Từ cuối tháng ba đến đầu tháng bảy, Lý Nhàn ở ngoài thành Liêu Đông ba tháng đã nhìn có chút nhàm chán. Cứ một vài ngày, dựa theo thứ hắn nắm giữ để phân tích, sức chiến đấu dũng mãnh của quân đội Đại Tùy ít nhất đã không dưới mười lần san thành Liêu Đông thành đất bằng, đáng tiếc, cho đến ngày nay thành Liêu Đông vẫn là thành Liêu Đông của người Cao Cú Lệ như cũ.
Sau khi quân Tùy lần thứ tư công thành Liêu Đông, Lý Nhàn và Trần Tước Nhi đã đánh cuộc.
Lý Nhàn đánh cuộc lần này quân Tùy nhất định sẽ không cho người Cao Cú Lệ cơ hội, tuy rằng hắn biết rất rõ ràng mình sẽ thất bại. Nhưng có trận đánh cuộc này, Lý Nhàn chỉ nghĩ, nếu chẳng may lịch sử xuất hiện sai lệch thì sao?
Thật ra, chỉ là chút mong đợi trong lòng hắn mà thôi.
Đáng tiếc, hắn nhất định sẽ thất vọng.
Sau khi Ất Chi Văn Thanh lần thứ tư dựng thẳng cờ hàng lên, liên tiếp vài ngày trong quân doanh Đại Tùy đều không có hành động, Lý Nhàn đã mơ hồ đoán được bởi vì sao. Không tiến công, không chịu hàng, ngoại trừ chờ Đại Tùy Hoàng Đế Bệ Hạ quyết định, còn có thể là vì điều gì cơ chứ? Lý Nhàn thua, bắt đầu từ ngày đánh cuộc hắn đã biết mình sẽ thua.
Trần Tước Nhi rộng lượng khoát tay áo nói: - Thua thì thua, tiền đặt cược gì gì hay là thôi đi.
Lý Nhàn rất nghiêm túc nói: - Đã thua cuộc rồi, đệ vẫn phải trả. Nếu như nói người thua tắm ngựa cho người thắng mười lần, đệ lập tức tắm cho huynh mười lần.
Trần Tước Nhi cười ha hả nói: - Vậy ngại lắm…
Lý Nhàn lườm y nói: - Vẻ mặt này của huynh giả dối quá đi.
Trần Tước Nhi thay vẻ mặt ngay lập tức: - Nhớ là mười lần nha.
Lý Nhàn cười cười, trong lòng hơi có chút không thoải mái.
Hắn không thoải mái, không phải là bởi vì đã thua Trần Tước Nhi, mà là vì hơn một vạn binh lính đã uổng mạng dưới thành Liêu Đông kia. Lòng hắn đau, thật sự rất đau. Tuy rằng hắn vẫn không cho rằng mình là một người Tùy, nhưng thời điểm chiến tranh với bên ngoài, trong lòng của hắn vẫn mong mỏi Đại Tùy có thể hăng hái diệt nước Cao Cú Lệ, tuy rằng hắn biết rõ đây là chuyện không thể. Mắt thấy đã vây công ba tháng, thành Liêu Đông vẫn đứng thẳng không ngã như cũ, đừng nói các tướng sĩ Đại Tùy, dù là hắn cũng là uất nghẹn khó chịu trong lòng.
Một vài ngày này thấy thế công của Đại Tùy đã không còn mãnh liệt như trước, thậm chí đã nhìn đến mức vô vị chán ngắt, Lý Nhàn cưỡi Đại Hắc Mã, dắt Bác Đạp Ô của Trần Tước Nhi phóng về hướng Liêu Thủy. Chỉ khi phóng ngựa lao như điên, tâm trạng của hắn mới thoáng nhẹ nhõm một chút.
Xuống ngựa bên Liêu Thủy, Lý Nhàn vỗ vỗ mông mông: - Tự ăn cỏ đi, đợi ta nghỉ ngơi một lát rồi hầu hạ mi.
Cũng không biết Đại Hắc Mã có phải hiểu lời nói của hắn hay không, cũng không đi xa, mà cúi đầu ăn cỏ gần ngay hắn. Mà con ngựa của Trần Tước Nhi ngoan ngoãn đi theo sau Đại Hắc Mã. Nó vốn hay cáu kính cao ngạo nhưng ở trước mặt Đại Hắc Mã một chút cáu kỉnh cũng không có.
Lý Nhàn nằm trên sườn đê, nhổ một cọng cỏ cho vào miệng.
Hai ngày nay hắn luôn suy xét, có phải nên trở về hay không. Cũng không biết Yến Sơn trại thế nào rồi, có Đạt Khê Trường Nho đến luyện binh, đã hơn nửa năm rồi, chỉ sợ nhóm Yến Sơn tặc lúc xưa nay đã thoát thai hoán cốt (thay da đổi thịt). Hắn vốn muốn tiếp tục quan sát, nhưng giờ đã không còn hứng trí nữa, ngược lại bắt đầu nhớ Trương Trọng Kiên và mọi người. Ban đầu hắn muốn làm một nhân chứng, từ đầu đến cuối chứng kiến Đại Tùy lần đầu tiên chinh phạt Liêu Đông không công mà lui. Chứng kiến ba mươi vạn phủ binh tinh nhuệ nhất của Đại Tùy chôn xương tha hương là như thế nào, chứng kiến một đoạn lịch sử ly kỳ và tang thương như nào.
Mấy tháng trời công thành đã làm người ta chán nản, hơn nữa nhìn cũng đã không có kích thích gì đáng nói. Chiến thuật của quân Tùy trong vòng mấy tháng đã dùng hết, người Cao Cú Lệ lại chỉ dùng một biện pháp đã đẩy quân Tùy ngay từ ngoài cửa. Loại trá hàng này, không ngờ đều có thể liên tục bốn lần thành công, điều này không thể không nói là một kỳ tích, mà người tạo nên kỳ tích này thật ra cũng không phải Ất Chi Văn Thanh, cũng không phải Ất Chi Văn Đức trước khi đi đã lưu lại biện pháp này cho cấp Ất Chi Văn Thanh, thậm chí cũng không phải Lưu Sĩ Long lặp đi lặp lại nhiều lần ngăn trở quân Tùy phá thành, người sáng tạo kỳ tích này vẫn là Đại Nghiệp Hoàng đế Dương Quảng.
Nếu không phải ông ta vì mặt mũi nói nếu Cao Cú Lệ hàng không được tung binh, Lưu Sĩ Long cũng không có lá gan một lần lại một lần ngăn trước mặt Vũ Văn Thuật.
Vũ Văn Thuật là ai? Là người được Dương Quảng tín nhiệm nhất!
Vũ Văn gia hiện giờ đã là thế gia trong quân đệ nhất cao quý nhất trong thiên hạ hiện giờ. Nếu không phải Lưu Sĩ Long có lời nói của Dương Quảng làm chỗ dựa, cho dù y thân là Thượng thư Hữu thừa cũng tuyệt đối sẽ không kết thù kết oán với Vũ Văn Thuật. Đương nhiên, sở dĩ y làm như vậy vẫn là muốn cướp công lao. Nếu thành Liêu Đông bị đánh hạ, một Thụ Hàng Sứ là y có thể nói không có quan hệ chút nào, công lao đều là của đám người Vũ Văn Thuật đấy, y ngay cả một chén canh cũng không có. Nhưng nếu là mình phái người tiếp nhận đầu hàng, công lao của y sẽ còn trên cả Vũ Văn Thuật!
Đánh hạ tòa thành trì hạng nhất của Cao Cú Lệ, công lao này cũng không nhỏ.
Hơn nữa, đối với các loại với công lao ban cho, Lưu Sĩ Long rất coi trọng thanh danh, nếu quả thật Ất Chi Văn Thanh bị y chiêu hàng, vậy không hề nghi ngờ đây là đại sự được ghi vào trong sử sách. Ngẫm lại chắc chắn năm sau trên sử sách sẽ ghi lại những con số dày đặc giờ này ngày này y đã làm được những gì, việc đó làm con người ta vui vẻ cỡ nào? Đương nhiên, bởi vì ở trong quá trình chinh Liêu Đại Tùy vẫn sắm vai một nhân vật ám muội, y đúng là một số rất nặng để lại trên sử sách.
Văn nhân trọng danh, còn coi trọng hơn cả võ tướng.
Một quan văn, đã thu phục được thành Liêu Đông, điều này chắc chắn là được thế nhân tán dương ca ngợi là đại sự lưu danh thiên cổ!
Ất Chi Văn Đức bốn lần đầu hàng, y cũng hai lần viết xong biểu chương xin công, đáng tiếc biểu chương viết xong căn bản chưa hề trình lên.
Có thể nói, Ất Chi Văn Thanh có thể thủ ở thành Liêu Đông, cũng không phải người Cao Cú Lệ khoác lác như chính họ là phòng ngự đệ nhất thiên hạ. Nếu không phải Đại Nghiệp Hoàng đế vì biểu lộ nhân đức của mình, mười thành Liêu Đông cũng đã bị san thành đất bằng rồi.
Lý Nhàn nằm ở sườn dốc, nhìn Liêu Thủy, suy nghĩ xuất thần.
Ba trăm vạn người đông chinh, nhiều hơn một ngày sẽ tổn thất lớn thế nào? Tính cả ngựa trâu la, một ngày tiêu hao lương thảo đều là một con số ngàn vạn.
Theo Lý Nhàn thấy, Dương Quảng chính là một tài chủ thân gia bạc triệu, cho dù ông ta tiêu hao nhiều hơn nữa thì đối với toàn bộ Đại Tùy mà nói đó chỉ như là chín trâu mất sợi lông - không đáng kể thôi. Ông ta có tự tin này, lương thực tích trữ ở trấn Hoài Viễn còn có vạn vạn cân, tính cả hai địa phương khác, lần triệu tập lương thảo này cũng đủ đại quân ăn đến hơn ba năm!
Nhưng ông ta không có thời gian ba năm tấn công Triều Tiên, Liêu Đông lạnh khủng khiếp, vượt qua thời tiết lạnh sớm, nơi này tháng chín lại có tuyết rơi! Ba trăm vạn người, không ngờ vây công chừng ba tháng không hề đánh hạ được một tòa thành Liêu Đông!
Càng nghĩ càng buồn bực, thân làm một người Hán, cho dù Lý Nhàn biết rõ Dương Quảng mới là kẻ địch lớn nhất của mình, nhưng vẫn không kìm nổi cảm thấy đáng tiếc, thật đáng tiếc.
Nằm trong chốc lát, hắn nhổ cọng cỏ ra, đứng lên chuẩn bị tắm cho ngựa. Lúc đứng lên lại phát hiện trên đê xa xa có một đoàn người dắt ngựa đi bộ mà đến.
Hắn cảnh giác nhìn kỹ một chút, sau đó đi tới chỗ Đại Hắc Mã.
Từ xa đi tới không dưới bốn mươi người, càng lúc càng đến gần, những người đó tuy rằng đều mặc áo dài nhưng Lý Nhàn nhìn ra được, trong bọn họ ngoại trừ một người trung niên mập mạp ra, những người khác đều có võ nghệ trong người. Cho dù là người trung niên nện bước thoạt nhìn có chút phù phiếm, nhưng từ tư thái đi đường của ông ta cũng có thể nhìn ra, người này ắt cũng võ nghệ không tầm thường đấy. Nhìn ông ta mặc áo gấm chậm rãi vừa đi vừa nhìn chung quanh rất có uy thế, bước chân chậm rãi, có lẽ là bởi vì nguyên nhân những năm gần đây lười động đao động thương.
Lý Nhàn vốn xoay người định bỏ đi, không ngờ sau khi những người kia nhìn thấy hắn, thậm chí có mười mấy người nhảy lên lưng ngựa phi nhanh đến, vây hắn lại.
- Ngươi là ai, vì sao ở trong này?
Một người đàn ông trẻ tuổi giận giữ ngăn trước người Lý Nhàn, từ trên chiến mã cao lớn hơi cúi xuống hỏi. Tuy rằng giọng điệu gã khá bình thản, nhưng ý kiêu ngạo và cảnh giác đối với Lý Nhàn bộc lộ rõ. Người này xem ra cũng khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, dáng người cao ráo, sắc mặt hơi trắng, nhìn da còn đẹp hơn cả con gái. Quần áo dài, hình thức rất nho nhã không tầm thường, tuy nhiên Lý Nhàn nhìn ra được, người này nhất định là cao thủ. Không nói đến kỹ xảo điều khiển ngựa của gã, chỉ cần nhìn hổ khẩu đầy vết chai của gã đã bán rẻ thân phận của gã rồi.
- Ta? Người qua đường mà thôi, lặn lội đường xa có chút mệt mỏi, cho nên tính nghỉ ngơi ở đây một chút đó mà.
Lý Nhàn đáp.
- Lặn lội đường xa? Từ nơi nào đến, muốn đi đâu?
Nam nhân trẻ tuổi kia hỏi tới, đồng thời cẩn thận đánh giá quần áo trên người hắn và hai con chiến mã thần tuấn đứng bên cạnh hắn.
Sắc mặt người này bình tĩnh, có điều đôi mắt sáng ngời, chăm chú nhìn trên người Lý Nhàn. Lý Nhàn cảm giác như bị rắn độc nhìn chằm chằm. Bên chiến mã của người này treo một thứ rất dài, dùng vải bọc lại, Lý Nhàn liếc mắt một cái có thể nhìn ra, đó là một cây trường sóc. Mã sóc đắt tiền và khó luyện, cũng không phải là một thứ mà một thư sinh nhã nhặn nên có.
- Hướng đến nơi đến, hướng đi nơi đi.
Lý Nhàn nói một câu vô nghĩa chỉ có hòa thượng mới có thể hiểu hàm nghĩa của nó.
Nam tử trẻ tuổi kia ngẩn ra, trong ánh mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
- Nhìn quần áo ngươi sạch sẽ, trên giầy lại có hai ba mảnh cây cỏ, tuy nhiên khả năng vừa tới mà dính lên giày. Ngựa của ngươi nhìn rất thần tuấn, hơn nữa cũng không bẩn thỉu mệt nhọc, ngươi nói ngươi từ phương xa lặn lội đến, rất hiển nhiên, ngươi nói dối.
Gã nhìn Lý Nhàn nói.
Lý Nhàn khẽ cười nói: - Con người của ta thích sạch sẽ, mỗi ngày đều phải thay quần áo tắm cho ngựa.
Nam tử trẻ tuổi kia châm chọc nói: - Ngươi coi ta là trẻ con ba tuổi sao? Ngày ngày thay quần áo tắm cho ngựa...vậy bọc đồ của ngươi đâu?
Gã chỉ chỉ hắc đao trong tay Lý Nhàn, lại chỉ cung cứng và bình tiễn treo trên lưng Đại Hắc Mã: - Không cảm thấy lời nói dối này của mình quá buồn cười sao?
Lý Nhàn định mở miệng, lại nghe người đàn ông trung niên đứng cách đó không xa nói: - Nhân Nhân, chớ dọa hắn.
Nam tử trẻ tuổi chỉ vào Lý Nhàn nói: - Đông chủ, hổ khẩu trên tay người này có vết chai rất dày, có đao có tiễn, ngựa của hắn nếu không lầm thì một con là Bác Đạp Ô nổi danh của Khiết Đan. Khả nghi như thế, thuộc hạ không thể không cẩn thận.
Nam tử trung niên kia vừa nói chuyện, vừa đi tới: - Các ngươi có mấy chục người, hắn chỉ có một mình, chẳng lẽ các ngươi còn sợ hắn?
Nam tử trẻ tuổi cười khổ, trong lòng tự nhủ ta sợ cái gì, còn không phải sợ ông gặp được nguy hiểm hay sao? Đang yên lành tự nhiên chơi trò mất tích, tại sao mình lại xui xẻo như vậy, không ngờ bị ông chọn lựa làm hộ vệ thân cận. Lần này làm xong, sau khi trở về chỉ sợ phụ thân cũng sẽ mắng chửi một trận. Nếu bị các quan văn biết, tội của mình sẽ càng lớn.
- A?
Nam tử trung niên đến cách Lý Nhàn ba thước, bỗng nhiên kêu lên một tiếng kinh ngạc.
- Hắc đao, hắc mã, chỉ thiếu một bộ hắc giáp…Chẳng lẽ là người nọ?
Nam tử trung niên bỗng nhiên mỉm cười, cẩn thận dò xét Lý Nhàn một chút. Nhìn hắn cẩn thận tỉ mỉ, giống như trên người Lý Nhàn có mấy đóa hoa xinh đẹp.
- Quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên, Yến Vân... đó là tên của ngươi đúng không?
Nghe được hai chữ Yến Vân, đồng tử Lý Nhàn co rụt lại, hắc đao liền nằm trong tay hắn, Đại Hắc Mã cách hắn không đủ một thước, không biết vì sao, Lý Nhàn bỗng nhiên sinh ra một kích động chém nam tử trung niên một đao sau đó cưỡi lên ngựa bỏ chạy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT