Tôi - đang rơi vô định. Và thật ngu ngốc, chân tôi chạm đất đầu tiên. Cả người tôi nằm dài trên mặt đất, trong vô thức, tôi ngẩng lên, hắn - đang nhìn tôi tức tôi. Không còn chút sức lực, tôi phải nhanh chóng đi ra đường lớn, nếu không...
Vậy là, tôi đứng dậy, chết tiệt, chân phải tôi đau quá. Tôi đứng dậy, cố gắng lết đi, còn hắn, tôi nghe rõ tiếng bước chân, hắn đang tới. Đường lớn kia! Cách tôi 10m, tôi vẫn cố mà lết đi... Hắn đứng sau tôi 2m, đi tới.
Hắn nhìn tôi, ánh mắt hiện lên những tia khó hiểu. Hắn nói.
"Đi với tôi."
Hắn bế tôi lên, bắt taxi. Tôi cũng muốn giãy dụa lắm, nhưng mà... Đau quá! Tối dần..tối dần..tôi chết rồi?
---------------------------------------------
[Lời kể của Vi Anh]
Tôi tỉnh dậy, thứ đầu tiên tới là cơn đau đầu tột cùng, như có thứ gì đó vừa bổ vào đầu vậy. Sau đó là trần nhà trắng xoá, mùi thuốc sát trùng, và... Trần Hoàng.
Tay phải anh ấy bị bó bột trắng xoá, chân trái cũng vậy, đầu thì băng bó nơi trán.
"Em tỉnh rồi à?"
"Thiên Thiên đâu?"
"Kia!"
Anh chỉ vào giường bệnh đối diện tôi. Người đó, băng bó toàn bộ hai tay, chân phải băng bó chi chít, ở cổ thì có cái nẹp gì đó, rồi còn có cả bình ôxi.
Cái gì thế này? Không phải? Không phải đúng không? Tôi ngồi dậy, tứ chi đều ổn, vùng đầu hơi chảy máu một chút, vẫn ổn. Tôi rút cái kim truyền nước biển ở tay phải mình ra, đi tới chỗ hắn.
"Không phải chứ? Thiên Thiên à..."
Tay tôi chạm vào má hắn, vẫn còn hơi ấm. Con người này, thực sự rất khoẻ khoắn, rất dũng cảm, nhưng cũng rất chai lì, chắc chắn hắn sẽ không ngủ mãi đâu đúng không? Hắn sẽ dậy đúng không?
Trần Hoàng cố gắng di chuyển đôi chân bó bột tới chỗ tôi đang đứng
một cách khó khăn...
"Vi Anh à...cậu ấy sẽ không sao đâu mà! Cậu hãy bình tĩnh, nếu không bệnh tình sẽ lâu khỏi..."
Câu nói này..chẳng phải rất giống lời nói của mấy nhân vật trong bộ phim HQ sến súa tôi hay xem hay sao? Tôi biết rõ...câu nói này chỉ đa phần là để an ủi người dưng, chứ không phải là sẽ xảy ra. Có phải ai cũng tốt số mà tai nạn tỉnh lại đâu..." Cậu... đừng có an ủi tớ như vậy.. Thực sự tớ đang rất đau lòng, lấy đâu tâm trạng mà suy nghĩ lạc quan được đây? Cậu ta vì tớ, vì tớ suy nghĩ nông cạn đòi đi theo giải cứu Nguyệt Đan mới xảy ra chuyện này.. hức... Thiên à... Dậy với tớ!"
Tôi khóc, không phải đau lòng, mà chỉ là nỗi lo tột cùng dành cho hắn.
"Ôi con ơi! Con sao thế này con ơi?"
Ba mẹ Thiên Thiên từ đâu chạy tới, mẹ Thiên Thiên - bác Thanh Vân oà khóc, ôm lấy Thiên Thiên. Còn bác Thiên Tuấn- chỉ lặng lẽ đứng xa nhìn đứa con trai duy nhất đang thở khó khăn...
Bố mẹ tôi vài phút sau cũng tức tối chạy tới, ba mẹ ôm tôi vào lòng, mẹ tôi oà khóc mà trách móc.
"Đứa con gái chết tiệt này... Tại sao lại làm mẹ phải lo lắng thế này?"
Tôi chỉ biết ôm mẹ, phần nào an ủi.
Còn Trần Hoàng, ba mẹ anh ấy rất dịu dàng, hỏi han chăm sóc.
---------------------------------------------
[Lời kể của Nguyệt Đan]
Hắn lôi tôi lên xe, bế tôi vào bệnh viện.
Mùi thuốc khiếp quá, khi đi, tôi chỉ biết dụi đầu vào lồng ngực hắn. Hắn đang đi bỗng đâm vào một cô gái nào đó, tôi không đủ sức nhìn.
"Xin lỗi..."
"Đi có mắt chứ, không thấy người ta bị thương à?" - Hắn buông lời trách móc. Tôi bám chặt hắn, như muốn nói "Thôi!"
Hắn cũng biết lẽ, tiếp tục đi. Sau đó thì tôi thiếp đi...
**** 2 ngày sau....
Tôi mở mắt dậy, phần thân trên rất dễ chịu, nhưng phần thân dưới thì không thể cử động. Tôi mặc quần áo của bệnh viện, màu hồng rất trẻ trung.
"Em tỉnh rồi sao?"
Hắn đang ngồi cạnh tôi, chăm chú gọt ổi, đưa tôi cắn một miếng, sau đó cắn phần còn lại. Bộ anh không kinh sao? Miếng đó có nước bọt của tôi đấy -.-
"Em cứ thong thả mà nằm đi, em thiếp đi vì họ tiêm thuốc ngủ, em bị gãy chân phải, cần nằm viện ít nhất 3 tuần, phần eo bên phải bị nội thương, đã mổ, kiểm tra cẩn thận. Họ nói vết mổ rất đau nên đã tiêm 2 liều thuốc tê, tạm thời phần dưới sẽ không di chuyển được, vài ngày nữa thuốc tê sẽ hết."
"Tôi tưởng anh giết tôi luôn rồi.."
"Em đừng nghĩ tôi ác độc như vậy! Tôi không phải loại cầm thú mà thấy người nghịch dại không cứu."
"Ý anh... Tôi là người nghịch dại?"
"Phải! Có ai không nghịch dại mà tự nhiên nhảy bổ qua cửa sổ tầng 3 nhảy xuống không."
Tôi bĩu môi cãi lại, mồm vẫn nhồm nhoàm nhau ổi.
"Ai nói anh định...làm gì tôi..tôi mới.."
"Ý em... Tôi định... Em nghĩ tôi định 'ấy ấy' em á?"
"Phải..."
"Gớm! Tôi định tỏ tình, hát cho em nghe đó!"
"Người như anh...xì!"
"Haha"
Tôi cũng thấy lạ, chỉ biết cười theo... bốp! Tôi tự tát vào mặt mình, đúng là hâm mà, cười như điên.
----------------------------------------------
[ Lời kể của Vi Anh ]
" Làm ôsin cho tôi trong 1 tháng"
"Cô đầu gấu như vậy ai mà tấn công"
"Làm bạn gái tôi đi"
"Ụt ịt ụt ịt"
"Gắp cho mẹ chồng không gắp cho chồng sao?"
Từng lời nói ấy, vẫn văng vẳng bên tai tôi, mà giờ đây.... Tôi tỉnh dậy, đã quá trưa, mặt trời đã lên nơi đỉnh đầu, cạnh tôi có nồi cháo, chắc mẹ tôi mua cho để dậy thì ăn. Ba mẹ hắn vẫn đứng đó, lặng lẽ nhìn tôi, ánh mắt không hề hiện lên sự căm ghét. Tôi lại ngồi dậy, rút cây kim truyền nước biển ra, đi tới cạnh hắn, vuốt ve những lọn tóc.. Sau đó là ghé sát tai cậu ấy và nói.
"Nếu tôi làm bạn gái thật của cậu, cậu có dậy không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT