Chu Nhất Thạch im lặng, cứ như vậy ngồi dưới đất không nói một lời, ánh mắt trống rỗng. Lưu Hắc Thát đi tới đưa bình rượu lâu năm Lâm Giang mua từ quán rượu Thuận Hạ cho y. Chu Nhất Thạch theo bản năng nhận lấy sau đó ngước cổ ực mạnh mấy ngụm. Rượu lâu năm Lâm Giang không quá cay thậm chí còn có chút ngọt, nhưng Chu Nhất Thạch uống vào miệng cũng chỉ có hương vị cay đắng.
- Rượu uống hết nhớ đừng làm mất bầu rượu.
Lưu Hắc Thát vỗ vỗ bả vai Chu Nhất Thạch chân thành nói: - Rượu thì cho nhưng không cho bình rượu.
Chu Nhất Thạch ngẩn ra, lập tức cười khổ vài tiếng.
Hiện giờ y không có tâm tình nói giỡn, hơn nữa cũng không cảm thấy lời nói đùa này của Lưu Hắc Thát buồn cười, nhưng y vẫn biết ơn liếc nhìn Lưu Hắc Thát một cái, nhận thấy bộ mặt hung ác của đại hán này thật ra thoạt nhìn cũng không đáng sợ giống như bề ngoài. Lưu Hắc Thát cười cười không nói gì nữa, đứng dậy hướng về phía xa đi tới, vừa đi vừa hỏi Tôn thị thê tử của Chu Nhất Thạch: - Ngươi có thể cưỡi ngựa hay không?
Tôn thị lau nước mắt, ngẩng đầu khó hiểu liếc nhìn Lưu Hắc Thát một cái.
Lưu Hắc Thát giải thích: - Nha dịch phủ Giang Đô đến nhà Chu gia các ngươi bắt người, phát hiện các ngươi đã chạy thoát nhất định sẽ ra thành đuổi theo, xe ngựa dễ làm cho người ta chú ý vả lại tốc độ chậm, cho nên chúng ta phải đổi sang cưỡi ngựa, hơn nữa còn không thể đi đường lớn. Nếu ngươi không thể cưỡi ngựa vậy thì rất phiền phức.
- Ta có thể!
Tôn thị lau nước mắt cắn răng nói: - Cho dù là ngươi cột ta vào trên lưng ngựa, ta cũng nhất định có thể.
Nàng nhìn Chu Nhất Thạch một cái sau đó kiên định nói: - Những gì thuộc về chúng ta sớm muộn gì cũng phải đoạt lại, cho nên hiện tại nhất định phải còn sống. Bất kể như thế nào, cũng phải sống!
Lưu Hắc Thát tán thưởng nhìn Tôn thị một cái nói: - Ngươi nghĩ thoáng hơn so với hắn.
Tôn thị lắc đầu nói: - Bởi vì chàng còn sống, cho nên ta phải còn sống, nếu chàng xảy ra chuyện gì thì ta còn sống có ý nghĩa gì? Nghĩ thoáng là vì muốn cùng nhau với chàng.
Lưu Hắc Thát ngẩn ra, kính nể hẳn lên.
Y gật gật đầu với Tôn thị, từ trong bao lấy ra lương khô đưa cho nàng nói: - Đi khuyên hắn một chút đi, dù gì cũng phải ăn một ít, chúng ta chạy đi còn không biết tiếp theo sẽ dừng lại ở địa phương nào. Trong bụng không có thứ gì sẽ không chịu được xóc nảy.
Tôn thị cầm lấy lương khô nói cảm ơn, từ từ đi về phía Chu Nhất Thạch.
Lưu Hắc Thát đi đến bên cạnh Diệp Hoài Tụ, nhìn thoáng qua Chu Nhất Thạch thở dài: - Lần này vận khí của chúng ta không tệ, không nghĩ tới đúng lúc gặp phải huynh đệ bọn họ xảy ra vấn đề. Tuy nhiên, vận khí của hắn không tốt lắm. Gia nghiệp to lớn như vậy cứ như vậy mà không còn, không chừng trong lòng còn có ý định muốn chết cho rồi.
Diệp Hoài Tụ lắc đầu: - Thật ra vận khí của hắn cũng tốt lắm.
- Vì sao nói như vậy?
Lưu Hắc Thát hỏi.
Diệp Hoài Tụ không trả lời mà xoay người đem những đóa tường vi vừa hái xuống đặt ở dưới mũi ngửi ngửi. Nhìn thấy nét mặt của nàng thật sự nghiêm túc, Lưu Hắc Thát nhịn không được nói: - Hoa hái xuống không được bao lâu rồi cũng sẽ khô héo. Chi bằng cứ để cho nó ở đây, tự sinh tự diệt.
Diệp Hoài Tụ cười cười nói: - Tự sinh tự diệt rồi cũng héo rũ, bị người hái kẹp ở bên trong quyển sách, qua một vài ngày tuy rằng không còn tươi đẹp như trước nhưng ít ra cái đẹp vẫn còn đó.
Lưu Hắc Thát thấy khó hiểu, Diệp Hoài Tụ cũng không nói nữa. Nàng thay đổi trang phục gọn ghẽ xoay người đi đến cạnh một tảng đá ngồi xuống, thật sự đem đóa hoa tường vi kẹp vào trong một quyển sách mang theo bên người. Sau đó nàng bắt đầu từ từ ăn lương khô một cách rất nghiêm túc. Lương khô vừa cứng vừa khô cũng không dễ ăn, nhìn bộ dạng của nàng ăn không ngờ lại mang theo vài phần chí thành. Trong đầu Lưu Hắc Thát chợt nhớ tới, đây là người thứ hai y thấy ăn thật tình như thế, thật giống như không phải đang dùng cơm mà là đang làm một việc rất cẩn thận, nghiêm túc trang nghiêm, làm cho người ta khó hiểu, người thứ nhất mà y thấy ăn như thế, là Lý Nhàn.
Trong thế gian tốt nhất là tu hành, trong thiên hạ khó nhất chính là ăn cơm.
Y nhớ rõ Lý tướng quân đã từng nói một câu như vậy, nhưng cũng không giải thích hàm nghĩa trong đó.
Y không biết tu hành có cái gì tốt, đương nhiên cũng không biết ăn cơm có cái gì khó.
Không biết Tôn thị khuyên Chu Nhất Thạch cái gì mà Chu Nhất Thạch cảm kích nhìn thê tử một cái lập tức cầm lấy lương khô, từng miếng từng miếng nuốt vào, nhạt như nước ốc. Y ăn một miếng, Tôn thị liền ăn một miếng, y uống một ngụm nước, Tôn thị uống một ngụm nước. Hai người ăn rất chậm, vừa ăn vừa rơi lệ.
- Diệp đại gia nói vận khí của hắn cũng tốt, ta nghĩ không ra, đã đánh mất gia nghiệp còn suýt nữa chết, làm sao lại may mắn?
Lưu Hắc Thát lẩm bẩm nói.
Gia Nhi mỉm cười nói: - Chúng ta rất may mắn, là vì đúng lúc hợp tình hợp lí mang hắn về. Mà hắn rất may mắn cũng là bởi vì xảy ra nhiều chuyện như vậy được chúng ta hợp tình hợp lí mang về.
- Đừng thừa nước đục thả câu được không, Gia Nhi cô nương!
Lưu Hắc Thát vẻ mặt đau khổ nói.
Gia Nhi chân thành nói: - Nếu không phải chúng ta tới Giang Đô, Chu Bất Sĩ muốn hại hắn, hắn có thể sống được sao?
- Nhưng nếu không phải chúng ta đến Giang Đô, Chu Nhất Thạch cũng sẽ không đem bản vẽ Long Chu giao cho Chu Bất Sĩ, nói như vậy Chu Bất Sĩ cũng sẽ không có cách nào hại Chu Nhất Thạch. Nói cách khác, nếu chúng ta không đến Giang Đô, nói không chừng Chu Bất Sĩ sẽ không hại Chu Nhất Thạch, nói không chừng giữa hai người bọn họ sẽ không xảy ra chuyện gì.
Lưu Hắc Thát nói một hơi không mấy mạch lạc, nhưng dù sao cũng đã thể hiện rõ ý tứ.
Gia Nhi nhìn Lưu Hắc Thát, một lát sau giận dữ nói: - Không biết có phải trong lòng ngươi có áy náy hay không nên mới nói ra những lời như vậy, nhưng ta có thể nói, lời của ngươi thật sự không có chút đạo lý nào, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy nếu chúng ta không đến, hai huynh đệ bọn họ có thể bình an vô sự anh em hoà thuận cả đời hay sao? Chu Bất Sĩ tâm tư dơ bẩn chẳng lẽ là do chúng ta cho hắn hay sao? Bản vẽ Long Chu thật ra một chút ý nghĩa đều không có, nếu không phải như vậy, vậy ngươi có thể xem nó như một khối đá để thử vàng.
Lưu Hắc Thát không nói được gì, trầm mặc một hồi nhìn về phía Chu Nhất Thạch thở dài: - Vận khí của hắn thật đúng là khá tốt!
...
...
Sau khi Chu Bất Sĩ rời khỏi, Quận Thủ Giang Đô Ngu Sĩ Hồng cầm lấy khế đất và ngân phiếu mà Chu Bất Sĩ đưa tới cười cười. Nhìn số ngân phiếu một khi đổi ra là có thể biến thành vô số tiền đếm không hết, mà ngay cả nỗi phiền muộn về việc đùa giỡn tiểu thị nữ đến chết cũng tan thành mây khói. Sự nghiệp của Chu gia vô cùng lớn, mặc dù chỉ là một hộ thương nhân bị xem thường (đứng cuối cùng trong sĩ, nông, công, thương) nhưng một gia tộc như vậy tuy rằng không địa vị thì lại có tiền tài. Trên sông Trường Giang, Hoàng Hà đều có thể nhìn thấy đội tàu của Chu gia.
Lão lại nhìn bản vẽ Long Chu một chút, ngẫm nghĩ một hồi bèn ôm tới đặt vào một hốc tối phía sau giá sách. Vật này lão không có ý định giao cho Hoàng đế. Dù gì mình cũng phải giữ lại một chút gì đó cho sau này. Đại Tùy hiện giờ thiên hạ rối loạn, phía bắc Trường Giang nghe nói khắp nơi đều có dân chúng tạo phản, phá được quận huyện, cướp kho. Cao Sĩ Đạt, Đậu Kiến Đức, Vương Bạc tên của những người này sớm đã truyền đến Giang Đô, ai biết Đại Tùy còn có thể kiên trì được bao lâu? Trong tay Ngu Sĩ Hồng có bản vẽ Long Chu, nếu, nếu chẳng may Đại Tùy thật sự xong rồi, thay đổi người khác làm Hoàng đế, bản vẽ Long Chu này dâng lên lúc đó chẳng phải là có một công lớn hay sao?
Lão cười đắc ý, càng có cảm giác vận khí của mình không tệ.
Chỉ có điều mới cười trong chốc lát, sắc mặt của lão bỗng nhiên biến đổi.
Nhìn xấp ngân phiếu trong tay, bỗng nhiên ánh mắt của Ngu Sĩ Hồng trở nên bi ai.
Bởi vì lão bỗng nhiên tỉnh ngộ, phần tiền tài này không phải là tự một mình mình có thể nuốt trôi được. Nếu như mình không phun ra phần lớn để hiếu kính cấp trên, chỉ sợ chuyện đã đồng ý với Chu Bất Sĩ rất khó làm được. Lão vừa đau lòng vì số tiền trong tay vừa tính toán phía bổn gia (người trong tộc) Ngu Thế Cơ nên đưa bao nhiêu, phía Hoàng môn Thị lang Bùi Củ đưa bao nhiêu, phía Bùi Uẩn đưa bao nhiêu, đương nhiên, còn có phần của Đại tướng quân Lai Hộ Nhi cũng phải đưa một ít. Những người này đều là những người ở trước mặt Hoàng đế nói một câu còn hơn mình nói cả trăm câu cả ngàn câu, nếu bọn họ không có được quyền lợi chỉ sợ mình rốt cuộc cái gì cũng đều không chiếm được.
Cuối cùng Ngu Sĩ Hồng đau lòng đem ngân phiếu chia làm năm phần, bản thân y để lại một phần ít nhất. Trong phần này có vài sản nghiệp ở quận Giang Đô, đương nhiên, còn bao gồm cả tòa Hồng Tân lâu này.
Sau khi chia xong xuôi y tự mình chọn lễ vật phái người đưa đến các vị đại nhân trong đội ngũ ngự giá, xong rồi lão mới hạ lệnh phái người đi bắt Chu Nhất Thạch. Lão không vội là bởi vì lão không ngờ, Chu Nhất Thạch biết được tin trước khi chuyện xảy ra nên bỏ trố rồi.
Người được phái đi lục soát nhà của Chu gia, sau đó lại tiến đến xưởng đóng tàu ở bờ sông cũng không thể tìm được Chu Nhất Thạch bèn vội vã trở về báo cho Ngu Sĩ Hồng biết. Ngu Sĩ Hồng chẳng những không tức giận ngược lại còn mỉm cười. Bởi vì lão biết, so với bị bắt Chu Nhất Thạch chạy đối với lão còn có lợi hơn. Tối thiểu, bản vẽ Long Chu bệ hạ có hỏi tới, lão có thể nói bị Chu Nhất Thạch mang đi.
Hơn nữa, một khi tình thế có thay đổi, trong triều có người đứng ra giúp Chu Nhất Thạch, vậy thì mình cũng coi như không đem sự tình làm cho tới cùng.
Biết được Chu Nhất Thạch bỏ chạy, lão hạ lệnh cho nha dịch phủ Giang Đô và quận binh theo quan đạo đuổi theo một trận, cũng không ra nghiêm lệnh nhất định phải bắt được người, những việc này chẳng qua là làm ra vẻ một chút thôi.
Khác với lão, lúc Chu Bất Sĩ biết được huynh trưởng của mình trước đó đã nhận được tin tức chạy khỏi Giang Đô vô cùng sợ hãi! Gã thật không thể ngờ Chu Nhất Thạch có thể chạy. Cũng chính vì vậy mà ở trong lòng của gã giống như bị kim đâm khiến cho gã từng giây từng phút cũng không được bình yên. Gã thực sợ hãi nếu như trong tương lai đại ca Chu Nhất Thạch lại xuất hiện ở trước mặt mình, mình phải đối mặt như thế nào đây? Vì thế gã vội vàng lại đi đến phủ Quận Thủ Giang Đô một chuyến, tìm Ngu Sĩ Hồng.
Ngu Sĩ Hồng nói với gã đã phái người đuổi theo, bảo gã hãy an tâm chờ tin tốt đi. Nhưng từ phản ứng của Ngu Sĩ Hồng Chu Bất Sĩ có thể nhìn ra, lão chẳng để ý đến việc đuổi bắt đại ca Chu Nhất Thạch. Dù vậy, Chu Bất Sĩ vẫn làm ra vẻ cảm tạ hết lời như cũ, sau khi rời khỏi phủ Quận Thủ lập tức gã tới một ngôi nhà ở thành tây thoạt nhìn có chút đổ nát.
Nơi này là sòng bạc, đương nhiên, là không thể lộ ra ngoài ánh sáng đấy.
Sau khi Chu Bất Sĩ tìm được ông chủ Từ người mù, là ông chủ sòng bạc, còn chưa mở miệng bày tỏ ý đồ mà đến trước tiên đã xuất ra năm trăm lượng bạc. Không phải Nhục Hảo, càng không phải là tiền trắng, mà là bạc trắng bóng.
- Giết Chu Nhất Thạch đại ca ta, bất kể chân trời góc biển, chỉ cần mang đầu người trở về gặp ta, ta cho ngươi thêm năm trăm lượng!
Chu Bất Sĩ cắn răng nói.
- Hai ngàn.
Từ người mù vươn hai ngón tay quơ quơ.
- Phải là bạc, không thể bớt hơn.
Từ người mù nghiêm túc nói.
- Được! Sau khi chuyện thành công, 1500 còn lại lập tức đưa tới.
Chu Bất Sĩ không do dự.
- Được rồi, hiện tại ngươi nói rõ ràng cho ta biết chuyện của đại ca ngươi.
Từ người mù cũng không mù, chỉ có điều mắt của y quá nhỏ, lúc nói chuyện híp mắt thoạt nhìn thật giống như không có mắt, cho nên mới gọi là Từ người mù. Lai lịch của Từ người mù này rất thần bí, có người nói y tới từ bên Tào Châu kia, nghe nói Từ gia ở đó cũng là danh gia vọng tộc. Còn có người nói y là đại đạo độc hành ở Hà Bắc, bị quan phủ truy bắt vì giết quá nhiều người, y bỏ chạy đến Giang Đô mở một sòng bạc, nhưng cũng ngầm tiếp nhận việc giết người, giá rất cao, nhưng cho tới bây giờ chưa từng thất bại.
Còn có người nói, Từ người mù thật ra là một thám tử cho sơn trại ở Giang Đô, thuận tiện giết người kiếm một ít tiền.
Chu Bất Sĩ miêu tả tỉ mỉ một lần tướng mạo của Chu Nhất Thạch và những nơi có khả năng trốn chạy, sau khi nói xong không về nhà mình mà là đi đến nhà lớn của Chu Nhất Thạch ở Hoa Dương. Y chậm rãi đi vào chính sảnh, từ từ ngồi xuống cái ghế mà Chu Nhất Thạch thường ngồi, hai tay sờ soạng tay vịn ghế thì thào tự nói:
- Cái ghế này dựa vào quả thật rất thoải mái, cho nên... đại ca... nhất định ngươi phải chết, bằng không, ta làm sao có thể ngủ yên?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT