Bố mẹ Thiên Thiên rất lịch sự tiến vào phòng khách, nhẹ nhàng bắt tay, chào hỏi nhà sui. Trong lúc đó còn khôn khéo xem xét tình hình, và đặc biệt, lườm đe dọa Thiên Thiên. Tại bố mẹ đẻ ra mày mà tối muộn như thế này vẫn phải đi sang nhà sui gia bàn chuyện.
Vi Anh ngồi ngay ngắn, chào hai bác, rồi cúi gằm mặt xuống sàn, a đi chết đây! Mình không muốn mất đời gái sớm như thế này huhu... Nghĩ là thế, chứ Vi Anh biểu hiện ra ngoài hệt như mình vẫn chưa biết gì cả. Trong thời khắc như thế này, dành thời gian bình tĩnh, nghĩ cách đối phó với bố mẹ vẫn là quan trọng nhất.
Bố mẹ Thiên Thiên ngồi xuống bàn tiếp khách, mọi hành động cử chỉ đều rất cao sang, lịch thiệp. Sau khi bố mẹ Thiên Thiên ngồi xuống, cô lảng tránh bằng việc xin phép đứng dậy đi pha trà, nhưng vừa đứng lên, đã bị tay ai đó kéo xuống bằng 1 lực lớn. Cô hận không thể đánh chết tên chết tiệt này. Đang mải nghĩ, chuông tin nhắn vang lên, mở ra xem.
"Em đừng có hòng chạy, chuyện gì tới nó cũng phải tới thôi, cưới hay không chỉ là vấn đề thời gian."
Vi Anh đọc xong chả còn muốn nói gì thêm nữa, phản kháng không, mà đồng ý chấp thuận cũng không. Chính ra, biểu hiện này của Vi Anh còn làm Thiên Thiên thêm sốt ruột, có phải cô tức giận đến mức ngay cả nói cũng không muốn?
Bố mẹ Thiên Thiên không vòng vo, vào thẳng luôn vấn đề.
" Rất làm phiền khi muộn như thế này rồi vẫn tới, gia đình tôi đúng là hơi đường đột. Lý do gia đình hôm nay đến đây, là bởi vì muốn bàn 1 chuyện không mới, là việc đính hôn và thời gian cưới của 2 cháu."
Vi Anh ngay cả động đậy cũng không, thực sự phản ứng như thế này Thiên Thiên thực sự có chút lo lắng không thôi, cô là đang giận hắn quá đường đột hay sao? Không thể nào, việc cưới này chỉ có thời gian thôi, sớm gì cũng cưới, cô đâu thể phản ứng quá như thế chứ?
Bố Vi Anh ngạc nhiên, chuyện này...
"Anh à, chuyện này chẳng phải chúng ta đã bàn rồi hay sao? Còn thời gian cưới không phải ban đầu đã tính là tùy chúng nó hay sao anh sui?"
Nhận ra có điều không đúng, bố Vi Anh liền quay sang.
"Vi Anh, Thiên Thiên, hai con vào phòng đi, chuyện người lớn, vốn dĩ không nên có trẻ con."
Thiên Thiên lập tức đứng lên, nắm tay Vi Anh.
"Đi, anh đưa em vào phòng."
Vi Anh cũng đứng lên theo, nhưng Thiên Thiên cảm nhận được rõ sự khó chịu và cưỡng ép của cô. Lý do tại sao hắn biết, đơn giản thôi, cô hắn đã nắm rõ như lòng bàn tay rồi, một chút khó chịu, cô không bộc lộ ra ngoài, hắn không biết. Hai người sau đó cũng cứ thế miễn cưỡng đi vào phòng.Vi Anh đi vào, chả nói năng câu gì, cứ thế leo lên giường, chùm chăn qua đầu. Thiên Thiên chống hai tay lên eo, con nhỏ này, hết thuốc chữa rồi, rốt cuộc lý do gì lại trở nên như thế chứ. Trong lòng không ngừng cảm thấy khinh bản thân tại sao không rèn vợ ngay từ đầu để bây giờ nó lì như vậy. Ngồi lên thành giường, thông qua lớp chăn mỏng, hắn khẽ xoa đầu cô. Vậy mà cô lại hất ra, lườm hắn.
"Đừng có động vào người em, ngồi dưới đất, khi nào bàn xong thì anh về."
Nói xong lại nằm xuống, đắp chăn lại như cũ, chả nói năng đả động tý nào. Thiên Thiên nằm hẳn ra đất, mặc kệ.
"Ayda nằm dưới đất thật là mát nha, hè, may quá không phải đắp chăn."
Con người trong chăn chả thèm quan tâm.
"Thiên Thiên..."
Thiên Thiên nghe thấy thế, tưởng là cô nguôi giận rồi, nhổm người dậy. AI ngờ chưa kịp cười, con người trên kia đã cầm cái gối đáp thẳng vào mặt đẹp, rồi hét.
"Em tự hỏi bao lâu nay xem đĩa bay của anh đi đâu mà chưa đón anh đấy!"
Thiên Thiên đáp gối sang chỗ khác, tức giận đứng lên hỏi.
"Em rốt cuộc là làm sao? Em có bất mãn gì về chuyện kết hôn sao? Dù gì từ đây đến hết cấp 3 còn 1 năm 1 kì nữa cơ mà, thậm chí còn chưa thi kì I, sao em lại phải như thế hả?"
Vi Anh đáp thêm một cái nữa, cái mặt đẹp xem ra hôm nay tàn rồi.
"Phải đấy, em bất mãn đấy, bất mãn vì đường đường là yêu nhau, mà cái chuyện quan trọng như thế này ngay cả hỏi anh cũng hỏi em được lấy 1 câu, cưới nhau thì cưới, anh thấy em có nói gì không hả?"
Thiên Thiên lần này thực sự đơ người, vậy là, cô giận hắn không phải vì không muốn cưới sao? Chợt nhận ra đúng là mình có sai, hắn liền đi tới bên giường của cô, ôm chặt.
"Tao thích không hỏi đấy!"
Thế là hai con người ở trong phòng ngủ cũng bớt nguôi ngoai, thay vào đó là chơi đại chiến gối, bông nhồi gối bay tung tóe, văng vẳng đâu đây tiếng cười đùa hết sức vui vẻ.. (chả hiểu sao viết đến đoạn này lại cứ viết nhầm thành tiếng giường rung =))))
-------------
Sau khi nói chuyện, ba mẹ hai bên đồng ý, nếu như hai đứa thực sự muốn cưới, thì có thể đồng ý, chỉ cần suy nghĩ thật kĩ, tránh sau này làm đau lẫn nhau, hậu quả để lại sẽ rất đau đớn.
Hai người đồng ý, bây giờ tạm thời cứ gạt chuyện đó sang một bên, cái gì đến, rồi nó cũng sẽ phải đến mà thôi...
--------------
Những ngày sau đó, thực sự hai người không có hẹn nhau đi đâu được nhiều,học xong cũng không có thời gian gặp nhau nữa rồi, vì đơn giản, bây giờ hiện tại là thời gian ôn thi học kì, kì thi sắp tới, rất gần rồi.
Những ngày thi ôn thi thực sự vô cùng mệt mỏi, nếu không muốn nói là học như trâu cày ruộng. Có thể nhiều người sẽ nghĩ, thi kì I thực sự không quan trọng đến thế, nhưng trường Vi Anh và Thiên Thiên đang học, lại là trường có thành tích rất cao, học sinh lại có tinh thần cọ xát, nên việc cạnh tranh là khó tránh khỏi. Vì lẽ đó mà kì thi này thực sự rất căng thẳng.Vi Anh đã mấy ngày liền phải thức gần đến sáng chỉ để học mấy bài văn phân tích và học thuyết (chém vì mình không học lớp 11 nên không biết hihi thông cảm :v), sáng ra lại phải dậy sớm đi học, chiều đi học thêm, tối lại học đến sáng, thời gian nghỉ ngơi là rất ít.
Sáng, Nguyệt Đan đến gọi Vi Anh đi học, từ ngày Vi Anh có bạn trai, liền lập tức vứt bỏ bạn, thành ra cô đi học hay đi đâu toàn phải dựa vào thằng Lâm. May là hôm nay Thiên Thiên bảo nó học mệt quá nên kiệt sức không đi học nữa, nên cô mới lại theo thói quen cũ đi gọi Vi Anh dậy.
6.00am...
Nguyệt Đan lên phòng Vi Anh gọi cô dậy.
"Vi Anh, dậy."
Vi Anh đang lơ mơ say giấc, vẫn cứ nghĩ người gọi mình dậy là Thiên Thiên, bắt đầu làm nũng.
"Ứ ừ, em muốn ngủ cơ, học mệt lắm rồi."
Nguyệt Đan cũng mệt chứ bộ, cái con này, lao đầu vào học đã mệt rổi, sáng ra mày còn cho tao ăn bánh GATO nữa à, nghĩ bụng liền đạp cho nó 1 cái, Vi Anh theo thế mà ngã lăn xuống đất.
"Cái con này mày dậy nhanh, đi học!"
Vi Anh đang ngủ ngon lành, bị gọi dậy, bây giờ còn bị đạp, số thật là nhọ a..
"Sao mày đánh tao? Khoan! Khoan đã! Đừng đạp!"
"Mày còn không mau đi vệ sinh cá nhân, muốn tao ném mày qua cửa sổ không, đi nhanh, tiết 1 hôm nay là tiết của cô chủ nhiệm đó, hôm nay còn giao đề thi thử nữa."
Vi Anh xốc lại mình mẩy, đáp đống chăn lên giường rồi đi vào nhà vệ sinh, trong lòng không ngừng trù Nguyệt Đan ngày mai đi ngủ đi tè ướt hết ga giường, hahahaha.
......
Vi Anh trèo lên xe Nguyệt Đan ngồi, vừa đi vừa bấm máy điện thoại, Nguyệt Đan ngồi đằng trước lái xe bắt đầu gợi chuyện.
"Mày có bạn trai cái là quên hẳn tao rồi."
Vi Anh tắt điện thoại, bắt đầu bao biện dù biết kiểu gì cũng thua.
"Làm gì có, tao với mày vẫn đi mua quần áo, vẫn nhắn tin bình thường mà."
Nguyệt Đan bắt đầu phóng nhanh hơn.
"Nhắn tin thì toàn icon, rep thì lâu, mua quần áo với tao mà toàn đi vào quầy nam."
Vi Anh đang định tiếp lời, chợt nhớ ra.
"A khoan, sao hôm nay lại đón tao, chả phải bình thường Thiên Thiên vẫn đón tao à?"
Nguyệt Đan bĩu môi.
"Đấy, hở ra là Thiên Thiên này nọ, có ngày tao cho nó tiêu. Cậu ấy bảo ôn thi mệt quá nên ở nhà chơi game rồi."
"Tao mà được ở nhà như hắn cũng sướng huhu, tiếc là số tao nó hẩm hiu quá."
Nguyệt Đan có vẻ không bằng lòng.
"Gì chứ? Mày có bạn trai sớm nhất cả lớp mà mày kêu số mày hẩm hiu?"
"Vậy thì mày càng nên đi kiếm đi."
Nguyệt Đan nói đến đây bắt đầu hứng thứ.
"Có rồi, chỉ là tạm thời không muốn nói ra."
Vi Anh nhảy cẫng lên, làm hai con tý nữa nhảy ra khỏi xe.
"Gì chứ? Á à, con này, mày có mà mày không trình báo hả? Khai."
Nguyệt Đan cười nham hiểm.
"Đợi đi, sắp rồi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT