Vũ Văn Thuật lạnh lùng nói:
- Giám quân cũng biết hoàn cảnh của chúng ta hiện tại rất bất lợi sao? Hôm đó nếu không phải giám quân đại nhân nhân hậu tha cho Ất Chi Văn Đức chạy trốn, hôm nay đại quân đã sắp trở về qua Mã Tý Thủy rồi!

Lưu Sỹ Long nghiêm mặt nói:
- Bệ hạ đã nói rồi, nếu người Cao Cú Lệ đầu hàng, không thể chậm trễ. Bổn quan làm việc từ trước đến giờ đều trung thành với vua, mọi việc đều làm theo lời căn dặn của Bệ hạ. Vũ Văn Tướng quân cũng không cần phải chanh chua như vậy. Chờ sau khi trở về Liêu Đông, trước mặt Bệ hạ ta đương nhiên sẽ có giải thích. Chỉ có điều, nếu hôm nay ngươi không đồng ý cầu hòa với Cao Kim, bổn quan lập tức viết một tấu chương sai người ngàn dặm gửi gấp về cho Bệ hạ, nói ngươi là một tội thần lừa quân dối quốc!

Vũ Văn Thuật tức giận nói:
- Nếu giám quân đại nhân muốn cáo, lẽ nào trước mặt Bệ hạ ta còn sợ ngươi sao?

Hữu Vũ Vệ Đại tướng quân Vu Trọng Văn liền ngăn Vũ Văn Thuật lại nói:
- Rõ ràng là người Cao Cú Lệ cầu hòa, sao bên này chúng ta lại làm ra không vui thế chứ? Lần này có thể đại quân tới dưới thành Bình Nhưỡng, ép Cao Nguyên xưng thần, sau khi trở về Nguyên soái và Giám quân cùng công lao to lớn. Quan trọng nhất là Bệ hạ vui ….

Y như có thâm ý liếc nhìn Lưu Sỹ Long. Lưu Sĩ Long biết là Vu Trọng Văn đang cho mình biết, đừng gây chuyện quá lớn, dù sao Giám quân y là Hoàng thượng cho y lập công chuộc tội.

Dù đã hiểu, nhưng thần mắt Vu Trọng Văn đã khiến y không vui.

Rõ ràng hắn ta cũng là thân đang mang tội!

Lưu Sỹ Long căm giận nghĩ lại, Vũ Văn Thuật thống soái toàn quân tấn công mấy tháng thành Liêu Đông mà không hạ được. Rõ ràng y cũng là thân mang tội, ta thân là Giám quân, thân là Chiêu hàng sử, hà tất phải nhìn sắc mắt hắn ta mà hành sự? Nếu lần này làm không tốt, trước mặt Bệ hạ chẳng phải là rất khó lấy được công đạo sao? Nhìn sắc mặt người ta mà nói chuyện, giống như ta mới là tội nhân vậy.

- Chuyện chiêu hàng, bổn quan là nhận mệnh của Bệ hạ, cho nên một bước cũng không nhường!

Lưu Sỹ Long nghiến răng nói:
- Nếu hôm nay ngươi lại không tiếp nhận điều kiện cầu hòa của Cao Kim, đừng trách bổn quan hành sử quyền giám quân!

Vũ Văn Thuật sững người, tức giận nói:
- Người Cao Cú Lệ là kẻ ngốc à? Họ đưa ra điều kiện đó cũng là xưng thần sao? Chỉ sợ Cao Kim sớm đã thấy quân ta đang thiếu lương thực, cho nên bây giờ hắn ta cố ý kéo dài thời gian để thăm dò phản ứng của chúng ta! Nếu Cao Kim mới đưa ra điều kiện, ngươi đã lập tức đồng ý há chẳng phải để người Cao Cú Lệ đoán được thực hư quân ta sao? Tình hình hiện nay chính là phải kiên trì chống đỡ!

Lưu Sỹ Long hừ lạnh một tiếng nói:
- Vũ Văn Thuật Tướng quân, chuyện quân vụ bổn quan không tham gia, cũng không quản ngươi giải quyết thế nào. Ta thân là Chiêu hàng sử, vì Bệ hạ mà phụ trách!

Vu Trọng Văn thở dài, nhìn Vũ Văn Thuật nói:
- Nguyên soái … theo ta thấy … chúng ta thực sự chịu không nổi nữa rồi. Các binh lính đã bắt đầu từ hôm nay bất luận là có tác chiến hay không mỗi người đều chỉ có nửa bát cháo loãng cho no bụng. Nếu không điều quân trở về, chỉ e là lòng quân không ổn ….

Vũ Văn Thuật trừng mắt nhìn y, vốn muốn nói nếu hôm đó không phải ngươi vô năng, chẳng lẽ đại quân có thể rơi vào cảnh khốn khó hôm nay sao? Thả Ất Chi Văn Đức đi, bây giờ hai người này đã đứng lại với nhau để bàn bạc. Vũ Văn Thuật đã giận càng thêm giận. Ông ta cũng biết kỳ thực Vu Trọng Văn đã nói cũng rất có lý, lo lắng của mình là sợ người Cao Cú Lệ phát hiện ra chân tướng đại quân không đủ lương thực không đủ sức tấn công. Lo lắng của Vu Trọng Văn là càng kéo dài càng bất lợi cho cục diện. Vũ Văn Thuật suy nghĩ một hồi, không thể không thở dài nói:
- Vậy được, ngày mai Giám quân đại nhân đi nhận hàng là được rồi. Chiều mai đại quân sẽ lập tức quay về. Nhớ ….

Vũ Văn Thuật nhìn Vu Trọng Văn nói từng từ từng chữ:
- Thả Cao Kim về!

Vu Trọng Văn sửng sốt, liền hiểu ra chuyện. Thật ra Lưu Sỹ Long cho rằng Vũ Văn Thuật vẫn đang châm chọc chuyện mình đã thả Ất Chi Văn Đức, tức giận vung tay áo bỏ đi.

Hôm sau, Lưu Sỹ Long với thân phận của Chiêu hàng sử tiếp nhận quốc thư của Cao Kim gửi tới. Cao Kim đại diện cho Cao Cú Lệ Vương Cao Nguyên thừa nhận Cao Cú Lệ là nước phụ thuộc Đại Tùy. Cao Nguyên xưng thần với Hoàng đế Bệ hạ Đại Tùy. Nhưng trong quốc thư không đề cập tới bất kỳ điều khoản nào cụ thể, thậm chí ngay cả mỗi năm giao nộp cho Đại Tùy bao nhiêu thuế cống cũng không viết rõ ràng. Đối với cuộc viễn chinh của Đại Tùy lần này, trong đó đề cập tới Cao Cú Lệ bồi thường lương thực đã bị hao tổn. Điều này dù là đã được viết, nhưng không hề nghi ngờ, quân Tùy hiện đã không chờ được Cao Cú Lệ sẽ “bồi thường”. Quân Tùy hiện giờ đang ở trong hoàn cảnh tàn khốc hơn nữa còn lúng túng, không lương thực, lại không dám thúc người Cao Cú Lệ trả lương thực bồi thường, bởi vì như vậy sẽ lộ mất chân tướng. Lại không dám rút lui quá gấp, còn tạo thanh thế từ từ mà rút. Điều khổ sở trong đó chỉ có người Tùy tự biết.

Cuối cùng, tới hôm nay, quân Tùy viễn chinh dùng phương thức không khó coi lắm để kết thúc. Bất luận thế nào, vây khốn thành Bình Nhưỡng ép Cao Nguyên ký điều ước là sự thực bất đắc dĩ. Đương nhiên, việc kết thúc này là ý tưởng mang theo tiếc nuối của đám người Vũ Văn Thuật đã xác định được trước rồi. Nhưng trên thực tế, quân Tùy viễn chinh, còn xa mới kết thúc.

Sau khi Lưu Sỹ Long và Cao Kim ký quốc thư xong, y liền kéo tay Cao Kim cười nói:
- Sau này ngươi và ta là đồng liêu rồi, đều là thần tử của Bệ hạ. Trước đây có chuyện gì không vui cũng đừng nhắc lại nữa.

Cao Kim cười mà như không cười, nói:
- Đúng như Lưu đại nhân đã nói, sau này ta và ông còn thân thiết hơn nữa.

Y thi lễ với Lưu Sỹ Long, nói:
- Nếu đã kết thúc, vậy tôi nên nhanh chóng trở về thành Bình Nhưỡng báo tin vui cho vua tôi. Ngoài ra, cũng chuẩn bị một chút lương thực từ trong thành tới đại doanh để bồi thường.

Vu Trọng Văn nói:
- Bảo Sơn Vương nếu muốn đi về, vậy ta sẽ đích thân tiễn ngươi ra khỏi doanh trại.

Cao Kim sửng sốt, theo bản năng liền hỏi một câu:
- Tướng quân muốn đích thân tiễn ta?

Vu Trọng Văn cười nói:
- Thế nào, Bảo Kim Vương không muốn sao?

Cao Kim liền lắc đầu nói:
- Ta còn nghĩ rằng Đại tướng quân là đang đùa ta.

Vu Trọng Văn vừa muốn nói chuyện, lại nghe Lưu Sỹ Long cười lạnh nói:
- Vu Đại tướng quân đương nhiên là đang đùa với ngươi rồi. Hôm nay Bảo Sơn Kim đã tới, hay là đừng vội về. Về phần báo tin vui cho Cao Cú Lệ Vương, sai người đi là được rồi. Thật ra Hoàng đế Bệ hạ Đại Tùy ta đã dặn dò, nhất định phải đưa sứ thần cầu hòa Cao Cú Lệ trở về thành Liêu Đông. Nếu Bệ hạ đã có chỉ ý như vậy, Bảo Sơn Vương, ta thấy ngươi hay là ở lại đại doanh theo ta đi diện thánh!

Vu Trọng Văn và Cao Kim cùng sửng sốt.

- Ngươi có ý gì?

- Lưu đại nhân là ý gì?

Hai người dường như đồng thời hỏi.

Lưu Sỹ Long cười lạnh nói:
- Ý gì? Hôm nay ngươi tới đại doanh này của ta thì đừng mơ sẽ đi ra được. Người đâu, mời Bảo Sơn Vương tới trướng quân nghỉ ngơi, nói với tùy tùng của Bảo Sơn Vương để họ đi nói với Cao Cú Lệ Vương. Nói Bảo Sơn Vương phải theo đại quân trở về thành Liêu Đông yết kiến Hoàng đế Bệ hạ Đại Tùy!

- Không được!

Vu Trọng Văn ngăn Lưu Sỹ Long nói:
- Giám quân, không thể như vậy!

- Vì sao?

Lưu Sỹ Long nheo mắt nhìn Vu Trọng Văn, nhếch miệng cười đắc ý hỏi.

Chỉ là, y không chờ Vu Trọng Văn giải thích liền đắc ý nói:
- Ngươi nghĩ bổn giám quân thực sự không hiểu quân sự sao? Cho dù bổn tướng quân không hiểu, nhưng ngã một lần rồi, lần này nói gì cũng không thể thả người Cao Cú Lệ đi. Vũ Văn Thuật chẳng phải muốn dùng chuyện này để cáo ta trước mặt Bệ hạ sao? Hôm nay ta giữ Cao Kim lại, xem trước mặt Bệ hạ hắn ta còn lời gì để nói!

Thân binh của Lưu Sỹ Long xông lên, không nói lời nào liền áp giải Cao Kim đi. Vu Trọng Văn khuyên nhủ, Lưu Sỹ Long không nghe. Vu Trọng Văn liền sai người đi mời Vũ Văn Thuật tới, mặt khác còn lệnh giữ tùy tùng của Cao Kim lại không thả cho về. Ai biết Lưu Sỹ Long cho rằng Vu Trọng Văn và Vũ Văn Thuật muốn liên kết lại hại y, hạ lệnh thân binh ngăn Vu Trọng Văn ở trong đại trướng không thả đi, đồng thời đuổi tùy tùng của Cao Kim ra khỏi doanh địa.

Khi Vũ Văn Thuật biết, tùy tùng của Cao Kim đã sắp vào tới thành Bình Nhưỡng rồi. Không lâu sau, lại từ cửa nam thành Bình Nhưỡng đi ra, vào đại doanh của Ất Chi Văn Đức.

- Thất phu!

Sau khi Vũ Văn Thuật biết hành động của Lưu Sỹ Long liền tức giận, chỉ vào mặt Lưu Sỹ Long chửi:
- Thất phu lầm nước!

Lưu Sỹ Long tức giận nói:
- Vũ Văn Thuật, ngươi sỉ nhục bổn quan như vậy, lẽ nào cho rằng bổn quan không nhìn ra tâm kế của ngươi sao?

Nếu không phải chúng tướng lôi kéo, Vũ Văn Thuật thực sự muốn rút đao ra chém Lưu Sỹ Long rồi. Chỉ là dù có giết chết y, cũng không thể cứu vãn được nữa. Vũ Văn Thuật tức giận nhưng không hoàn toàn hồ đồ, lập tức hạ lệnh đại quân xuất phát. Dùng Tả Kiêu Vệ hoàn chỉnh nhất làm đội tiên phong, dùng Tả Đồn Vệ đầy đủ lương thảo nhất cản phía sau. Đại quân xuất phát ngay trong đêm, không chậm trễ một khắc nào.

……..

……..

- Ngươi nói cái gì?

Ất Chi Văn Đức nằm dưỡng thương trên giường liền bật dậy, nhìn tùy tùng của Bảo Sơn Vương Cao Kim lớn tiếng hỏi:
- Ngươi nói lại xem?

Tùy tùng đó nói:
- Đại … Đại tướng quân, Bảo Sơn Kim bị người Tùy giữ lại rồi, nói là phải để Bảo Sơn Kim theo quân trở về, đi gặp Hoàng đế Tùy quốc.

- Ha ha!

Nghe tùy tùng này nói, Ất Chi Văn Đức không những không lo lắng cho sự an toàn của Cao Kim, mà ngược lại còn cười lớn:
- Ha ha ha ha, người Tùy xong rồi!

Tùy tùng đó không hiểu nói:
- Đại tướng quân có gì nói như vậy?

Tâm trạng Ất Chi Văn Đức rất tốt, cho nên kiên nhẫn giải thích với nhân vật tiểu nhân trước mặt mình:
- Nếu quân Tùy đã nhận hàng, họ sẽ nước chiến thắng. Ta thấy, nếu họ có đủ tự tin quay trở về thành Liêu Đông, họ còn cần phải giữ Bảo Sơn Vương của các ngươi lại làm con tin sao? Quân Tùy đã xong rồi, lần này họ xem như đã xong thật rồi!

Tên tùy tùng đó không ngu ngốc, liền hiểu ý của Ất Chi Văn Đức.

Đúng vậy, quân Tùy không phải là hùng mạnh không thể chiến thắng sao? Vì sao lại vội vàng lui quân mà còn giữ Bảo Sơn Vương làm con tin chứ?

Chính là vì hắn ta không ngốc, cho nên đã kìm nén sự nghi ngờ trong lòng. Hắn ta không hỏi Ất Chi Văn Đức, Bảo Sơn Vương đó giờ làm thế nào? Kỳ thực, từ vẻ mặt của Ất Chi Văn Đức hắn ta có thể đoán ra được, Bảo Sơn Vương … đã không quan trọng rồi.

Hôm đó, Cao Cú Lệ Vương Cao Nguyên liền xé tan hiệp ước được ký giữa Cao Kim và Lưu Sỹ Long, tuyên bố Cao Kim phản quốc, cấu kết với người Tùy mưu phản. Bổ nhiệm Ất Chi Văn Đức làm Đại nguyên soái, Tổng đốc nhân mã Liêu Đông, quyết một trận tử chiến với người Tùy.

Viễn chinh … bắt đầu bước sang chặng đường mới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play