Cola vừa nghe tôi nói bị say máy bay, liền cẩn thận đặt tay lên lưng tôi, nhỏ giọng hỏi: "Muốn uống thuốc chống say không?".
Tôi bịt mũi, không ngửi thấy mùi thức ăn kia nữa dường như thấy tốt hơn nhiều, bụng dạ cũng không còn khó chịu như trước nữa. Tôi dựa vào thành ghế, nhắm mắt lại nói với anh: "Không cần đâu, em ngủ một lát là đỡ, anh đừng lo!".
Cola sờ sờ đầu tôi, không nói chuyện nữa. Anh xoay người, tay mới vừa cầm đũa lên, bỗng nhiên lại xoay người đối mặt với tôi, sắc mặt thâm trầm, do dự mấy giây mới mở miệng: "Quả cam ——"
"Hả?"
Tôi bị dáng vẻ khác thường này của anh làm cho dở khóc dở cười, cố nhướng mí mắt mỏi mệt lên nhìn anh. Không hiểu sao, dạo này tôi rất hay mệt mỏi, lại luôn luôn thèm ngủ. Hiện tại cũng không phải là mùa xuân, mùa của căn bệnh lười biếng cố hữu phát tác. Chẳng lẽ gần đây vận động quá nhiều nên thân thể bị thoái hóa?
"Có phải tháng này …. Em bị chậm không?"
Tôi ngây người mất mấy giây mới hiểu được anh muốn nói gì, liền giơ tay lên tính thầm. Hình như đã chậm gần hai tuần rồi ! Tôi kinh ngạc mở to mắt, không kìm được nắm lấy tay Cola.
Sẽ không phải là. . . . . .
Cola nghiêng người sang ôm tôi vào trong ngực, khẽ thở dài nói: "Thật là hồ đồ hết sức, em xác định mình có thể làm tốt vai trò người mẹ sao?".
Tay chân tôi luống cuống, đầu óc vẫn còn hơi mơ màng. Mấy tuần trước bởi vì Cola không ở bên cạnh nên tôi cũng lười không chịu ăn cơm cho ra bữa, không phải là đồ ăn nhanh thì cũng là mỳ ăn liền. Đã thế chu kì của tôi lại không được đều như người ta nên vẫn không mấy chú ý đến. Nhưng đã chậm mất hai tuần. . . . . . Có lẽ sẽ không sai được.
Trong lòng trở nên kích động, tôi liền ôm chầm lấy Cola, hỏi: "Cola có … có đúng hay không?".
Cola cười cười nắm chặt tay tôi, ý bảo tôi nhỏ tiếng xuống một chút, rồi dán sát vào tai của tôi nhỏ giọng nói: "Không phải là anh có, mà là em có, bà xã ngốc nghếch ạ!".
Tiểu Tư ngồi cạnh vẫn ngủ rất sâu, tôi nhảy lên nhảy xuống như thế mà cô bé vẫn không hề bị đánh thức. Tôi cố kìm chế cảm xúc rung động mãnh liệt, ngước đầu nhìn Cola, nói: "Chồng à, cấu em một cái đi!”.
"? !" Mặt Cola mê mang, hoàn toàn không hiểu tôi muốn làm cái gì.
Tôi nắm tay của anh, lòng bàn tay phủ lên hai bên má mũm mĩm, nhìn anh nhắc lại: "Ông xã, mau véo em đi, nếu như đau thì chắc chắn không phải đang nằm mơ rồi!".
Cola lâm vào trầm mặc, nhưng tay lại không chút khách khí bóp chặt, ép hai gò má của tôi lại gần nhau trông chẳng khác nào một chiếc bánh bao. Nhưng tôi lại cực kỳ vui vẻ, cười rộ lên, nói: "Không phải nằm mơ, là thật rồi!".
Tôi ngây ngô cười hi hi ha ha, vuốt vuốt hai bên má bị bóp đỏ của mình: "Cục cưng ngoan, em cứ mong ngóng mãi, cuối cùng cũng thật sự đến rồi!".
Cola nở nụ cười nhợt nhạt, cánh tay khoác trên vai tôi từ từ thắt chặt, yên lặng ôm lấy tôi. Anh rũ mày xuống, môi mím chặt, dường như có lời muốn nói, nhưng lại không biết mở miệng thế nào.
*
Máy bay hạ cánh, Lục Hâm chủ động nói muốn tiễn chúng tôi về liền bị Cola cự tuyệt.
Tôi có thể nhìn ra được Cola đang cố ý xa lánh Lục Hâm, có lẽ lúc tôi không ở bên cạnh, bọn ở Úc đã xảy ra chuyện gì đó. Chẳng qua tôi không muốn đeo đuổi vấn đề này, bởi vì người đàn ông bên cạnh đã cho tôi đầy đủ cảm giác an toàn, cho dù Lục Hâm có ưu tú hơn nữa, tôi cũng sẽ không cảm thấy lo lắng chút nào.
Anh đã mang lại cho tôi một niềm tin vững bền, cho nên bất cứ người phụ nữ nào dù có hoàn mỹ đến đâu thì cũng sẽ không thấy đố kỵ với họ.
Ngồi vào trong xe, Cola vẫn nắm tay của tôi, nhiệt độ ấm áp phủ quanh.
Thấy anh cứ trầm mặc suốt đường đi tôi nhíu chặt mi, tôi không hiểu, hỏi: "Anh sao thế ?".
Hàng mi thật dài của Cola khẽ run rẩy, dường như đang cố gắng điều chỉnh cảm xúc, lát sau mới chậm rãi quay đầu cười đáp: "Không có gì."
Nụ cười đè nén như vậy khiến tôi không cách nào suy đoán lung tung, mới vừa rồi còn rất vui vẻ, sao bây giờ bỗng nhiên lại âm trầm rồi? Tôi không khỏi cảm khái, ai nói lòng của phụ nữ như kim đáy biển chứ, lòng của đàn ông mới càng khó đoán hơn ấy.
*
Ngày hôm sau Dịch Tiểu Liêu dẫn tôi đến bệnh viện kiểm tra, trên đường còn mãnh liệt rót nước cho tôi uống.
Tôi vuốt cái bụng tròn trịa, nấc cục than thở: "Mẹ, con không uống được nữa đâu, uống nữa sẽ phun ra mất!".
Dịch Tiểu Liêu thấy thế liền liếc mắt nhìn tôi mắng: "Ai bảo con vừa rời giường, còn đi hết sạch sành sành làm gì, đáng đời."
". . . . . ."
Tôi yên lặng cúi đầu nghịch tay, chưa sinh con bao giờ sao tôi có thể biết nhiều thứ như vậy được. Sáng sớm Cola đã phải đến Hoa Thiên xử lý nốt vài chuyện còn lại, cũng không có ai nhắc nhở làm sao mà biết được.
Thử hỏi, có người bình thường nào sáng vừa mở mắt ra mà không chạy vào toilet giải quyết vấn đề sinh lý chứ?
Thế mà Dịch Tiểu Liêu vẫn tuyệt không thông cảm, liếc tôi một cái, cất giọng không thương lượng: "Tiếp tục uống đi!".
Uống thì uống chứ, nhưng chờ đến lúc tôi uống hết cốc nước thứ năm, đợi không kịp muốn đi vệ sinh. . . . thì ai tới nói cho tôi biết, phải làm thế nào khi đứng trước mặt tôi còn những hai mươi sản phụ chứ?
Tôi run chân, ngồi ở bên cạnh mặt ai oán nhìn hàng người chậm chạp di động.
Vì thế liền ra quyết định lần sau đi kiểm tra nên để cho Cola đi cùng, không bao giờ tìm Dịch Tiểu Liêu nữa, chẳng ôn nhu săn sóc một chút nào! Là một người mẹ đã không truyền thụ kinh nghiệm lại cho con gái thì ít nhất cũng phải giữ vẻ mặt ôn hoà một chút.
Tôi nghiêng mặt sang bên cạnh, thấy Dịch Tiểu Liêu đang cắn một miếng Hamburger to đùng, chẳng thèm để ý đến hình tượng của mình tí nào. Đây chính là người lập tức sẽ được thăng chức lên làm bà ngoại sao?
Khóe miệng tôi khẽ giương lên, nhắm mắt lại không muốn để ý tới bà nữa. Trong lúc đang nhắm mắt dưỡng thần liền cảm thấy cái ghế bên cạnh lay động kịch liệt.
Mở mắt ra liền nhìn thấy bên tay phải có một sản phụ đang gian nan cúi đầu nhặt cuốn sổ y bạ vừa rớt xuống chân, cái bụng to vượt mặt nên với tay có chút khó khăn. Tôi vội vàng cúi xuống nhặt giúp chị ta lên.
Sản phụ kia nhận lấy, còn luôn miệng nói cám ơn.
Tôi xua xua tay, ngượng ngùng đáp: "Không cần cám ơn, em rất nhanh cũng sẽ giống như chị đấy!".
Sản phụ kia cười thấu hiểu, hạnh phúc đưa tay vuốt ve cái bụng nhô ra của mình: "Chắc là em mới vừa mang thai đúng không? Chị cũng mới được năm tháng, từ giờ đến lúc sinh vẫn còn mấy tháng nữa, tuy rất chờ mong, lại vẫn cảm thấy hơi sợ."
Sợ? Tôi có chút không hiểu.
Hình như biết được tôi đang thắc mắc, sản phụ kia ngượng ngùng cúi đầu, nói: "Nghĩ đến lúc sinh con vẫn thấy hơi sợ!".
Tôi mím môi cười, phụ nữ có lẽ ai cũng như ai, trên phương diện này đều rất mâu thuẫn, vừa thấy lo lắng, lại vừa mong chờ con của mình chào đời, nhưng lại sợ lúc sinh sẽ rất đau. Có người từng nói, nếu như những khổ sở trên đời này chia làm mười mức, thì đau đẻ sẽ đứng ở vị trí đầu tiên. Cho nên nói phụ nữ vĩ đại, nguyên nhân rất lớn là do tình mẫu tử mang lại.
"Nếu nghĩ đến việc sinh ra một cục cưng đáng yêu thì sẽ không cảm thấy đau đớn nữa!". Tôi an ủi chị ta, cũng như đang lặng lẽ khích lệ chính mình. Nghĩ đến cục cưng sau khi lớn lên sẽ giống mình hay là giống Cola, thì sự vui sướng này đã đủ để vượt qua nỗi sợ hãi trong lòng rồi.
Sản phụ kia thở dài một hơi, trên mặt vương chút thương cảm nhàn nhạt: "Thật ra thì cũng phải không là sợ đau thôi..., chồng chị là cảnh sát hình sự, hiện tại vẫn chưa hề về nhà lần nào. Không biết đến khi sinh anh ấy có thể trở về nhìn dáng vẻ lúc cục cưng ra đời hay không ——"
Tôi ngơ ngác nhìn chị ta, nhìn dáng vẻ cục cưng lúc mới sinh sao?
Thấy y tá gọi đến tên mình, chị ấy liền chậm rãi đứng lên đi vào.
Tôi yên lặng cúi đầu, hai tay vô thức đặt lên chiếc bụng bằng phẳng của mình, có lẽ chồng của ây không thể nhìn thấy con mình ra đời, nhưng chắc chắn sẽ có cơ hội thấy.
Nhưng còn Cola thì sao?
*
Trong lúc tôi vừa suy nghĩ lung tung, mặt cũng bị nghẹn đến đỏ bừng thì rốt cuộc cũng đến lượt vào khám.
Tôi vọt vào, nhanh chóng nằm ở trên giường, động tác nhanh đến mức ngay cả bác sĩ siêu âm cũng ngẩn người. Tôi nhìn bác sĩ đang há hốc mồm nhìn mình, trong lòng thầm kêu rên: nhanh lên một chút đi, tôi đây còn đang chờ đi xuỵt xuỵt đấy.
Bác sĩ cầm đầu siêu âm di đi di lại trên bụng tôi, cảm giác bụng căng căng, có lẽ tất cả đều là nước cả thôi. Cũng không biết con tôi ở bên trong có bị sặc hay không nữa.
Trong lúc đầu óc đi vào cõi thần tiên thì bác sĩ đột ngột ném tới mấy tờ giấy vệ sinh, rồi nói: "Được rồi, người kế tiếp!".
Tôi như ban ân xá, vừa ra cửa liền chạy thẳng tới nhà vệ sinh. Dịch Tiểu Liêu nhìn theo dáng vẻ vội vàng hấp tấp của tôi, đứng ở phía sau dậm chân, gào lên: "Dịch Mộ Tranh, chậm một chút cho mẹ! Đã làm mẹ rồi mà vẫn ẩu tả như vậy sao!".
Kết quả rất nhanh được mang ra, có lẽ là do bị nghẹn nước tiểu đến nội thương, cảm giác như sống một ngày chẳng khác nào trải qua một năm đằng đẵng cho nên trong quá trình chờ kết quả tôi cũng không quá hồi hộp. Mặc dù trong lòng đã mơ hồ đoán được kết quả, nhưng vẫn thấy hơi khẩn trương.
Chờ đến lúc y tá gọi đến tên mình, tôi vẫn còn hơi ngây ra một lúc mới đi đến. Nhìn hình ảnh đen như mực phía trên, tôi ngơ ngẩn đứng đờ ra như vừa bị người ta điểm huyệt.
Cô y tá nghi ngờ nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt lộ ra bên ngoài lớp khẩu trang chớp chớp, hỏi: "Sao thế ?".
Tôi cũng trừng mắt nhìn chị ta, đưa tờ xét nghiệm tới: "Chị. . . . . cho em hỏi chút, phía trên viết. . . . . . Là có thai bảy tuần sao?".
Mặt người y tá đồng tình nhìn tôi hỏi: "Không biết hai chữ này sao?". Sau đó không đợi tôi phủ nhận liền gật đầu đáp: "Ừm, có thai bảy tuần, còn hai chữ này có nghĩa là ‘ mang thai ’!".
Nói cách khác vật nhỏ trong bụng tôi đã được bảy tuần tuổi rồi ?
Tôi sờ lên bụng, tuy không cảm thấy gì, nhưng vẫn cảm thấy thật thần kỳ. Đó là con của tôi và Cola, nó mang dòng máu chung của hai chúng tôi.
Có lẽ Dịch Tiểu Liêu cảm thấy quá mất mặt, nên vội vàng kéo tôi qua, cười cười nói với cô y tá: "Thật xin lỗi, lần đầu tiên làm mẹ nên hơi kích động một chút!".
". . . . . ."
Cô y tá kia cũng cười cười, quay sang nói với Dịch Tiểu Liêu: "Bệnh viện chúng tôi có mở lớp tiền thai sản, tôi nghĩ cô ấy nên đến báo danh học tập, đời trước đã bị phá hủy, đừng nên để đời sau bị phá hủy nữa!"
". . . . . ." nghe thấy thế mặt của tôi và Dịch Tiểu Liêu trong nháy mắt đều dại ra. Tôi buồn bực cắn tay áo, có cô mới phá hủy, toàn bộ cái bệnh viện này cũng bị phá hủy!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT