- Một người tên là Lý Tĩnh đã tố cáo tung tích của tên mã tặc hết rồi, nô tài đã cử người đến Yến Sơn. Nếu như Bệ Hạ vẫn chưa yên tâm, nô tài có thể đích thân đến đó, nhiều nhất thì trước khi Bệ Hạ thân chính, nô tài xin bảo đảm trên thế gian này sẽ không có cái được gọi là mã tặcThiết Phù Đồ nữa.

Nếu như Trương Trọng Kiên và Hồng Phất lúc này nghe được cái tên Lý Tĩnh thì trong lòng sẽ có cảm giác như thế nào. Trương Trọng Kiên và người của Thiết Phù Đồ vẫn luôn hoài nghi La Nghệ phái người đi theo dõi hành tung của họ, nhưng lại không ngờ được rằng người bán đứng họ để đổi lấy quan tước lại chính là người huynh đệ Lý Tĩnh Dược Sư cơ chứ? Đặc biệt là Hồng Phất Trương Uyển Thừa nếu như biết được người trong lòng mình lại có thể làm ra chuyện này thì không biết còn đau lòng đến mức nào nữa?
- Giết! Phải giết hết!

Dương Quảng hít một hơi dài tức giận và nói: - Ăn tết xong Trẫm sẽ đi tuần Trác quận, trước khi Trẫm đi, hãy giết hết tất cả những thứ rác rưởi lục lâm hại dân hại nước đó đi! Ngoài ra, cái tên Lý Tĩnh đến huynh trưởng kết nghĩa và người vợ đã có hôn ước của mình mà cũng có thể bán đứng được thì cũng chẳng phải hạng người tốt đẹp gì, hắn muốn làm quan? Trẫm không đồng ý, hãy để hắn ta tiếp tục là một tên thôn phu sơn dã đi!

- Vâng!

Văn Ngoạt cúi đầu.

Bước ra khỏi thư phòng, Văn Ngoạt nhìn lên bước tường cao thâm cung đột nhiên lại trở nên âm u, đến bầu trời phía trên bức tường đó cũng âm u đến mức khiến người ta phát hoảng, cũng không biết vì sao mà ấn tượng của ông ta về cung điện này đã có sự thay đổi. Một từ ngữ đột nhiên xuất hiện trong đầu rồi dẫn dần chiếm lấy toàn bộ suy nghĩ của ông.

Lồng chim.

Ông ta có chút buồn phiền, cảm thấy cung điện này chính là một cái lồng chim bằng sắt khổng lồ.

Đúng là nên đi ra ngoài một chút, cho tinh thần thoải mái.

Ông ta bước về phía xa, tiện tay gọi mội tên tiểu thái giám lại và dặn dò: - Bệ hạ triệu Hình Bộ Thị Lang yết kiến, mau đi!
Tên tiểu thái giám này mới vào cung được mấy tháng, đây chính là lần đầu tiên y nói chuyện cùng với Văn Ngoạt, y vừa sợ vừa mừng. Mừng vì nếu như được Văn Ngoạt để ý đến thì sau này nói không chừng y có thể một bước lên mây, được làm tổng quản, còn sợ là vì ngày đầu tiên y vào cung y đã nhìn thấy một tên tiểu thái giám khiến Bệ Hạ tức giận đã bị Văn Ngoạt hạ lệnh hấp sống.

]Thực ra là do y nghĩ nhiều rồi chứ Văn Ngoạt thực ra cũng không nhìn rõ tướng mạo của y.

Hình Bộ Thị lang Độc Cô Học vội vàng chạy vào trong Ngự Thư Phòng, nhưng vẫn kịp dừng lại chỉnh sửa áo mũ rồi mới dám bước vào. Y không sao đoán được lần triệu kiến này của Bệ Hạ là vì chuyện gì, nhưng có một điều rất rõ đó là người mới của tên tiểu thái giám là một con gà mờ, cái gì cũng không biết.
- Hãy nhìn cái này đi!

Dương Quảng chỉ vào bức mật tấu và nói: - Trẫm quá tin ngươi, ngươi nói cho trẫm biết.

Trong lòng Độc Cô Học có chút sợ hãi, cẩn thận cầm tờ tấu chương lên đọc, đọc xong lập tức người y lạnh toát. Đến lúc này y đã hiểu tại sao và Bệ Hạ triệu y đến là vì chuyện gì, Bệ Hạ muốn giết người. Mặc dù y nổi tiếng là người máu lạnh nhưng tất cả chỉ là y cố ý làm như vậy. Những năm qua ở Hình Bộ, y đã giúp đỡ không ít người. Lạnh lùng, nhẫn tâm chỉ là cái vỏ bọc mà y cố tình tạo ra để bảo vệ chính bản thân mình, chỉ có như vậy y mới có thể tránh khỏi được thị phi.

Nhưng khi nhìn thấy tấm tấu chương này, y biết rằng chỉ cần một lời nói của y là có thể lấy đi mạng sống của một ai đó, thậm chí là cả gia tộc của họ.
Nhưng chỉ vào sắc mặt của Bệ Hạ lúc này, y buộc phải nói. Y đã hỏi tên thái giám đến truyền tin, đây chính là người do Văn Ngoạt cử đến, và điều này có nghĩ là trước đó Bệ Hạ đã cùng với thái giám Văn Ngoạt đó y rất kiêng kỵ, trong lòng đau buồn thở dài. Y thực sự rất muốn hỏi thái giám được đích thân Bệ Hạ ngự phong là Nhất Đao đó một câu rằng: y đã đắc tội gì với hắn, tại sao lại đẩy y vào hoàn cảnh lúc này.

Y đâu biết rằng, là Hoàng Đế trực tiếp xướng tên y.

- Thần cho rằng bài đồng dao đó không có ý chỉ thị gì đặc biệt cả phải chăng nói chỉ là một bài hát của bọn trẻ con.

Độc Cô Học e dè, cẩn thận lên tiếng.
Dương Quảng khoát tay nói: - Muốn nói cái gì thì cứ việc nói, nghĩ cái gì thì nói cái đó, Trẫm gọi khanh đến không phải là bảo khanh ứng phó, khanh hà tất phải tham dò Trẫm đang nghĩ gì.

Độc Cô Học chợt cảm thấy ớn lạnh, sớm biết chuyện ngày hôm nay tuyệt đối không phải tốt đẹp gì.

- Thần cho rằng, thực chất là không có chuyện ám chỉ đích danh một ai đó.

Y lấy hết cam đảm nhắc lại câu trả lời trước đó.

Dương Quảng mở to mắt nhìn y: - Bảo khanh nói thì khanh cứ nói! Trẫm không muốn nói thêm lần thứ ba.
- Vâng

Độc Cô Học cúi đầu.

- Đào Lý tử người họ Lý là một chuyện không cần phải nghi ngờ gì nữa, còn câu hát sau đó thì thần không được rõ lắm, ba từ cuối cùng là vật lãng ngữ . Lẽ nào là giữ bí mật?

- Họ Lý, giữ bí mật?

Dương Quảng lầm bầm, rồi đột nhiên bừng tỉnh: - Lẽ nào là Lý Mật?

- Hắn ở đâu?
Dương Quảng tức tốc hỏi lại.

- Vào tháng chín năm ngoái, vì khiến bệ Hạ không vui nên hắn đã từ quan. Nghe nói là đi vân du tứ hải, thần thực sự là không biết hắn ta đang ở đâu.

- Đi điều tra ngay cho Trẫm.

Dương Quảng đứng dậy, sẵng giọng hét lớn: - Đi điều tra cẩn thận cho Trẫm.

- Vâng! Thần tuân chỉ!

Độc Cô Học khom người rời khỏi thư phòng, đến trước cửa y đứng lại thở dài một hơi. Rồi y cũng ngẩng đầu lên, lạ thay bầu trời mà y nhìn thấy giống hệt như bầu trời mà Văn Ngoạt nhìn thấy. Đây quả thực là một chiếc lồng lớn, ừ, một chiếc lồng lớn có thể khiến người ta chết ngạt!

Độc Cô Học lẩm bẩm nói: Lý Lệnh bá ơi, không phải là ta có ý hại ông, ông thì lại từ quan cũng không biết hiện tại đang trốn ở nơi nào, nên đem cái tội danh này gắn lên đầu ông thì liên lụy sẽ là ít nhất. Nếu như là một người khác, thật là không biết sẽ có bao nhiêu người phải đầu rơi máu chảy. Ta cứ từ từ điều tra thôi, tốt nhất là đợi đến ngày ông chết. Nhưng ta cũng đâu có đổ oan cho ông? Bài đồng dao đó, cũng không biết là do ai sáng tác nên? Ta thực sự là đoán không ra.

Y chầm chậm rời khỏi hoàng cung, tâm trạng cũng dần dần tốt lên nhưng cũng khó mà thảnh thơi được.

Đào Lý tử y nhếch mép cười nhạt một tiếng.
Kỳ thật y cũng rất muốn phân tích chuyện này cho rõ ràng, và quả thực là người ở trấn Hoài Viễn kia quả thực là có chút thích hợp hơn. Đào chẳng phải là ám chỉ Đào hay sao, hơn nữa vào thời thượng cổ, Đào Đường chính là tên gọi khác của vua Nghiêu, là Đường Quốc Công ở trấn Hoài Viễn, Đào Đường

Độc Cô Học ra sức lắc đầu, loại bỏ suy nghĩ này, thiên hạ sắp loạn rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play