Thình thịch một tiếng

Hai tay Lý Nhàn dùng lực đánh ra một cái mạnh mẽ, hất văng hai tay gã Bạch y thám báo. Lúc này trong mắt của gã Bạch y thám báo hiện lên vẻ hoảng loạn. Lý Nhàn từ từ giơ lên nắm tay sau đó nện một quyền lên trán của gã! Lý Nhàn không dùng thanh đao màu đen ở tay phải mà là dùng quyền trái trực tiếp đấm vào đầu của gã thám báo kia. Nắm tay nện ở trên trán gã Bạch y thám báo không ngờ cứ vậy mà mạnh mẽ ném gã lún sâu tạo thành một cái hố!

Thân hình của gã Bạch y thám báo kia bị ném về phía sau, cái đầu hầu như là xuyên hết mức vào trong đống tuyết. Tuyết trắng thật dày bị thân hình cong gãy của gã đập về phía sau tạo thành một cái hố, trượt một lúc trên mặt đất làm cho tuyết trắng văng tung tóe. Tuyết trắng bay đầy trời, dính ở trên mặt người vô cùng lạnh buốt.

Toàn bộ cái trán của người nọ bị lún vào sâu bên trong, hai tròng mắt bị áp lực cực lớn cũng bị văng ra. Xương mũi cũng bị đứt gãy, cả gương mặt đều bị nện đến mức máu thịt lẫn lộn. Hai tròng mắt bị văng rất xa ở trên mặt tuyết, dính đầy tuyết đọng dơ bẩn. Thân mình Lý Nhàn nghiêng về phía trước, có lẽ vì dùng sức quá mạnh nên hai tay giống như đã bị đứt lìa. Hắn ngẩng đầu, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm gã Bạch y thám báo một đao đâm chết Vô Loan kia.

Lúc này bộ dáng của hắn thật sự giống như ác quỷ từ trong địa ngục đi ra.

Máu trên cánh tay vẫn còn nhỏ giọt, cơ thể cong về phía trước dường như bất cứ lúc nào cũng đều có thể bị gập lại nhìn cao ngất quỷ dị như vậy. Thoạt nhìn, hai chân của hắn có vẻ giống như đeo phải tảng đá nặng ngàn cân, bước từng bước chậm chạp mà nặng nề về phía trước. Mặt của hắn trắng bệch đến mức dọa người, nhìn không có lấy một tia máu. Bởi vì cúi thấp đầu cho nên thời điểm ánh mắt của hắn nhìn gã Bạch y thám báo kia có chút cúi về phía trước, vì vậy hầu như không thể nhìn thấy con ngươi màu đen của hắn lạnh lẽo giống như cương thi ở ngay trước mắt vậy.

Xoay người, buông cánh tay xuống, từ tốn mà đi, hơi thở như ác quỷ, ánh mắt như dạ xoa.

Gã Bạch y thám báo kia không ngờ sợ tới mức té ngã về phía sau, lồm cồm muốn đứng lên chạy trốn. Có lẽ là bởi vì bị bộ dáng kinh khủng kia của Lý Nhàn mà sợ hãi, nhưng cũng có lẽ là vì bị một quyền đánh nát đầu kia của Lý Nhàn làm cho choáng váng, y chạy trốn về phía sau, nhưng hai chân lại giống như hoàn toàn không nghe theo sự điều khiển, bước lên tuyết nhưng lại không đứng dậy nổi.

Lý Nhàn từng bước một đi đến trước người gã Bạch y thám báo kia, bỗng nhiên cười lạnh.

Hắn nhếch miệng, trên hàm răng thậm chí có cả tơ máu.

- Ngươi có biết ta sợ nhất là cái gì không?

Gã Bạch y thám báo sợ hãi nhìn Lý Nhàn, y nghe được thiếu niên giống như ma quỷ kia cổ họng khàn khàn hỏi mình. Mà ngay cả đám người Lạc Phó cũng giật nảy mình, tiếng nói của Lý Nhàn lúc này trở nên khàn khàn khó nghe như vậy, giống như âm thanh thê lương của gió bắc thổi qua sa mạc cát đá, giống như âm thanh của ngọn lửa lay động đốt sạch rừng rậm khi ngọn lửa bốc lên cao. Khô khốc, khàn khàn, giống như người ở rất lâu tại địa ngục lần đầu tiên mở miệng nói chuyện không lưu loát.

Bạch y thám báo đương nhiên không thể trả lời câu hỏi của Lý Nhàn, mà Lý Nhàn đương nhiên cũng không muốn để y trả lời.

Phập!

Hắn vẫn không dùng đao, mà là trực tiếp đem tay trái cắm vào ngực gã Bạch y thám báo kia! Bàn tay va chạm vào trái tim ấm áp vẫn còn đang đập, sau đó chậm rãi cầm lấy.

- Ta sẽ nói cho ngươi biết...

Sắc mặt của Lý Nhàn trắng nhợt thật là giống với tuyết ở trên Yến sơn này, còn màu sắc của môi thì quỷ dị gần như là màu xanh.

- Ta sợ chết... Nhưng điều mà ta sợ nhất chính là có người vì ta mà chết.

Tay của hắn rất nhanh rất mạnh, lập tức cảm giác được một cỗ trơn bóng.

Đó là cảm giác trái tim bị bóp nát. Từ lúc Lý Nhàn chào đời cho tới nay lần đầu tiên có cảm giác kỳ dị như vậy. Trên thực tế, loại cảm giác này cũng không tốt. Thời điểm sự phẫn nộ dần dần từ trong thân thể bộc phát ra ngoài, cảm giác ghê tởm muốn ói bắt đầu khiến trong dạ dày hắn bốc lên một trận. Hắn nói không sai, hắn sợ chết, rất sợ rất sợ, loại sợ này người chưa từng chết qua một lần sẽ không cảm thụ được. Nhưng hắn càng sợ chính là có người vì bảo vệ hắn mà chết. Từ nhỏ đến lớn, có quá nhiều người vì bảo vệ hắn mà chết. Nhiều đến mức Lý Nhàn không trở nên chai sạn mà ngược lại càng thêm khiếp sợ. Mỗi một lần hắn hồi tưởng lại mấy năm nay vì bảo vệ mình mà các huynh trưởng chết trận hắn đều thức trắng đêm, mỗi một lần nhìn đến bảy miệng vết thương dữ tợn kia trên người của Trần Tước Nhi thì hắn sẽ rất đau lòng.

Mà Vô Loan chết, đem loại đau lòng này phóng đại tới mức cùng cực rồi.

Bởi vì, Vô Loan không phải là thân nhân của hắn, cũng không phải là huynh trưởng hay bằng hữu của hắn, mà từ ý nghĩa nào đó mà nói, nàng là kẻ thù của hắn. Nàng từng hai lần ám sát Lý Nhàn, từng thề trong đời sống này phải giết chết Lý Nhàn. Nàng thấy ánh mắt của Lý Nhàn thật giống như một cái lưỡi âm độc của con độc xà, thậm chí Lý Nhàn tin tưởng chỉ cần có thể giết chết mình, Vô Loan tình nguyện trả bằng bất cứ giá nào. Nhưng hắn chưa từng nghĩ đến, vì mấy chữ hai ta không ai nợ ai này, nàng tình nguyện chắn một đao cho hắn.

Một đao, hai đoạn.

Đứt đoạn không chỉ là tâm mà còn có loại quan hệ không bình thường giữa hai người.

Một khắc này trái tim ở trong tay Lý Nhàn vỡ tan nhưng hắn không có cảm giác thích thú chút nào. Giờ khắc này, dường như tim của hắn cũng bị xé nứt rồi.

Một địch nhân, một nữ nhân, bởi vì có thể kiêu ngạo nói ra mấy chữ hai ta không ai nợ ai này, cam nguyện chết, kiêu ngạo của nàng lại bi tráng đến cỡ nào? Lý Nhàn chợt nhớ tới lời cầu xin mình cứu A Sử Na Đóa Đóa của Vô Loan.

- Van cầu ngươi, chỉ cần có thể cứu tiểu thư, muốn đánh muốn giết tùy ngươi thế nào đều được.

- Ta biết ngươi hận ta, chỉ cần ngươi cứu tiểu thư, ta tình nguyện đem mạng cho ngươi!

- Mạng của tiểu thư quan trọng hơn so với ta!

Lý Nhàn ngồi xổm xuống ở bên người Vô Loan, nhìn khuôn mặt bởi vì có chút sưng cho nên thoạt nhìn đã không còn xinh đẹp nữa. Nhìn tóc của nàng rối loạn, còn có thân hình gần như bị máu ngâm thấu. Cán đao còn cắm ở trên tim của nàng, máu vẫn còn chảy ào ào ra như suối theo mũi đao. Chỉ có điều, vì sao, khóe miệng của nàng còn treo ý cười rõ ràng như vậy, kiêu ngạo như vậy? Chỉ có điều, vì sao trong đôi mắt của nàng vẫn còn chưa nhắm kia không có lấy một tia tiếc nuối?

Nàng kiêu ngạo, Lý Nhàn từ vừa mới bắt đầu đã biết bất cứ nữ nhân nào cũng đều kiêu ngạo.

Nhưng, vì A Sử Na Đóa Đóa, nàng đau khổ cầu xin kẻ thù không đội trời chung là mình.

Lý Nhàn bỗng nhiên rõ ràng một sự việc.

Thời điểm nàng cầu xin mình cứu A Sử Na Đóa Đóa, nói vậy nàng cũng đã nhận định một điều là phải chết tâm của mình rồi. Là nàng không muốn nhận ân huệ của kẻ thù, cho nên nàng tình nguyện chết.

- Ta là Vô Loan, ta muốn giết ngươi!

- Ta thề, nhất định phải giết ngươi!

- Hoặc là ngươi giết ta, nếu không chỉ cần ta còn sống một ngày cũng sẽ nguyền rủa ngươi! Ta muốn ăn sống thịt của ngươi, uống cạn máu của ngươi, bầm thây ngươi làm vạn đoạn!

Đó là lời thề của nàng, nhưng cuối cùng không thực hiện được điều nào.

- Vô Loan!

Lý Nhàn suy sụp ngồi dưới đất, nhìn gương mặt đã mất đi tất cả sức sống.

- Ta nợ cô một cái mạng, thời điểm luân hồi kiếp sau, hãy nhớ tới tìm ta đòi lại đi. Tuy nhiên cô thật là một người ngu ngốc a... Một đao kia làm sao có thể làm tổn thương được ta? Sao lại vì không chịu ân huệ của kẻ thù, chết có giá trị sao?

Hắn hỏi, giá trị sao?

Lạc Phó đi tới, kéo Lý Nhàn nói:
- An Chi, chúng ta cần phải trở về.

Lý Nhàn cười cười với Lạc Phó, vẻ mặt chua xót:
- Tam Thập Thất ca, chôn cất tất cả bọn họ đi thôi.

Hắn chỉ chỉ thi thể của Bạch y thám báo, nói:
- Bọn họ đều là binh lính của Đại Tùy, bọn họ là biên quân Đại Tùy, chôn cất ở trên Yến sơn, nhìn Trường Thành, nhìn tái ngoại, bọn họ có lẽ có thể rõ ràng. Về phần Vô Loan... Mang về trại đi, ta nghĩ... A Sử Na Đóa Đóa hẳn là muốn nhìn mặt nàng lần cuối, chúng ta không thể cứ như vậy chôn nàng.

- Nghe lời đệ.

Lạc Phó gật đầu, xoay người đi ra ngoài.

Hơn 10 phút sau, Trần Tước Nhi mang đám người chạy tới trước tiên đem Âu Tư Thanh Thanh và tiểu Địch đuổi về sơn trại, Đạt Khê Trường Nho và Trương Trọng Kiên cũng cùng đi rồi. Khi thấy tử thi đầy đất, ánh mắt của bọn họ chợt thay đổi.

- Có người còn sống trốn thoát rồi sao?

Đạt Khê Trường Nho hỏi.

Lạc Phó nói:
- Không có, giết toàn bộ rồi.

Đạt Khê Trường Nho thở phào nhẹ nhỏm nói:
- Vẫn là không đủ ổn thỏa, như vầy đi, một lát nữa ngươi dẫn người mặc vào quần áo của bọn thám báo này, để Hồng Phất và Thanh Thanh giả dạng A Sử Na Đóa Đóa và cả nha hoàn của nàng nữa, cố ý để lại dấu vết, làm cho người ta nghĩ đến đám các ngươi đã đuổi tới ngoài trường thành. Sau đó ta sắp đặt cho người giả thành người Đột Quyết chặn lại một chút, đem những thi thể của bọn người này đều ném lên thảo nguyên đi!

Lạc Phó nói:
- Đã rõ rồi!

Trương Trọng Kiên thở dài nói:
- La Nghệ người này rất lấp liếm khuyết điểm của mình, ta sợ hắn sẽ trả thù trại của chúng ta.

Lý Nhàn bỗng nhiên mở miệng nói:
- Sẽ không đâu.

Hắn nhìn thoáng qua A Sử Na Đóa Đóa vẫn còn hôn mê, thở dài nói:
- Cho dù La Nghệ có lấp liếm khuyết điểm cũng sẽ làm ra vẻ như nghĩ đến những gì bố trí của chúng ta là sự thật. Lúc này, hắn sẽ không tự nhiên gây chuyện. Chỉ cần đem cảnh tượng làm giống một chút, hắn có thể cho thủ hạ một công đạo là tốt rồi.

- Hắn bố trí chính là đại cục, chúng ta bất quá là người ngoài cuộc.

Lý Nhàn lau máu trên mặt một cái, có chút buồn bã nói:
- Thật ra... La Nghệ chỉ ra vẻ một chút thôi. Hắn chỉ phái năm mươi người.

Đạt Khê Trường Nho và Trương Trọng Kiên đều ngẩn ra, lập tức hiểu rõ.

Nếu La Nghệ thật sự muốn giết A Sử Na Đóa Đóa, cần gì phải đuổi theo? Ở U Châu, y lúc nào mà chẳng thể xuống tay?

- Là hắn làm cho Diệp Hoài Tụ xem, làm cho chúng ta xem, cũng là làm cho triều đình xem đấy.

Lý Nhàn nhìn tử thi đầy đất kia, tiếc nuối nói:
- Đáng tiếc, con vừa mới hiểu.

- Hắn muốn lôi kéo chúng ta...

Đạt Khê Trường Nho thở dài.

- Vì sao sắc mặt khó coi như vậy?

Trương Trọng Kiên hỏi Lý Nhàn.

Lý Nhàn cười cười, lắc đầu nhè nhẹ:
- Không có việc gì, chỉ là mệt mỏi.

- Đi về nghỉ ngơi đi.

Trương Trọng Kiên vỗ vỗ bả vai Lý Nhàn nói:
- Cùng lắm thì chúng ta lại tái xuất là được. La Nghệ muốn con, muốn sư phụ con, muốn cha con ta. Về phần đội ngũ chừng một ngàn người này đương nhiên hắn cũng muốn, năm mươi người đổi một người có lợi như con này, đổi một danh tướng như Đạt Khê Trường Nho, đổi lấy sức ảnh hưởng của cha con trong chốn lục lâm, con mẹ nó suy nghĩ của hắn quả thật hết sức tốt đẹp!

Lý Nhàn gật đầu nói:
- Hắn cho rằng chúng ta sẽ không nỡ đi.

Đạt Khê Trường Nho bỗng nhiên nói:
- Vậy chúng ta sẽ không đi!

Lý Nhàn cười cười, sắc mặt mỏi mệt:
- Chúng ta không đi, hắn cũng sẽ không xuống tay. Bởi vì hắn còn phải đợi đại quân triều đình rốt cuộc là thắng hay là bại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play