Nhàn vội vàng nghiêm mặt nói: - Ta họ Thôi, tên Thần, tự Tử Cố, từ Bác Lăng mà đến. Nghe nói thánh giá ít ngày nữa sẽ giá lâm Ung Châu, cho nên liền đến trước một bước, chỉ vì muốn thấy thiên nhan.
Nghe Lý Nhàn tự giới thiệu, nha hoàn kia cũng là người có kiến thức, lập tức đoán được thiếu niên tuấn tú này cũng là xuất thân thế gia, vội vàng thi lễ lần nữa. Hai người hàn huyên lung tung vài câu, tâm tư thiếu nữ đơn thuần, không bao lâu đã bị Lý Nhàn nói bóng nói gió tìm hiểu được không ít tin tức. Đầu tiên hắn nói đến vài tin đồn thú vị ven đường, chọc cho nha hoàn kia cười khanh khách không ngừng, không bao lâu sau cũng trở nên quen thuộc, không ít chuyện lý thú trong phủ tướng quân bị Lý Nhàn biết không ít.
Lý Nhàn làm bộ như hết sức ngưỡng mộ Hổ Bí tướng quân La Nghệ, khen vài câu liền moi ra không ít tin tức. Đang nói chuyện, Lý Nhàn bỗng nhiên thấy một người đàn ông trung niên mặc áo gấm từ cửa lớn đi đến, nhìn người bộ dáng hùng dũng, đi đứng thân mình thẳng tắp khí thế mười phần, chỉ đi chậm rãi, cũng có một cỗ uy phong nghiêm nghị, đoán được người này mười phần là La Nghệ, Lý Nhàn liền nói với nha hoàn kia: - Làm phiền đã lâu, cũng nên rời đi. Không dám làm mất cấp bậc lễ nghĩa, kính xin tiểu nương tử thay ta chuyển đến phu nhân một tiếng, nói Thôi tử phải đi rồi, đa tạ khoản đãi.
Lý Nhàn đứng dậy muốn đi, làm bộ như chân tổn thương không nhẹ suýt nữa ngã quỵ. Tiểu nha hoàn liền tranh thủ đỡ lấy hắn, thấy trên trán Lý Nhàn toát ra một tầng mồ hôi, còn tưởng rằng hắn bị thương đến gân cốt, khẩn trương chạy đi cho người mời lang trung. Bộ dạng hấp ta hấp tấp của nàng bị La Nghệ nhìn thấy, La Nghệ trị người dưới cực nghiêm liền quát lớn nha hoàn kia vài câu. Nha hoàn đem chuyện đã xảy ra nói một lần, La Nghệ khẽ gật đầu nói: - Nếu là người trong phủ chúng ta đụng phải người ta, đương nhiên phải trị liệu cho người ta, ngươi đi lấy hai quan tiền đến, bồi thường cho người ta may một bộ đồ mới.
Nha hoàn nói: - Xuất thân của công tử kia là Thôi gia Bác Lăng, có tri thức hiểu lễ nghĩa, cũng chưa từng đòi tiền, mà ngay cả lang trung cũng không chịu mời, chỉ nói nghỉ ngơi một chút là được.
- Thôi gia sao?
La Nghệ khẽ nhíu mày, ngẫm nghĩ một chút nói: - Ngươi cứ tạm đi mời lang trung trước, ta tự mình đi xem.
Nha hoàn kia vội vàng đáp một tiếng rồi quay đầu đi.
Lý Nhàn thấy La Nghệ sửa sang lại quần áo của mình, đi về phía phòng bên này. Hắn hít vào một hơi thật sâu, lén lút lau mồ hôi trên bàn tay vào quần áo.
Trên trán hắn đầy mồ hội, cũng không phải là do đau đớn mà ra.
Không ngờ con mẹ nó hơi sợ, Lý Nhàn cười cười tự giiễu, trong lòng tự nhủ gặp nhân vật tuyệt thế bậc này trong truyền thuyết, thật đúng là không khống chế nổi có chút khẩn trương nha.
Hắn sờ sờ bên thắt lưng, chủy thủ vẫn còn, trong lòng an tâm một chút.
Hít vào một hơi thật sâu, Lý Nhàn tự nói với mình, cũng chỉ là người có hai tay hai chân như bình thường, đơn giản chỉ là danh khí lớn một chút, có cái gì đáng sợ đâu. Thái tổ đã từng nói, tất cả địch nhân đều là hổ giấy.
Nhưng sau khi hắn nhìn thấy con ngươi sáng ngời vô song của La Nghệ, hắn biết, mình không cần giả bộ. Đó là một đôi mắt có thể nhìn rõ tất cả, dường như có thể liếc mắt một cái nhìn thấu tất cả âm mưu quỷ kế. Hơn nữa, trong đôi mắt nhìn như bình thản kia, dường như Lý Nhàn thấy được một thanh kiếm sắc bén đã tuốt khỏi vỏ, không có gì kiên cố mà không phá nổi.
Hổ Bí Đại tướng quân La Nghệ, mới đi đến cửa quan sát Lý Nhàn một cái, lập tức sắc mặt hơi đổi.
Hay cho một thiếu niên không giống bình thường!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT