Đi qua dãy người lộn xộn với bao lời bàn tán, tôi thấy khâm phục mình tột độ, Vi Anh, mặt mày dày đến đáng sợ, sao mày có thể chịu được bao lời bàn tán đó cơ chứ?
Một bàn tay lùa qua tay tôi, nắm chặt. Là Trần Hoàng, phải rồi, tôi quên mất, tại tôi đi nhanh quá nên cậu ấy bị bỏ lại. Tôi không ngăn cản cậu ấy nắm tay mình, mệt mỏi vì phải luôn để ý mọi thứ.
Tôi cùng cậu ấy, tay nắm tay, bước vào phòng vũ hội. Phòng vũ hội ban đầu là phòng tập bóng rổ của trường. Nay nó được trang trí vô cùng đẹp mắt. Những dải bóng đầy màu sắc treo lơ lửng trên trần, đèn màu ở khắp mọi nơi.
Tiếng nhạc EDM xập xình vang lên, bầu không khí vô cùng sôi nổi. Mọi người đang nhảy nhót dừng lại nhìn hai chúng tôi, nhìn chằm chằm vào bộ váy tôi đang mặc, tôi biết mà, nó quá đắt.
Từng bông hồng nổi trên váy tôi đung đưa....
Nguyệt Đan, khoác tay với thằng Lâm, cười hớn hở đi ra chỗ tôi. Tôi ôm chầm lấy Nguyệt Đan, mấy tuần nay nó bỏ đi biệt tích làm tôi nhớ mong vô cùng, nay nhìn thấy nó mà tôi tự dưng lại khóc.
Nguyệt Đan hai tay lau nước mắt cho tôi, cười mỉm.
"Thôi nào cô bé! Tớ đây rồi"
"Tớ xin lỗi... Xin lỗi vì đã làm cậu giận. Đừng đi xa tớ nữa nhé!"
Nguyệt Đan nhìn tôi, ánh mắt mơ hồ không thể đoán ra, cậu ấy...trầm lặng, không tươi cười, không nói gì cả. Bầu không khí trở nên lạ lẫm.
[Lời kể của tác giả]
Nguyệt Đan nhìn nó, ánh mắt đầy mơ hồ. Cô phân vân, nói ra là tốt à? Hay nên giấu nhẹm đi?
Nguyệt Đan đặt tay lên vai Vi Anh, cười gượng gạo.
"Đồng ý!"
Vi Anh nghe câu ấy là lại cười tươi, lại trở thành một cô bé tuổi thiếu niên hiếu động.
"Đi nào Nguyệt Đan."
Vậy là hai bạn gái nhà chúng ta dắt nhau đi khắp hội trường, đánh chén đồ ăn với nhảy nhót. Trần Hoàng cùng Lâm đứng chỗ cũ, hai tay bỏ vào túi quần, lặng lẽ nhìn theo hai cô nàng.
Thế rồi, Lâm mất kiên nhẫn mà phải rành rọt mọi thứ.
"Tôi không tin cậu, và ngay từ đầu cũng không hề thích cậu."
Trần Hoàng vẫn dõi theo nhất cử nhất động của Lâm, khoé môi nhấc nhẹ lên có như không.
"Cậu không tin tôi? Ở điểm nào?"
Lâm bất giác cười thành tiếng, nụ cười chua chát.
"Tôi không tin cậu.. có thể đem lại hạnh phúc cho Vi Anh. Tôi nói cậu nghe, Vi Anh đã 17 tuổi, không ngu mà không biết chuyện gì đang xảy ra. Cô ấy là một người bạn tốt của tôi, tôi không muốn cô ấy phải gượng gạo đi chung đường với người cô ấy không thích. Cả đời này, tôi chỉ tin một người có thể đem lại hạnh phúc cho Vi Anh, chỉ có là Thiên Thiên mà thôi!" - Câu nói rất tự tin, đoạn Lâm nhìn thẳng vào mắt Hoàng mà nói. Trần Hoàng như lặng người."Thiên Thiên, với Vi Anh, không bao giờ đến với nhau. Tôi chưa bỏ cuộc, thì cậu cũng chưa có được cô ấy đâu!"
- nói xong, Trần Hoàng bước đi, bỏ lại Lâm ở lại.
Lâm không nói, lôi điện thoại ra nhắn tin cho Thiên Thiên.
"Mày đâu rồi?"
"Đợi tao. Tao còn phải xử lý một vụ này nữa, mày nói tao nghe, mấy đứa con gái hay ghen tị với Vi Anh có ở hội trường không?"
"Có."
"Được rồi."
Lâm cười mỉm, cậu bạn của tôi, cậu làm gì tôi cũng biết. Yêu Vi Anh đến nỗi dứt không ra được, nhiều lúc còn uỷ mị lôi tôi ra một góc vắng tâm sự tình cảm. Bây giờ cậu phải tự giải quyết thôi...
Lâm cất điện thoại vào túi quần, chỉnh lại cà- vạt rồi lại tươi cười đi ra chỗ Vi Anh với Nguyệt Đan.
Nơi đó, Nguyệt Đan và Vi Anh nắm tay nhau tươi cười nhảy múa. Nhạc EDM tắt, bầu không khí khác lạ. Cậu bạn chơi DJ chuyển nhạc sang nhạc cổ điển.
Vi Anh và Nguyệt Đan buông tay nhau ra. Vi Anh nhảy với Trần Hoàng. Nguyệt Đan nhảy với Lâm. Từng buóc nhảy của Trần Hoàng và Vi Anh rất uyển chuyển, chưa tập duật lần nào mà nhảy rất hợp nhau. Bài hát càng ngày càng cao trào, Trần Hoàng xoay Vi Anh mấy vòng, Vi Anh quay mòng mòng, rồi như bị ai đó giật mạnh lại, đổ cả người vào người đó. Cô ngẩng đầu lên, là Trần Hoàng, cười tỏ toét không giữ ý.
Vi ANh được cớ đấm vào bờ ngực của Trần Hoàng.
"Cái cậu này? Vô duyên thế!"
Vi Anh mặt đỏ như trái gấc, dù gì cũng chỉ là bị người ta kéo lại khỏi ngã mà làm ầm lên. Hơn nữa, cô lại còn dược lời, lời ở chỗ là được "sờ" vào bờ ngực săn chắc của mĩ nam trường, cái này thì cô là người đầu tiên rồi!
Vi Anh ngẩng đầu lên, hai má đỏ đỏ. Trần Hoàng luồn tay qua kẽ tóc Vi Anh, kéo cô lại gần. Bàn tay Vi Amh tựa sát bờ ngực Trần Hoàng. Đôi môi hai người xích lại gần nhau....
'BỤP!'
Ánh đèn tắt đi, cả không gian tối mờ, nhiều người trong khán phòng xôn xao. Cũng vì thế mà Trần Hoàng buông Vi Anh, dù chưa chạm môi, nhưng không có nghĩa là SẼ không chạm. Cậu tin là như thế.
Rồi ánh đèn lại được bật trở lại, trên sân khấu, một con người đứng trên đó, ra hiệu cho ban nhạc bắt đầu chơi nhạc.
Well you only need the light when it's burning low
Only miss the sun when it starts to snow
Only know you love her when you let her go
Only know you've been high when you're feeling low
Only hate the road when you're missing home
Only know you love her when you let her go
And you let her go
Staring at the bottom of your glass
Hoping one day you'll make a dream last
But dreams come slow and they go so fast
You see her when you close your eyes
Maybe one day you'll understand why
Everything you touch surely dies
But you only need the light when it's burning low
Only miss the sun when it starts to snow
Only know you love her when you let her go
Only know you've been high when you're feeling low
Only hate the road when you're missing home
Only know you love her when you let her go
Staring at the ceiling in the dark
Same old empty feeling in your heart
'Cause love comes slow and it goes so fast
Well you see her when you fall asleep
But never to touch and never to keep
'Cause you loved her too much and you dive too deep
Well you only need the light when it's burning low
Only miss the sun when it starts to snow
Only know you love her when you let her go
Only know you've been high when you're feeling low
Only hate the road when you're missing home
Only know you love her when you let her go
And you let her go
Oh oh oh no
And you let her go
Oh oh oh no
Well you let her go
'Cause you only need the light when it's burning low
Only miss the sun when it starts to snow
Only know you love her when you let her go
Only know you've been high when you're feeling low
Only hate the road when you're missing home
Only know you love her when you let her go
'Cause you only need the light when it's burning low
Only miss the sun when it starts to snow
Only know you love her when you let her go
Only know you've been high when you're feeling low
Only hate the road when you're missing home
Only know you love her when you let her go
And you let her go
(Let her go - Passenger )
Tiếng nhạc đã vang lên, nhẹ nhàng và sâu lắng. Giọng nói quen thuộc ngân dài.
Vi Anh đứng bất động, ánh mắt hướng lên sân khấu, bàn tay để lên vai Trần Hoàg buông thõng.
Thiên Thiên hát từng nhịp từng nhịp đều đặn, hôm nay cậu mặc bộ áo vét mà cô mua cùng hôm trước, ánh mắt hướng về PHÍA Vi Anh, quan sát nhất cử nhất động của cô.
Giọng hát có thể hát mọi nốt của cậu như xoáy chặt lấy tâm can Vi Anh. Mọi ngừoi trầm trồ khen ngợi Thiên Thiên, nam thần đã đẹp trai lại còn hát hay học giỏi. Không hổ danh!
Trần Hoàng nheo khẽ hai đuôi mắt, đặt tay Vi Anh lên vai mình, giả như mình không biết chuyện gì đang xảy ra.
"Thôi nào, người ta hát để mình nhảy. Nhảy thôi!"
Trần Hoàng vừa dứt lời, cả khán phòng đã nhảy, cùng lúc ấy, Vi Anh rơi lệ. Trần Hoàng nhói đau.
"Vi Anh.."
Vi Anh lấy tay lau nước mắt, sụt suỳ mãi.
" Tớ không sao, nhảy nào!"
-----
Thiên Thiên đứng trên bục hát mà mặt đen sầm lại, giọng khàn đi so với lúc đầu một ít. Không ai biết cậu đang cố kìm nén điều gì. Cậu vẫn để ý Vi Anh, cô ấy vẫn nhảy rất nhịp nhàng với Trần Hoàng, nhưng ánh mắt chỉ hướng về cậu mà thôi. Thiên Thiên cười mỉm một cái, có như không.
Giọng hát trầm ấm dừng lại, ban nhạc đánh những nốt nhạc cuối cùng. Thiên Thiên đi xuống sân khấu, nhường chỗ lại cho một cậu bạn khác. Thiên Thiên nắm lấy tay cô bạn hay trêu chọc và đe doạ Vi Anh ( là cái cô bạn đi cùng Thiên Thiên tới siêu thị hôm Vi Anh cầm chổi đi cùng ở chap số 3)
Vi Anh lòng thắt lại, người đứng yên không nhúc nhích. Trần Hoàng cũng quay lại nhìn theo ánh nhìn của Vi Anh,ban đầu cậu không hiểu tại sao Vi Anh lại ngạc nhiên như thế, giờ thì cậu hiểu rồi. Cô ngạc nhiên vì thấy cậu đi bên người con gái khác không phải cô. Cô ngạc nhiên vì cậu có thể bình tĩnh sống qua ngày mà không hề níu kéo hay có hành động xin lỗi tới cô.
Trần Hoàng buông tay Vi Anh, thở dài một hơi, cậu ngay ở đây- trước mặt cô, mà cô coi như vô hình.
Trần Hoàng đi ra bàn đồ ăn, lấy một ly rượu vang đỏ. Lắc lắc, rượu trong li sóng sánh theo chuyển động, Trần Hoàng uống một hơi dài, mặt có hơi nhăn lại. Rượu hôm nay... sao nó đắng quá!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT