Lý Nhàn gãi đầu: - Thập tử nhất sinh đúng là khá kích thích, có điều thật đánh thật không thích lắm. Tìm chút phiền phức cho A Sử Na Khứ Hộc là điều cần thiết, nhưng nói thật là trước tiên phải bảo đảm chạy phải nhẹ nhàng và người Đột Quyệt đuổi ói máu cũng không kịp.
Hắn nghĩ ra một từ rất đẹp để hình dung lời diễn đạt trước đó của mình: - Đây là lời nói của người lão luyện mưu đồ chiến thắng.
Triều Cầu Ca gật đầu nói: - Học vấn của ta không tốt, từ ngữ mở đầu cũng không biết nhiều, hình như còn có câu cáo già xảo quyệt, tuy nhiên với đệ mà nói không thích hợp lắm, cáo trẻ xảo quyệt mới đúng.
Y rất nghiêm túc hỏi: - Đệ đã sợ phiền phức như thế, hà tất gì đi trêu chọc A Sử Na Khứ Hộc? Theo ta suy đoán, trong toà thành gỗ đó ít nhất cũng phải có trên bốn ngàn Lang kỵ, chúng ta lại chỉ có một trăm lẻ tám người.
Lý Nhàn mỉm cười đáp: - Đệ quả thật rất sợ phiền phức.
- Nhưng đệ càng sợ ngủ không yên hơn, đây là lời nói thật. Nếu không phải đệ vừa đúng lúc gặp được toà thành gỗ này, không nhìn thấy người Đột Quyết xây thành tích trữ lương thực ở đây, thì kể cả đệ biết cũng quyết không vượt ngàn dặm xa xôi chạy tới gây phiền phức với A Sử Na Khứ Hộc, bởi vì đệ sợ phiền toái. Đừng nói ngàn dặm, dù là ba trăm dặm, đệ cũng chưa chắc muốn tới. Nhưng đã gặp rồi, nếu cứ giả vờ như không nhìn thấy mà đi vòng qua, trong lòng sẽ luôn thấy không thoải mái.
Lý Nhàn tắt nụ cười, nghiêm túc nói: - Điều chủ yếu nhất là, đệ cho rằng chính mươi phần trăm làm được chuyện này. Nếu sự việc không có trên bảy mươi phần trăm phần thắng, ngay cả đệ cũng sẽ không nghĩ.
Thiết Lão Lang mỉm cười nói: - Chín mươi phần trăm sao? Có năm mươi phần trăm ta sẽ làm ngay.
Triều Cầu Ca bĩu môi nói xen vào: - Có ba mươi phần trăm ta sẽ làm ngay. Lý Nhàn nghiêm trang nói: - Các huynh là lũ liều mạng, đệ là kẻ nhát gan.
Thiết Lão Lang tương tự nghiêm nghị nói: - Nếu kẻ nhát gan biến thành lũ liều mạng, mới thật sự đáng sợ.
- Nói đi, có dự định gì không?
Triều Cầu Ca hỏi.
Lý Nhàn nghĩ một lát đáp: - Dự định rất đơn giản, thực ra chúng ta không cần nghĩ chuyện này phức tạp thế. A Sử Na Khứ Hộc đuổi người Hề đi, trong phạm vi năm trăm dặm ngay cả một bộ tộc cũng không có, hơn nữa trên thảo nguyên, ai ăn gan hùm mật gấu mà dám đi tìm lũ Lang kỵ Đột Quyết gây phiền phức? Trước đây khi chúng ta quan sát cũng chú ý thấy, người Đột Quyết lại sơ suất đến mức ngay cả du kỵ và thám báo đều không phái đi! Lại nhìn toà thành gỗ kia kìa, có mấy thủ quân qua lại chứ?
- Về phòng ngự quả thật rất lơi lỏng.
Triều Cầu Ca gật đầu nói: - Ta quan sát một lúc, khoảng nửa canh giờ thủ quân trên toà thành mới đi tuần tra một lần.
- Nửa canh giờ, cũng đủ để chúng ta tiến vào!
Lý Nhàn nói: - Chọn mười người có thân thủ tốt nhất, tường vây thành gỗ chung quy không phải lát bằng đá, trèo lên không khó. Xử lý mấy thủ binh thay quần áo của Lang kỵ Đột Quyết vào, trong nửa canh giờ chỉ cần có thể vào trong tìm được nơi tích trữ lương thảo, sau đó châm lửa đốt. Đêm tối lửa to trái lại không ai nhìn chằm chằm vào mặt người khác được, lại tìm cơ hội rút đi.
Hắn thở phào nhẹ nhõm: - Chỉ đơn giản như vậy.
Thiết Lão Lang đáp: - Ba người chúng ta không thể đều vào trong hết được, một người ở lại dẫn binh tiếp ứng.
Lý Nhàn và Triều Cầu Ca cùng lúc nhìn Thiết Lão Lang gật đầu: - Thiết ca, phiền huynh ở lại bên ngoài đi. - Tại sao phải thế!
Thiết Lão Lang giận dữ nói.
- Hai người bọn ngươi ai đánh thắng được ta?
Thiết Lão Lang rất tự tin bóp bóp nắm tay hỏi.
Lý Nhàn đứng lên vỗ bả vai Thiết Lão Lang nói: - Thiết ca, chính vì huynh là người mạnh nhất trong ba chúng ta, vì thế phải là huynh ở lại bên ngoài. Xét về võ nghệ cá nhân, xét về kinh nghiệm đối đầu với kẻ địch, huynh đều mạnh hơn hai chúng ta. Nếu hai chúng ta bị vùi lấp trong thành gỗ, huynh có thể dẫn người cứu chúng ta ra. Huyết kỵ có huynh chỉ huy sẽ có uy lực mạnh hơn gấp đôi so với ta chỉ huy! Triều Cầu Ca nói thêm: - Thiết ca, An Chi nói không sai.
Thiết Lão Lang ngẫm nghĩ một lúc, nói: - Được rồi, các ngươi không cần miễn cưỡng! Nếu không được rút ra chớ tuỳ tiện động thủ!
Lý Nhàn và Triều Cầu Ca gật đầu, xoay người rời đi, chọn mười Huyết kỵ binh có khinh thân võ công tương đối tốt nhất, không dám cưỡi ngựa mà đi bộ lặng lẽ tiến đến phía toà thành gỗ của người Đột Quyết.
A Sử Na Khứ Hộc thích ở trong lều vải, cho dù trong toà thành gỗ này xây riêng cho y một căn phòng rất rộng rãi, nhưng y vẫn sai người dựng lều vải trên khu đất trống ở chính giữa toà thành gỗ. Từ sông Tây Lạp Mộc Luân trở về đã được một tháng, A Sử Na Khứ Hộc mặc dù đã khỏi hẳn vết thương, tuy nhiên cho tới hôm nay, y vẫn không quên được chuyện một người đột ngột xuất hiện vào tối hôm đó đã đá vào mình. Nếu không phải vì cơ thể mình rất cường tráng, đổi lại là người thường thì một cước đó đã phải đền bằng tính mạng.
Là do mình sơ suất.
A Sử Na Khứ Hộc biết, nếu không phải mình phòng bị lơi lỏng vào lúc sắp giết chết tên thiếu niên người Hán kia thì người đó không thể dễ dàng lại gần mình như thế.
Y biết người đó, trong khoảnh khắc mình bay rớt ra ngoài, y nhìn rõ vóc dáng người đó, là dũng sĩ Đáp Lãng Trường Hồng xuất sắc nhất dưới trướng Ma Hội. Mấy năm trước khi y tới đồng cỏ Khiết Đan làm khách, Đáp Lãng Trường Hồng đã để lại ấn tượng rất sâu sắc với y. Đương nhiên, y ấn tượng sâu sắc nhất vẫn là thê tử của Ma Hội, đó là cô gái quyến rũ đến từ Trung Nguyên, nghe nói còn là một công chúa.
Xoa xoa xương sườn, ở đó vẫn còn đau âm ỷ.
A Sử Na Khứ Hộc lười biếng nằm trên chiếc ghế rộng lớn, chậm rãi nhắm mắt lại.
Sở dĩ không lập tức đích thân dẫn quân đi báo thù, không phải vì A Sử Na Khứ Hộc có tấm lòng nhân hậu. Y là người có thù phải báo, cho dù là một câu chửi rủa y cũng sẽ ghi nhớ trong lòng, huống hồ bị Đáp Lãng Trường Hồng đá gãy ba cái xương sườn? Sở dĩ sau khi quay về toà thành gỗ vẫn không hành động là vì phía toà thành gỗ có chuyện khiến y không thể rời đi. Hơn nữa, y cũng sẽ không đích thân dụng binh với người Khiết Đan. Nơi này cách Yến Sơn chỉ có hai trăm dặm, trong Yến Sơn có một nhóm mã tặc mấy hôm trước đánh lén toà thành gỗ. Ban ngày ban mặt đã bị chúng cướp đi hơn hai trăm con chiến mã, đối với A Sử Na Khứ Hộc mà nói đây giống như nỗi nhục nhã không thể chịu nổi. Đám mã tặc kia không đông, nhưng ai nấy đều vô cùng dũng mãnh. Sau khi ăn trộm ngựa, đám mã tặc nghênh ngang rời đi, đợi khi lạng kỵ tập trung truy đuổi, người ta đã chạy xa từ lâu rồi.
Qua hơn mười ngày điều tra, rốt cuộc đã xác định được nơi nhóm mã tặc đó ẩn mình. Vì thế A Sử Na Khứ Hộc hôm nay bèn phái hẳn một ngàn người đi, tin chắc đến ngày mai thuộc hạ sẽ mang đầu của nhóm mã tặc đó quay về báo cáo mình. Nhớ lại những tháng ngày này này, chính mình thiết kế để người Hề giao chiến với người Khiết Đan, càng kéo bộ lạc Tô Xuyết vào trong cuộc chiến, A Sử Na Khứ Hộc cũng có phần đắc ý. Thuỷ Tất Khả Hãn A Sử Na Đốt Cát Thế đã già.
Mặc dù lão có con trai, nhưng không nên thân. Chỉ cần mình có thể đánh áp đảo được người Hề, người Khiết Đan, sau đó nhân lúc Đại Tuỳ dốc sức tấn công Cao Cú Lệ sẽ dẫn quân xuống phía nam, chỉ cần đánh thắng mấy trận nhỏ, ai còn có tư cách tranh giành vị trí Khả Hãn với mình chứ?
Gần như là để người Hề và người Khiết Đan dừng tay.
A Sử Na Khứ Hộc nghĩ, giờ tổn thất hai bên đều không nhỏ, kế hoạch hai bên tàn sát lẫn nhau đã được thực hiện. Tương lai xuôi nam còn phải dùng đến hai bộ tộc này, đã đến lúc để họ dừng tai lại một chút. Còn về người Tập, Tô Xuyết Tân Di chết vì bị trúng một tên của mình, người Tập vì tranh giành vị trí Đại Ai Cân mà thủ lĩnh mấy bộ tộc đánh nhau hỗn loạn. Ở ngoài cùng phía đông của thảo nguyên đã không còn ai đe dọa tới sự thống trị của vương đình Đột Quyết.
Chỉ là một kế hoạch nho nhỏ mà thôi, nhưng lại thu hoạch được thành quả lớn như thế, không chỉ A Sử Na Khứ Hộc, đổi lại là ai cũng khó tránh khỏi có phần đắc ý.
Nghĩ đi nghĩ lại, y không khỏi tự chủ nhớ đến cậu thiếu niên người Hán che mặt tối hôm đó, không biết tại sao, mỗi lần nghĩ đến hắn, trong lòng đều có cảm giác rất căm tức. Hôm đó không giết được cậu thiếu niên ấy, A Sử Na Khứ Hộc vẫn rất tiếc nuối. Y luôn cảm thấy mình hình như đã phạm phải một sai lầm lớn. Thế nhưng y đã nghĩ rất lâu vẫn không nghĩ ra có gì đe dọa đến mình. Đó chẳng qua là cậu thiếu niên lỗ mãng mà thôi, căn bản không đáng để kiêng dè mới đúng.
A Sử Na Khứ Hộc mở to mắt, trong lòng có chút bực bội. Bầu trời ngoài cửa sổ hơi ửng đỏ, khiến lòng người càng thêm nóng ran.
Màu đỏ?
A Sử Na Khứ Hộc hoảng hốt trong lòng.
- Báo!
Một bóng áo choàng đỏ hốt hoảng chạy vào: - Đặc Cần, không xong rồi, lương thảo Lương thảo bị đốt rồi!
A Sử Na Khứ Hộc biến sắc mặt, y đứng phắt dậy bước nhanh ra bên ngoài.
Lý Nhàn châm lửa đốt mấy đống lương thảo ở gần mình, sau đó huýt sáo ra hiệu không được ở lại phải rút đi. Mười hai người tập trung lại, sau đó Lý Nhàn và Triều Cầu Ca mỗi người dẫn một đội rút ra ngoài, hẹn gặp nhau ở chuồng ngựa của người Đột Quyết. Họ vừa chạy vửa dùng giọng của người Đột Quyết hét lớn: - Người đâu mau tới, có người phóng hỏa!
Lý Nhàn dẫn theo năm Huyết kỵ binh vừa chạy về phía chuồng ngựa, vừa hét to. Một Thiên phu trưởng của Lang kỵ Đột Quyết dẫn theo người hốt hoảng chạy tới, chặn Lý Nhàn lại hỏi xem đã xảy ra chuyện gì. Lý Nhàn chỉ về phía trước nói: - Ban nãy có người vào phóng hỏa rồi chạy về phía kia, ty chức đang dẫn người đuổi theo.
Thiên phu trưởng kia sửng sốt, lập tức giận dữ nói: - Đám mã tặc chết tiệt đó! Đừng để chúng chạy thoát! Lý Nhàn đáp: - Tuân mệnh!
Nói xong, hắn dẫn người chạy về phía trước. Mới chạy được hơn một trăm mét thì một Bách phu trưởng dẫn theo hai người chạy tới.
- Đứng lại, các ngươi đi làm gì!
Bách phu trưởng lớn tiếng hỏi.
Lý Nhàn lặp lại lời nói dối một lần nữa, Bách phu trưởng đó cũng chửi rủa ầm ĩ. Chỉ có điều gã thông minh hơn tên Thiên phu trưởng, không bảo Lý Nhàn tiếp tục truy kích theo đám mã tặc, mà lệnh cho Lý Nhàn trở về cứu hỏa trước. Lý Nhàn lớn tiếng đáp lại, liếc nhìn xung quanh không có người Đột Quyết nào khác, lập tức đánh mắt với Huyết kỵ. Sáu thanh loan đao gần như cùng lúc chém xuống tên Bách phu trưởng và hai gã Lang kỵ.
Một đao chém vào cổ tên Bách phu trưởng, Lý Nhàn thấp giọng nói: - Mau đi, tới chuồng ngựa cướp ngựa, sau đó xông ra mở cửa doanh địa!
Lửa lớn bất ngờ bùng lên khiến người Đột Quyết đều hoảng sợ, rất nhiều người không kịp mặc xong quần áo đã chạy ra cứu hỏa. Kẻ nhát gan thì tìm nơi mình nghĩ là an toàn để lẩn trốn, võ quan cấp thấp vừa hò hét ầm ĩ, vừa chạy về phía chứa đồ quân nhu.
Lý Nhàn và Triều Cầu Ca dẫn người chạy về phía chuồng ngựa, khi không có ai nhìn thấy họ bèn tiện tay châm thêm mấy ngọn lửa. Không lâu sau, ánh lửa đã chiếu sáng khắp bầu trời đêm. Gặp Triều Cầu Ca xong, Lý Nhàn vừa chạy vừa thì thầm: - Tiểu Triều Ca, không ổn rồi!
Triều Cầu Ca gật đầu đáp: - Ta cũng nhìn ra, chỉ dựa vào mấy người chúng ta không thể nào lửa lại cháy nhanh như thế!
- Còn có người khác đang phóng hỏa!
Lý Nhàn nói: - Con mẹ nó, A Sử Na Khứ Hộc rốt cuộc đã đắc tội với bao nhiêu người!
Đang nói, bỗng nhiên mười mấy Lang kỵ Đột Quyết từ phía khác chạy đến chuồng ngựa chặn đám Lý Nhàn lại, tên Đột Quyết cầm đầu hét to: - Đứng lại!
- Đứng cái con mẹ ngươi ấy!
Lý Nhàn cũng lười nói dối thêm nữa, bổ thẳng một đao tới. Hắn không ngờ được rằng, cùng lúc hắn xuất đao, người Đột Quyết kia gần như cũng đồng thời bổ đao xuống. Hai thanh loan đao đập vào nhau, phát ra một loạt đốm lửa. Trong lúc đốm lửa văng khắp nơi, dưới ánh lửa, Lý Nhàn nhìn thấy rõ diện mạo của người đó.
- Là ngươi!
Người nọ hơi sững sờ, động tác trên tay chợt khựng lại: - Tại sao lại là ngươi?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT