- Vị tướng quân đây, xin hỏi, ngài ở dưới trướng vị đại tướng quân nào vậy?
Nguyên Vụ Bản bị đẩy đến trước mặt Lý Nhàn, y ngẩng đầu là hỏi rất nghiêm túc. Lý Nhàn ngồi trên lưng con Đại hắc mã, miệng ngậm một cây cỏ, nhìn y một cái rồi hỏi lại: - Ngươi có biết cái này có ý nghĩa gì không?
Nguyên Vụ Bản gật gật đầu trịnh trọng nói: - Tôi chỉ muốn biết, tôn tính đại danh của tướng quân. Tướng quân từ vùng Liêu Đông xa xôi gấp gáp tới đây, cứ cho là ngài có thêm một đôi cánh thì cũng không thể nào đến đây nhanh như vậy. Tốc độ hành quân nhanh như vậy thật là khiến tôi đây bái phục. Tôi không có ý gì khác, chỉ là muốn biết đại quân của triều đình có phải là đã đánh tới đây không?
Lý Nhàn cười khẽ đáp lại: - Ngươi cũng có thể coi là một người trung thành, đã trở thành tù nhân rồi mà vẫn lo lắng cho chủ nhân Dương Huyền Cảm của mình.
Nguyên Vụ Bản lắc lắc đầu thở dài: - Có lo lắng cái gì đâu, dưới trướng của Dương Đại soái giờ đây đã có mười vạn binh mã, lại có thêm mười vạn binh mã của Hàn tướng tương trợ. Cho dù quân triều đình từ Liêu Đông đuổi tới đây thì cũng đã quá mệt mỏi, Đại soái “dĩ dật đãi lao”, phần thắng rất lớn. Kết cục cuối cùng của trận chiến này, tôi vẫn luôn cho rằng Đại soái sẽ giành chiến thắng. Hơn nữa, tôi hỏi câu này không phải là vì lo lắng mà chỉ là vì hiếu kỳ, không biết đại quân của triều đình từ Liêu Đông trở về từ lúc nào? Không biết tướng quân ngài đã phải mất bao lâu thì mới có thể từ Liêu Đông trở về Lê Dương được?
Lý Nhàn nheo mắt nhìn Nguyên Vụ Bản, cười nói: - Ngươi vẫn rất có lòng tin với Dương Huyền Cảm.
Hắn cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt của Nguyên Vụ Bản và nói: - Binh mã của triều đình Đại Tùy hiện tại chắc mới vượt qua Liêu Thủy, nhanh nhất thì cũng mới đến quận Trác, ngươi yên tâm, Dương Huyền Cảm vẫn còn có thể sống thêm được vài ngày nữa. Còn về phần ngươi, nếu như ngươi ngoan ngoãn phối hợp với ta vận chuyển lương thực ra ngoài thì ta sẽ không giết ngươi. Sau khi ta thống lĩnh đại quân rời khỏi đây, ngươi vẫn có thể tiếp tục chiêu binh mãi mã cố thủ Lê Dương, chuyện ngày hôm nay, chỉ cần không truyền đến tai của Dương Huyền Cảm thì ngươi vẫn là quận thủ, chúng ta có thể coi như vẫn chưa có chuyện gì xảy ra.
Sắc mặt của Nguyên Vụ Bản chợt biến sắc, rồi y cười khổ đáp lại: - Cứ cho là Nguyên mỗ hôm nay là tù binh của tướng quân, nhưng tướng quân cũng không phải chế giễu tôi như vậy đâu.
Lý Nhàn cười cười: - Ta chế giễu ngươi?
Nguyên Vụ Bản nhìn kỵ binh bên cạnh Lý Nhàn và nói: - Trừ phi tướng quân cho rằng tôi không nhận ra quần áo có số của phủ binh Đại Tùy? Trừ phi tướng quân cho rằng Nguyên mỗ là một kẻ ngu?
Lý Nhàn chỉ vào lá cờ to sau lưng mình và nói: - Ngươi đúng là chưa xem xét cẩn thận rồi.
- Yến Vân Trại?
Ánh mắt của Nguyên Vụ Bản sáng lên, nhưng sắc mặt càng trở nên khó coi hơn. Đúng vậy, đó không phải là cờ chiến màu đỏ đậm của Đại Tùy, lá cờ này màu đen, trên đó có thêu ba chữ lớn màu đỏ: Yến Vân Trại. Từ lá cờ này có thể thấy rằng, đây đích thực là binh mã của một đội quân Lục Lâm Đạo. Chỉ là, chuyện mà Nguyên Vụ Bản nghĩ mãi mà không ra, trang bị chế thức phủ binh Đại Tùy, cho dù là quận binh không có, thì một sơn trại của Lục Lâm Đạo làm sao có thể có được năm nghìn tinh kỵ, lại còn có cả vạn bộ binh vừa có tố chất lại vừa được đào tạo bài bản như thế?
- Không sai, chính là Yến Vân Trại.
Lý Nhàn kiêu ngạo cười cười nói: - Đánh bại ngươi không phải là binh mã của triều đình Đại Tùy mà là binh mã của Yến Vân Trại ta đây.
Không hiểu tai sao mà sau khi biết chuyện này, trong lòng Nguyên Vụ Bản cảm thấy rất nhẹ nhàng. Theo lý mà nói, nếu như bị binh mã tinh nhuệ của quân triều đình đánh bại, thì y không có gì phải hối hận nhưng bị một cánh quân Lục Lâm Đạo đánh bại lẽ ra y phải không cam tâm mới đúng. Thế nhưng tâm trạng lúc này của Nguyên Vụ Bản lại nhẹ nhõm hơn nhiều, có thể là … y biết, nếu thua bởi đại quân của triều đình Đại Tùy thì mình chỉ có con đường chết mà thôi, nhưng nếu thua bởi nghĩa quân Lục Lâm Đạo, nếu đúng như lời tướng quân mặc áo giáp đen kia nói thì chỉ cần y phối hợp tốt thì y còn có cơ may bảo vệ tính mạng của người thân.
- Yến Vân Trại … Yến Vân …
Ánh mắt của Nguyên Vụ Bản chợt mở to, nhìn Lý Nhàn như đang nhìn yêu quái vậy.
- Là … Yến Vân trong truyền thuyết tại chiến trường Liêu Đông năm ngoái … Là sự thật?
Y hỏi Lý Nhàn theo phản xạ.
Lý Nhàn khẽ cười đáp lại: - Những truyền thuyết có liên quan đến Yến Vân ở Liêu Đông là hoàn toàn có thật … nhưng Yến Vân là giả.
- Ý của tướng quân là?
Nguyên Vụ Bản hỏi dồn.
Lý Nhàn lắc lắc đầu không nói gì nữa, thúc ngựa đi lên phía trước. Nguyên Vụ Bản rất thức thời, đứng trước cổng thành Lê Dương, tự mình hét lớn gọi Nguyên Dũng mở của thành. Nguyên Dũng nhìn thấy cha bị giặc bắt, không thể không hạ lệnh mở cổng thành. Sau khi tiến vào thành Lê Dương, Lý Nhàn hạ lệnh cho hai nghìn binh mã bảo vệ cổng thành, đồng thời lên tường thành đuổi quân lính của thành Lê Dương lui xuống hết. Hùng Khoát Hải tự mình thống lĩnh năm trăm bộ binh trọng giáp bảo vệ cổng thành, Thiết Lão Lang thì dẫn theo năm trăm tinh kỵ tiến vào trong thành, bắt hết thê tử và con cái, người thân của Nguyên Vụ Bản.
Nguyên Dũng lặng người nhìn phụ thân mình bị trói như chiếc bánh chưng, trong lòng rất buồn rất muốn khóc nhưng đành phải nén nhịn. Gã nhìn lướt một lượt binh mã trong thành, nói khẽ: - Phụ thân, bọn chúng không làm khó cha chứ? Triều đình ... binh mã của triều đình tại sao lại có thể đến đây nhanh như vậy?
Nguyên Vụ Bản vội vàng đáp lại: - Tâm Chính, con hãy nghe phụ thân nói, đừng phản kháng, chúng không phải là binh mã của triều đình!
Y hạ thấp giọng nói: - Những tên đạo tặc này chỉ đến đây để cướp lương thực mà thôi, bọn chúng chỉ cần lấy được lương thực là sẽ đi luôn. Con hãy hạ lệnh cho các binh sĩ không được phản kháng, bất luận là chúng lấy đi bao nhiêu lương thực, thì cũng không được ngăn cản!
- Không phải là binh mã triều đình hay sao?
Nguyên Dũng kinh ngạc hỏi lại.
- Không phải!
Nguyên Vụ Bản gằn từng chữ: - Ta đoán là mẫu thân của con và những người trong gia tộc chúng ta đều bị bọn chúng bắt cả rồi, bọn chúng không có ý định đại khai sát giới, rõ ràng là không muốn đối địch với Dương đại soái chúng ta. Cha nghĩ rằng vì chúng đang cần gấp lương thực nên đành phải tấn công đến thành Lê Dương. Hai bên bờ Hoàng Hà lúc này hào kiệt của Lục Lâm Đạo đều đã được Mật Công liên lạc phụ tá Đại soái rồi. Những người này nếu đã dám lộ liễu giương cờ hiệu thì chứng minh rằng thực lực của họ rất mạnh, nên mới không kiêng dè những hào kiệt khác, nhưng chỉ là chưa mạnh bằng Đại soái mà thôi.
- Nhìn cách chúng làm việc rất theo quy tắc, chắc chắn là không làm sự việc này đến cùng. Hơn nữa, tên thủ lĩnh của chúng đã từng nói, bọn chúng chỉ lấy lương thực rồi sẽ đi ngay. Đợi sau khi bọn chúng rời khỏi đây, ta vẫn có thể là Quận thủ thành Lê Dương. Ta thấy hắn là một kẻ nói lời giữ lời nên chúng ta đừng ngăn cản chúng, để tránh khiến chúng tức giận mà có ý giết người.
Nguyên Dũng vội vàng gật đầu đáp lại; - Con nhớ rồi!
Đúng lúc này thì Lý Nhàn cưỡi Đại hắc mã bước tới, chỉ vào Nguyên Vụ Bản nói: - Cởi trói cho Phủ quân đại nhân!
Hai thân binh bước lên cởi trói cho Nguyên Vụ Bản, y vận động cơ thể một chút rồi chắp tay nói với Lý Nhàn: - Đa tạ tướng quân khai ân, không làm hại đến dân chúng thành Lê Dương.
Lý Nhàn mỉm cười nói: - Ta và người dân không có thù oán gì với nhau, tại sao ta phải làm khó họ? Phủ quân đại nhân, làm phiền ngài dẫn đường, ta còn phải vận chuyển lương thực ra ngoài thành.
…
…
Bắt đầu từ ngày 24 tháng 6, kho lương thực thành Lê Dương sẽ liên tục vận chuyển lương thực. Xe ngựa mà Lý Nhàn dẫn theo quả nhiên là không đủ, cho dù là thêm của tất cả xe ngựa của thành Lê Dương ngày đêm vận chuyển đến Cự Dã Trạch thì cũng không đáng là gì so với số lương thực khổng lồ trong thành Lê Dương. Nhưng Lý Nhàn lại không có quá nhiều thời gian nán lại thành Lê Dương cho nên hắn đoán rằng nhiều nhất thì là khoảng hơn 20 ngày nữa, binh mã nhanh nhất của phủ binh Đại Tùy sẽ đuổi đến đây.
Cũng may, tuy là xe ngựa không đủ dùng nhưng thành Lê Dương lại có sông chảy qua nên có thể tận dụng luôn thuyền bè có sẵn trong thành. Chỉ trong vòng ba ngày, nhân mã của Lý Nhàn đã thu thập được mấy trăm con thuyền lớn, Lý Nhàn để binh lính của mình mặc quần áo có số của phủ binh Đại Tùy Đại Tùy để vận chuyển lương thực, đội thuyền sẽ bắt đầu từ phía đông sông Hoàng Hà đến một nhánh sông của Hoàng Hà ở huyện Phạm, sau đó thì có thể trực tiếp tiến thẳng vào hồ Cự Dã Trạch. Vận chuyển bằng đường thủy nhanh và an toàn hơn là vận chuyển bằng đường bộ.
Tuy rằng đi bằng đường thủy phải đi qua Bộc Dương, Lâm Hoàng và mấy trấn quan trọng khác nhưng đội thuyền vận chuyển lương thực mang cờ hiệu của Đại Tùy, hơn nữa binh lính trên thuyền đều mặc quân phục phủ binh Đại Tùy, những thành trì ven đường không có ai nghi ngờ mấy chiếc thuyền này sẽ vận chuyển lương thực về đâu. Hơn nữa, Dương Huyền Cảm tạo phản, mấy vị đại nhân trong thành trì này đều giống như những con rùa rụt cổ, không dám ló đầu ra, giặc cỏ Lục Lâm Đạo bên đường cũng không dám giao trnah với phủ binh Đại Tùy, cho nên vận chuyển lương thực vô cùng thuận lợi.
Từ ngày 24 tháng 6 đến ngày mùng 3 tháng 7, Lý Nhàn vẫn ở lại thành Lê Dương đốc thúc chuyện vận chuyển lương thực. Trong thời gian chín ngày, số lương thực vận chuyển từ thành Lê Dương về sẽ đủ cho số nhân mã hiện có của Cự Dã Trạch ăn trong mười năm. Theo tính toán nhân mã của triều đình Đại Tùy cũng đã sắp đến rồi, Lý Nhàn hạ lệnh vận chuyển chuyến lương thực cuối cùng, lập tức đi bằng đường bộ về Cự Dã Trạch.
Nguyên Vụ Bản rất vui, thực sự là rất vui, bởi từ trước đến giờ y chưa bao giờ gặp được nhiều thổ phỉ lại biết giữ lời hứa như vậy, sau khi lấy được lương thực là binh mã của Yến Vân Trại liền rút khỏi thành Lê Dương. Trừ việc chúng bắt ép những phú hộ trong thành phải bỏ ra 20 vạn quan tiền ra để mua sự bình an ra thì binh mã của Yến Vân Trại không hề làm hại tới lão bách tính ở đây. Mặc dù là những phú hộ kia rất đau lòng số tiền phải bỏ ra để mua sự bình an, nhưng đúng là 20 vạn quan tiền đó không bị uổng phí chút nào.
Đợi sau khi binh mã của Yến Vân Trại xuất phát, Nguyên Vụ Bản lập tức phái người đến đưa tin cho Dương Huyền Cảm, trong thư cho nhắc đến chuyện thành Lê Dương bị loạn phỉ tấn công, tuy cũng bị cướp mất một ít lương thảo nhưng may mà có sự lãnh đạo của y nên quân và dân trong thành Lê Dương đã kiên cường chống lại, và đã đánh tan được phản tặc. Bức thư này viết rất mơ hồ, và không có nhắc đến thời gian cụ thể mà hai bên giao tranh, và cũng không nhắc đến tên của nghĩa quân tấn công thành Lê Dương. Tiếp theo đó Nguyên Vụ Bản có nhắc đến chuyện tiếp tục chiêu binh mãi mã, chuẩn bị cố thủ thành Lê Dương, cho dù phỉ có tấn công thành một lần nữa thì y cũng không có ý định ra khỏi thành giao chiến. Trải qua trận chiến vừa rồi, y nhận thức được sự non yếu của đội quân dưới trướng của y, nếu mà so sánh với binh mã của Yến Vân Trại thì rõ ràng là không thể chịu nổi một kích
Chỉ là binh mã trong kho Lê Dương cũng đã bị đánh tan rồi, liên tiếp trong vài ngày y mới chỉ chiêu mộ được một đội quân chưa đầy năm nghìn người, tính cả đến số binh mã còn sót lại trong thành Lê Dương thì cũng được khoảng hơn một vạn gì đó.
Nguyên Vụ Bản và Nguyên Dũng sau khi tổng kết ra kinh nghiệm thất bại của trận chiến lần này liền quyết định tạm thời không chuyển lương thực cho Dương Huyền Cảm nữa, đợi sau khi binh mã lớn mạnh thêm chút nữa rồi mới bàn tính tiếp, bởi dù sao đi chăng nữa thì trong tay họ, số binh mã còn sử dụng được chẳng còn là bao. Hai người nắm chặt tay thể hiện quyết tâm của mình, bất luận là lần sau kẻ địch sử dụng chiêu thức gì đi chăng nữa thì cũng kiên quyết không ra khỏi thành giao chiến, một vạn binh mã tuy không phải là nhiều nhưng dùng để cố thủ thành thì vẫn còn dư sức.
Nguyên Vụ Bản cũng không thể nào ngờ được rằng, kinh nghiệm mà y rút ra được sau lần thất bại này sẽ tạo nên nhiều rắc rối như vậy với đợt tấn công của đại quân triều đình. Mà suất quân đến nhanh chính là Võ bí lang tướng Trần Lăng, vốn dĩ là dùng kế dụ địch để dụ Nguyên Vụ Bản ra khỏi thành Lê Dương, dùng dã chiến đánh tan quân Lê Dương. Địa điểm chính là dưới chân núi, quân mai phục của y đã sắp xếp sẵn ở đó, sau đó là phải một tốp binh lính đến trước cổng thành dụ Nguyên Vụ Bản xuất thành giao chiến. Trong lịch sử là y đã đánh bại Nguyên Vụ Bản như vậy, nhưng đáng tiếc lần này Nguyên Vụ Bản lại không bị mắc lừa. Lý Nhàn đã đến sớm hơn Trần Lăng những 10 ngày, cướp sạch những chiến lợi phẩm đáng ra là nên thuộc về y.
Nếu như Trần Lăng mà biết được chân tướng sự việc thì nhất định sẽ khóc không ra nước mắt mất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT