Sau khi Nhuệ Kim Doanh tiến vào Cự Dã Trạch, dùng năm ngày thanh lý toàn bộ sơn trại và chỗ cư trú trên ven Thủy Bạc của gia quyến đám thổ phỉ kia, có một số người ẩn nấp cũng bị tìm ra lập tức đuổi ra ngoài sơn trại. Nam nữ già trẻ gần ba vạn người bị xua đuổi rời khỏi nơi này, đối với bọn họ mà nói mà nói, còn không biết phải đi chỗ nào dừng chân.
Lúc Lý Nhàn hạ lệnh làm những chuyện này không có một chút lòng đồng cảm, bất kể là những bách tính kia hoặc van xin hoặc khóc tỉ tê đều không làm rung động nổi lòng dạ sắt đá của hắn. Có mấy tên lưu manh thừa cơ gây xích mích định làm cho bách tính xung kích kỵ binh của Duệ Kim Doanh, bị Phi Hổ mật điệp mau tay nhanh mắt xông vào đám người bắt ra chặt đầu tại chỗ. Thủ đoạn sấm rền gió cuốn làm kinh sợ tất cả mọi người, dù cho bọn chúng nếu không bằng lòng cũng chỉ có thể cũng chỉ có thể rời khỏi chỗ bọn chúng sinh sống hai ba năm này.
Có thể bọn chúng đều sẽ trở thành người lưu lạc không nhà để về, có lẽ sau đó không lâu bọn chúng sẽ tìm được một địa điểm khác lại lần nữa làm giặc, lại có thể, bọn chúng có thể trở về quê nhà bắt đầu cuộc sống mới. Nhưng đây hết thảy đều không liên quan tới Lý Nhàn, bởi vì những người này tuyệt đối không thể giữ lại, đối với địa hình địa hình của Cự Dã Trạch mà nói, những người này hiểu rõ sâu xa hơn so với người của Yến Sơn trại. Để bọn họ lại, chỉ có thể là mầm tai hoạ nói không chừng lúc nào sẽ giống như bom hẹn giờ đem thắng lợi vất vả có được nổ một cái tan thành mây khói.
Không thể một đòn đánh chết Trương Kim Xưng, cho nên Lý Nhàn không thể không cẩn thận gấp bội.
Trong năm ngày này, binh sĩ của Duệ Kim Doanh đem tất cả thuyền đánh cá trong Thủy Bạc thu gom lại cho một mồi lửa đốt. Đây cũng là vì đề phòng nhân mã của Trương Kim Xưng sau khi quay về đi vào từ đường thuỷ, vì để ngừa ngộ nhỡ, gần năm nghìn nhân mã của Duệ Kim Doanh nhưng thật ra hơn bốn ngàn người trú đóng ở trên ven Thủy Bạc, ngày đêm tuần tra cảnh giới.
Đây cũng là nguyên do vì sao Lý Nhàn muốn giữ thợ thủ công biết làm thuyền lại, thuyền ở Cự Dã Trạch là nhu phẩm cần thiết, không có thuyền Thủy Bạc to lớn liền biến thành không có chút ý nghĩa nào. Thuyền có thể đốt, nhưng thợ thủ công nhất định phải giữ lại.
Cách tòa lâu đài Đại Tùy nghiêng đổ này còn có mấy năm, mấy năm này Lý gia quân sẽ phải sinh sống ở Cự Dã Trạch, bất luận là thuyền đánh cá hay là chiến thuyền, đều phải có đủ. Tạm thời tiêu hủy là vì tạm thời làm cho ổn định, đây cũng là chuyện không có biện pháp.
Cuối cùng thợ thủ công giữ lại có chừng hơn ba trăm người, những người này đều bị Lý Nhàn hạ lệnh kiểm soát chặt chẽ lại. Trước khi giải quyết sạch Trương Kim Xưng, đề phòng đối với hơn ba trăm người này cũng không thể thiếu cảnh giác. Muốn lập uy, cũng phải bố thí lấy ân nghĩa. Trong hơn ba trăm người này có người có gia quyến đấy, cha mẹ vợ con của bọn họ cũng được phá lệ giữ lại, nhưng không thể ra khỏi Cự Dã Trạch một bước, kẻ không làm theo lập tức chém không tha. Những người dân này phần lớn đều là bị Trương Kim Xưng bắt từ các nơi tới, kỳ thật đối với ai làm Đại Đương Gia của Cự Dã Trạch bọn họ chẳng có phản ứng quá kích động gì.
Lý Nhàn cẩn thận từng li từng tí xem ra hơi có chút quá mức, nhưng cũng là thủ đoạn nhất định phải thực hiện.
Gia viên của những người dân này trên cơ bản đều bị nhân mã của Trương Kim Xưng san thành bình địa, rơi vào đường cùng mới mới đi theo Trương Kim Xưng về tới Cự Dã Trạch, bọn họ chỉ là vì sống sót, thực ra đối với Trương Kim Xưng cũng không có lòng ủng hộ gì. Ai là chủ nhân của Cự Dã Trạch bọn họ kỳ thực không quan tâm, quan tâm là bọn họ có thể hay sống tiếp không.
Loạn thế đã là như vậy, bách tính tầng thấp nhất mới là người khổ nhất.
Lại năm ngày, Đạt Khê Trường Nho gia dẫn đầu bộ binh Lý gia quân hơn hai vạn người chạy tới, đến đây, đại quân tất cả tiến vào trong Cự Dã Trạch. Một lần nữa chỉnh đốn sơn trại, xây dựng thủy trại, sau đó tăng thêm nhân thủ ngày đêm tuần tra không ngừng. Quãng thời gian mới bắt đầu này, bất kể như thế nào cũng không có thể thiếu cảnh giác.
Tiếp theo, điều Lý Nhàn phải làm, chính là suy nghĩ vì sự vững chắc Cự Dã Trạch.
Khi Trương Kim Xưng chiếm Cự Dã Trạch, để bảo đảm sống còn của mấy vạn người trong Cự Dã Trạch nhất định phải đi ra ngoài cướp bóc, vô số làng bị lũ phỉ san thành bình địa. Lương thảo của Lý gia quân bây giờ mặc dù vẫn còn trong thời gian ngắn không là vấn đề, nhưng Lý Nhàn không thể không tính toán. Ra ngoài cướp bóc bách tính? Đồ cướp được kia có thể duy trì bao lâu?
Lý Nhàn đang đợi, chờ một cơ hội phát đại tài.
….
….
Đi dạo ở tại ven Thủy Bạc, hồ lớn nhìn không thấy bến bờ, tựa như đứng ở bờ biển lớn hết tầm mắt trông về phía xa vậy, có thể làm cho lòng dạ người đều trở nên khoáng đạt. Mặc dù vì vững chắc để tất cả thuyền đánh cá đều bị đốt quách đi cho rồi, không thể chèo thuyền du ngoạn trên sóng hồ coi như là một chuyện đáng tiếc đáng tiếc, nhưng chỉ là đứng ở bên bờ nhìn non sông gấm vóc, cũng là một việc rất làm người ta sung sướng.
- Đáng tiếc nếu có thuyền thì tốt rồi, có thể đi đến giữa hồ xem một chút.
Âu Tư Thanh Thanh đứng ở bên cạnh Lý Nhàn, có chút buồn bã nói.
Lý Nhàn cười cười nói - Thuyền thì có, có vài chiếc chiến thuyền tương đối lớn ta cho người kéo lên trên bờ rồi, nhưng chưa thiêu huỷ, chẳng qua chúng ta mới đến Cự Dã Trạch, nên vững vàng một chút thì tốt, muốn chèo thuyền du ngoạn trên hồ sau này có rất nhiều cơ hội. Đợi ta sau khi giải quyết Trương Kim Xưng xong, cũng không có gì lo lắng do dự rồi.
- Muội biết.
Âu Tư Thanh Thanh cười cười nói - Muội chẳng qua là cảm thấy, đốt những thuyền đó đáng tiếc.
Lý Nhàn kéo tay nàng than thở - Nha đầu ngốc.... Tâm tư của muội lại làm sao có thể giấu diếm được ta? Ta biết muội không phải là tiếc những thuyền đánh cá ấy, muội là yêu thương đám bách tính bị ta đuổi ra khỏi Cự Dã Trạch chứ gì?
Âu Tư Thanh Thanh mím môi gật đầu một cái, không nói gì.
Lý Nhàn cầm tay nàng vào trong một tiểu đình bên hồ ngồi xuống, nhìn hồ nước gợn sóng xanh, im lặng một lúc, nói: - Bách tính đáng thương, ta biết. Nhưng nếu như không đuổi bọn họ ra ngoài, một ngày Trương Kim Xưng dẫn theo nhân mã quay về giết, không dám đảm bảo sẽ không cùng những người dân này nội trong ứng ngoài hợp. Tuy rằng những người dân này đều là Trương Kim Xưng bắt về từ bên ngoài, cưỡng ép bọn họ định cư ở Cự Dã Trạch. Ta biết bọn họ đối với Trương Kim Xưng không nhất định tán thành, nhưng dù là có một chút xíu nguy hiểm ta cũng không muốn đi mạo hiểm, suy cho cùng, hiện nay có sinh mạng của mấy vạn người đè ở trên vai ta.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT