Hai tay cô ta ôm chặt cổ, dường như muốn dùng cách gì đó để khôi phục lại khả năng nói chuyện. Chỉ có điều các khớp xương tay của cô ta trở nên trắng bệch, mu bàn tay nổi gân xanh, cổ họng vẫn không phát nổi ra tiếng. Những tiếng rên rỉ ngọt ngào lúc trước phát ra mãi mãi nằm nằm trong cổ họng cô ta, không thể làm mê hoặc lòng người được nữa.

Lý Nhàn từ từ bước qua, đứng sau mỹ nữ đó.

Hắn rút từ cổ tay áo ra một sợi dây rất nhỏ không biết được làm bằng tơ gì, từ từ quấn quanh xiết chặt cổ cô ta một vòng.

Động tác chậm rãi, thậm chí còn rất nhẹ nhàng.
Lý Nhàn hơi cúi cúi, áp sát vào tai cô ta hạ giọng nói: - Đừng sợ, ta chỉ muốn làm thịt ngươi ăn thôi.

Sợi tơ buộc chặt, sắc như mũi đao găm vào da thịt cô ta. Máu thịt vừa ăn vào không nhổ ra ngoài nhưng chiếc cổ trắng nõn, thon dài cuối cùng vẫn đứt. Cô ta ngã nhào xuống đất, đầu rơi xuống lăn trên thảm lông phát ra một tiếng trầm đục. Lý Nhàn lau sạch sẽ máu của cô ta trên mảnh tơ nhỏ, sau đó lại cất trong cổ tay áo.

Hắn nhìn cả mớ dây trói trên người đàn ông vạm vỡ kia mà hơi nhíu mày. Từ lông mày của hắn là có thể cảm thấy cắt cả mớ dây kia là chuyện rất rườm rà, phiền hà. Từ đó nói lên, Lý Nhàn thực sự rất lười, cho nên hắn cắt sợi dây thừng buộc chặt hai tay người đàn ông vạm vỡ kia sau đó nhét một chủy thủ cướp được từ một trạm gác ngầm gần đó vào tay ông ta. Sau đó hắn ngồi lên ghế Hồ hạ giọng nói: - Nếu ông muốn thoát mạng thì tốt nhất nên cắt nhanh một chút.
Người đàn ông vạm vỡ kia lại không ngạc nhiên một chút lại, ngược lại còn cười cười: - Từ trước đến giờ ta chưa thấy tên thích khách nào lại lười như ngươi.

Lý Nhàn nghiêm túc sửa lại: - Nếu ông là Ma Hội, vậy tôi không phải là một tên thích khách, ông có thể cho rằng tôi là ân nhân cứu mạng của ông.

Hắn khẽ cười nói: - Tôi không để ý đâu.

Ma Hội vừa cắt dây thừng vừa nói: - Ta rất để ý.
- Ta phát hiện ra người ân nhân cứu mạng này rất không hợp cách, cứu người đâu cần người xác định ta có phải là Ma Hội hay không? Nếu không may cứu nhầm người thì sao?

Miệng vết thương của ông ta vẫn còn đang chảy máu, nhưng vẻ mặt thì lại vô cùng bình tĩnh.

- Rất đơn giản.

Lý Nhàn chỉ vào hắc đao sau lưng mình nói: - Nếu cứu nhầm người, tôi giết ông là được.

Ma Hội cắt đứt toàn bộ dây thừng, sau đó chỉ vào loan đao Lý Nhàn thu được nói:
- Đưa đao cho ta, ta có thể giết ra ngoài.

Lý Nhàn cười xì nói: - Ông đúng là một tên tự phụ.

Hắn không do sự quẳng loan đao cho Ma Hội nói: - Có chuyện tôi muốn nhắc ông, không phải giết ra ngoài mà là trốn ra ngoài.

Ma Hội đúng lên vươn người một chút, sau đó dùng loan đao cắt lấy một miếng vải trên quần áo băng bó vết thương: - Ta sẽ không trốn.

Ông ta nói rất chân thành.
Lý Nhàn đứng lên lại càng nghiêm túc nói: - Vậy thì học đi!

Ma Hội nhíu mày, sau đó gật đầu: - Được!

Ông ta đi sau Lý Nhàn ra ngoài, thấp giọng hỏi: - Ngươi là người Hán? Ta không quen ngươi, ta cũng chưa từng gặp ngươi, sao ngươi biết ta?

Lý Nhàn không kiên nhẫn nói: - Những câu nhàm chán này ông có thể chờ tôi ra ngoài rồi hỏi được không?

Hắn chỉ chỉ vào cửa nói:
- Nếu không phải tôi làm ngã mấy tên vệ binh ngoài cửa trước, lẽ nào ông cảm thấy tiếng nói chuyện lớn như vậy mà người Tập lại không nghe thấy ư? Tộc nhân của các ông đều nói ông là anh hùng, tôi thấy chưa chắc, nhưng sao Âu Tư Thanh Thanh lại ngu ngốc như vậy. Sau khi gặp ông thì tôi đã tìm thấy đáp án rồi.

Đang nói thì chợt nghe thấy bên ngoài có người hô: - Ngủ hết à? Đứng hết dậy cho ta!

- Là Tô Xuyết Tân Di!

Ma Hội nghiến răng thấp giọng nói.

Lý Nhàn kéo ông ta chạy, thấp giọng nói dồn: - Đi!
Hai người một trước một sau lao ra khỏi lều trại, phía sau có tiếng gầm gừ của Tô Xuyết Tân Di: - Người đâu! Có thích khách!

Mẹ kiếp thật là đen đủi!

Lý Nhàn thở dài, mẹ kiếp sao lại đen như vậy?

- Người thiếu niên, bên đó không phải hướng ra ngoài doanh trại.

Ma Hội thấp giọng hô.

- Thằng ngốc mới mẹ nó chạy ra ngoài doanh trại vào lúc này.
Lý Nhàn hung hăng mắng một câu, lập tức chân hắn phóng về giữa doanh trại. Ma Hội đi theo sau hắn dừng lại một chút, rồi lại nghiến răng chạy. Đây là lần đầu tiên Lý Nhàn vào một doanh trại có quy mô một vạn người trở lên. Hắn không biết đường nhưng hắn biết cái trại lớn nhất là của Tô Xuyết Tân Di. Mắt nhìn thấy người thiếu niên không ngừng chạy về phía lều của Tô Xuyết Tân Di, Ma Hội cảm thấy chấn động nhưng rất nhanh ông đã hiểu được ý của người thiếu niên kia.

Sau khi nghĩ thông suốt, mắt của Ma Hội sáng lên thầm khen hắn là một thiếu niên thông minh.

Lúc này Lý Nhàn ngay cả quay đầu cũng không mà xông vào lều lớn, còn thấp giọng mắng một câu ngu ngốc rồi nhanh chóng trốn ở phía sau lều lớn. Ma Hội chậm hơn hắn một bước suýt nữa thì bị những võ sĩ nghe thấy tiếng Tô Xuyết Tân Di hô tập trung phát hiện. Ông bổ nhào về phía trước, tiện thể lăn vào bên cạnh chân Lý Nhàn.

Đúng lúc này, từ xa xa truyền đến một tiếng khóc gào: - Không, Ma Hội đã giết người mỹ nhân mà ta yêu mến nhất, ta muốn giết người!

Lý Nhàn lắc đầu, nghi ngờ về chỉ số thông minh của Tô Xuyết Tân Di.

- Lục soát cho ta! Tìm được Ma Hội, giết y!

- Chắc là chạy ra ngoài rồi, đuổi!

Nghe thấy tiếng la, Lý Nhàn thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hắn vừa định vén mành vào lều lớn thì bỗng có một người từ bên trong đi ra, gần như đồng thời cùng vén mành lên với hắn. Lý Nhàn rút chủy thủ kề lên cổ người kia. Không ngờ người đó phản ứng cũng rất nhanh, lui thẳng về sau. Lý Nhàn đưa thẳng tay túm vào cổ y, đuổi vào trong, Ma Hội cũng theo sát hắn đi vào.

Lều có lớn hơn nữa thì cuối cùng cũng có hạn.

Người kia rút lui, Lý Nhàn đi tới, khoảng cách giữa hai người vẫn không thay đổi, người kia chạm vào đỉnh lều mới dừng lại. Động tác của y thực ra còn nhanh hơn Lý Nhàn một chút, y rút lui Lý Nhàn tiến lên, thân mình hắn liền chịu thiệt. Mà lúc y đụng phải lều, y đã nghiêng đầu nhìn ra chiêu thức của Lý Nhàn.

- Đừng động!
Trong tình thế cấp bách Lý Nhàn dồn dập hô lên, hắn không ngờ thân thủ người trước mặt này rất mạnh! Nếu không phải hắn làm khó dễ ngay từ đầu thì chắc chắn người chịu thiệt chính là hắn. Hắn có cảm giác rất tệ, trong tay mình rõ ràng là thanh chủy thủ cắt kim đoạn ngọc găm vào cổ người kia chưa đầy 3cm nhưng y lại không hề hoảng hốt.

Người kia tựa vào lều, nhìn ánh mắt của Lý Nhàn không giấu được sự tán thưởng.

- Đã rất lâu chưa gặp được một thiếu niên có bản lĩnh giỏi như vậy.

Giọng điệu tán thưởng của người kia rất chân thành.

- A Sử Na Khứ Hộc!
Ma Hội ở đằng sau, sau khi nhìn rõ khuôn mặt của người kia thì kinh hãi hô lên một tiếng. Một giây sau loan đao trong tay y đã xuất hiện một đường cong chém về phía cổ của A Sử Na Khứ Hộc. A Sử Na Khứ Hộc, Lý Nhàn nghe rõ tên này.

Vốn tưởng rằng có thể tránh được con cá lớn Tô Xuyết Tân Di, ai ngờ trong lều vải còn có một con cá lớn hơn!

Một thanh loan đao, một thanh chủy thủ gần như đồng thời hạ sát thủ.

Nhưng sau nháy mắt, cả Lý Nhàn và Ma Hội đều kinh hãi.

Cơ thể của A Sử Na Khứ Hộc là có độ cong không thể tin nổi, y liệng người tránh loan đao và chủy thủ. Cùng một thời gian, trong tay y không biết từ lúc nào xuất hiện một đoản đao đâm lên ngực Lý Nhàn một cách chuẩn xác.
Cảm giác đau nhức trên ngực truyền đến, Lý Nhàn không kìm nổi hừ một tiếng. Hắn quét ngang ngang chủy thủ, rất nhanh lui về phía sau hai bước. Cúi đầu nhìn, hắn chỉ thấy trên ngực mình áo đã rách lộ ra một lỗ hổng. Quần áo rách toác, lộ ra cây Nhuyễn vị giáp màu đen bên trong.

- Ồ!

A Sử Na Khứ Hộc dùng đoản đao mở nhát thứ hai về phía Ma Hội, nghiêng người một cước đạp Ma Hội phải lui về phía sau ba bốn bước mới đứng vững được.

- Không ngờ trên người vẫn còn bảo bối?

A Sử Na Khứ Hộc nhíu nhíu mày, dường như y không hài lòng về nhát đao không thể giết chết người thiếu niên kia.
Lý Nhàn thầm nhủ "nguy hiểm thật", nếu không phải bên trong hắn đã mặc Nhuyễn vị giáp mà Hồng Phất cô cô đưa cho thì e rằng hôm nay hắn đã chết một cách u mê ở nơi này rồi.

Thân thủ quá mạnh!

Đây là ấn tượng đầu tiên của Lý Nhàn đối với A Sử Na Khứ Hộc.

- Vẫn còn bảo bối đó.

Lý Nhàn giơ tay trái lên liên tục bóp cơ quan, oản nỏ trên cổ tay nhanh chóng bắn ra bốn tên nỏ ngắn. Cây đoản đao trong tay A Sử Na Khứ Hộc biến hóa với tốc độ không thể tin nổi đập bay bốn tên nỏ. Dưới chân y đột nhiên dậm mạnh, y giống như một viên đạn pháo lao về phía Lý Nhàn. Còn Lý Nhàn cùng lúc đó né sáng một bên, thuận tay bắn oản nỏ bên tay phải ra.

A Sử Nha Khứ Hộc xoay người mạnh mẽ, nửa người trên và nửa người dưới nghiêng 90 độ, cúi người tránh tất cả những tên nỏ ngắn. Sau đó y đưa ta về phía trước, cây đoản đao chuẩn xác cắt lên bụng Lý Nhàn. Đỏan đao cắt phải Nhuyễn vị giáp phát ra tiếng thanh âm rợn người. Lỗ chân lông trên toàn thân Lý Nhàn nở to trong nháy mắt.

Hai chiêu!

A Sử Na Khứ Hộc phản kích chỉ có hai chiêu, mà gần như đã giết chết Lý Nhàn hai lần!

Nhanh!
Nhanh không thể tin nổi!

A Sử Na Khứ Hộc lại cản loan đao của Ma Hội, sau đó ngửa người về phía sau, sau khi phản ứng 90 độ phóng đoản đao cười một tiếng cắt vạt áo trước của Ma Hội, đồng thời để lại một vết thương rất sâu trên người ông ta. Nếu không phải Ma Hội phản ứng nhanh thì một đao không hợp lẽ thường này của A Sử Na Khứ Hộc đã lấy mạnh ông ta rồi.

- Dũng sĩ đệ nhất Khiết Đan, nghe danh không bằng gặp mặt.

A Sử Na Khứ Hộc lắc lắc đầu nhìn về phía Lý Nhàn chậm rãi nói: - Nhưng thiếu niên người Hán này phản ứng cũng không tồi!

Lý Nhàn nổi giận quát một tiếng:
- Không tồi cái mẹ ngươi ấy!

Hai lần bị đao đâm trúng đã đả kích lớn lòng tự trọng của hắn. Lần đầu tiên hắn đánh ra hai viên thiết liên tử sau đó là rút bao vôi phấn trong túi ra sau đó đổ về phía A Sử Na Khứ Hộc.

- Đi!

Lý Nhàn kéo Ma Hội lao ra bên ngoài.

Bịch một tiếng, cái túi bị A Sử Na Khứ Hộc dùng thân đao ngăn cản, gần như đồng thời nhắm hai mắt và ngừng nín thở, ống áo tay trái che mũi, sau đó lại phi đoản đao đâm rách cánh tay trái của Ma Hội đang chuẩn bị tập kích mình.
Khói trắng bay tán loạn, Lý Nhàn lui ra ngoài bốn năm bước.

- Đê tiện!

Rốt cuộc vẻ mặt của A Sử Na Khứ Hộc cũng thay đổi trở nên tức giận.

Y xông lên phía trước, đoản đao như lưỡi hái cắt cỏ xẹt qua cổ họng của Lý Nhàn. Mà lúc này Lý Nhàn rốt cuộc bị thua đã rút hắc trực đao phía sau ra. Đoản đao và hắc đao đụng phải nhau, đốm lửa văng khắp nơi. Không ngờ đoản đao của A Dử Na Khứ Hộc lại cứng như vậy, không bị hắc đao chặt đứt.

Lý Nhàn dựng thẳng hắc đao trước người, lại một lần nữa lui ít nhất ba bước.

Đúng lúc này, bỗng nhiên truyền đến một tiếng giận giữ:
- Mẹ kiếp, ai đang ở trong lều vải, cút hết ra ngoài cho ta!

Còn chưa nói hết câu, đã có một bàn tay kéo mành tiến vào.

Trong lòng Lý Nhàn hoan hỉ, thầm gọi một tiếng ngu đến mới hay!

A Sử Na Khứ Hộc lại nhíu mày thấp giọng hung hăng mắng một câu: - Ngu xuẩn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play