Hai người Liễu Thiên liền giật mình quay ra nhìn nhưng không thể nhìn ra cái gì cả.
“Ngươi tiếp tục bày trận đi, nhanh lên, ta đi xem sao!” Liễu Thiên chỉ nói một câu rồi liền chạy thẳng hướng vừa phát ra âm thanh kia. Tằng Nhất thấy vậy động tác liền nhanh hơn rất nhiều!
Phía Tây chỗ này vẫn là rừng thông, thỉnh thoảng xen vào một số loại cây lớn không biết tên. Liễu Thiên đang chạy rất nhanh vượt qua từng thân cây trong khu rừng này. Chạy được tầm trăm mét, Liễu Thiên liền dừng lại há hốc mồm nhìn về phía trước.
“Rầm!” Một cậy nhỏ bị đập gãy.
“Chạy Mau!”
Hà Minh đang chạy rất từ phía xa lại chỗ Liễu Thiên, hắn mặt không còn một giọt máu vừa chạy vừa hét. Đằng sau hắn cây cối đổ ngả nghiêng, có thể mờ mờ nhìn thấy có một con cự thú họ mèo màu đen pha chút vằn đỏ nâu đang đuổi theo với tốc độ rất nhanh.
Liễu Thiên thấy một màn này cũng rất nhanh quay đầu bỏ chạy, vừa chạy vừa kêu lớn: “Tằng Nhất! Nhanh Lên! Nó Đang Đến!”
Lúc này Hà Minh đang chạy phía trước, đằng sau hắn mười trượng một con cự báo đen có vằn đỏ nâu đang đạp gãy mấy thân cây nhỏ đuổi theo, khoảng cách đang mỗi lúc được thu hẹp.
Con báo này khá lớn, thân dài gần năm mét, cao hơn hai mét, tứ chi to như thân cây cổ chân nó cũng bằng bắp đùi người lớn, đầu thì to như thùng nước với hai cái răng nanh dài qua cằm. Cặp mắt nó thì đỏ như máu đang chừng lên nhìn theo hướng con mồi phía trước là Hà Minh. Mà Hà Minh thì vận dụng tất cả tu vi của mình dồn vào cước bộ mà chạy. Hắn lúc này không để ý đến gì nữa mà chỉ lo chạy mà thôi. Thế nhưng trong rừng tốc độ chạy của hắn dù đã vận La Huyền bộ cũng không được nhanh như khi chạy ở ngoài nên đang bị cự báo đuổi theo rất sát.
Mà nguyên nhân của vụ dượt đuổi này thì phải quay lại tầm mấy mươi phút trước.
Lúc đó, Hà Minh được phân đi dò xét tình hình xung quanh. Hắn đi một lúc thì không thấy gì cả thì bắt đầu vừa đi trong rừng vừa huýt sáo, điệu bộ vô cùng thong dong, hắn thoải mái ngắm cảnh xung quanh.
Hắn đi xem xét một hồi thì thấy không thấy có gì khả nghi nên định đi dạo một vòng rồi quay về.
Đi thêm một đoạn hắn liền nghĩ ra một ý tưởng là kiếm con gì đó để cải thiện bữa trưa. Thế là hắn tìm kiếm khắp các bụi cỏ hay cây rậm xem có gà rừng chay con gì thịt được không?
Thế rồi, hắn đi đến trước một mỏm đá cao tầm ba bốn mét, ở cạnh đó có một bụi cây nhỏ.
Hắn nhìn qua một lượt thì ngạc nhiên khi thấy trong bụi có một con rắn lớn đang nằm lộ ra cái đuôi màu đen to bằng bắp tay.
Thấy cảnh này, hắn nghĩ ngay đến món thịt rắn được ăn tại tông môn hơn hai tuần trước. Hắn nhìn kỹ lại một lượt cái đuôi rắn này rồi cũng gật đầu quyết định ra tay. Đối vơi tu vi như hắn thì đánh một con rắn cỡ này là chuyện dễ như trở bàn tay mà thôi. Trưa nay mấy người bọn hắn sẽ ăn chả rắn. Thế là hắn liền tiến lên nhẹ nhàng áp sát con rắn này!
“Phịch!”
Hắn cầm kiếm để cả vỏ nhẹ nhàng đưa lên rồi vụt một phát thật mạnh vào phần trên của con rắn này.
Hà Minh biết đánh rắn phải đánh dập đầu nhưng hắn nghĩ với lực sát thương mạnh thì một đập này hoàn toàn có thể đập gãy xương sống của con rắn này như vậy kể cả không chúng đầu thì nó cũng khó sống được. Cái này gọi là đánh rắn phải đánh rập người. Hắn đã không đánh thì thôi, đã đánh là có chả rắn ăn!
“Rắc!” Quả nhiên một vụt làm con rắn kia điên cuồng vùng vẫy như đỉa gặp vôi.
Hà Minh lúc đó vẻ mặt vui vẻ đang định đi lên thì bỗng cả phiến đá bị lật tung lên, cây cỏ xung quanh dạt ra.
“Gầm!...” Một tiếng kêu lớn và một con cự báo xuất hiện!
Và kết quả của việc bắn rắn này chính là Hà Minh đang bị một con cự báo đuổi sát không buông.
Lúc này, tại khu rừng thông cách đám Liễu Thiên không xa, Hà Minh đang vận chuyển tối đa nguyên thần kết hợp với La Huyền bộ chạy bạt mạng về phía hai người Liễu Thiên, Tằng Nhất.
Mà con cự báo màu đen pha nâu đỏ phía sau hai mắt đang đỏ như máu đuổi theo không ngừng.
Liễu Thiên lúc này thì chạy đằng trước Hà Minh hơn mười trượng, tốc độ của hắn cũng nhanh không kém, hắn cũng không nghĩ nhiều mà chỉ tập trung chạy lại chỗ của Tằng Nhất.
Chỉ qua mấy hơi thở, Liễu Thiên chỉ còn cách chỗ Tằng Nhất chửa đầy hai mươi trượng. Tốc độ chạy chối chết của hắn quả là không kém.
Quay lại phía đại trận thì Tằng Nhất lúc này đã nhảy lên một ngọn cây nhìn ra hướng hai người Liễu Thiên.
“Liễu Thiên kiếm chỗ quanh đại trận ẩn đi!” Thấy hai người Liễu Thiên đến gần thì hắn liền hô lớn.
Nói xong hắn lại nhìn lại chỗ mình đã bố trí thì khẽ thở dài. Hắn mới bố trí được phân nửa mà thôi, thời gian quá gấp thành ra phải bỏ một số thứ, hắn đành phải mai phục để xuất ra công kích chủ đạo. Dù sao thì ở đây cũng chỉ có hắn là tu vi Khai Minh cảnh mà thôi.
Thời gian cấp bách, chẳng mấy mà một thú hai người đã đuổi nhau đến chỗ của Tằng Nhất.
Ngay lúc này, Liễu Thiên vừa chạy về đến đại trận thì liền phi thân ẩn sau một gốc cây lớn.
Phía sau, Hà Minh cũng đã chạy đến rất gần rồi chỉ mấy trượng nữa là đến đại trận mà thôi. Mà khoảng cách giữa cự báo và Hà Minh cũng chỉ còn hơn năm trượng mà thôi. Nếu không nhanh thì chỉ một hai hơi thở nữa là cự báo kia sẽ tấn công được Hà Minh.
Từ khoảng cách này con cự báo đã lọt vào tầm tấn công của Tằng Nhất nhưng hắn vẫn chưa ra tay vì còn chờ cự báo đi vào đại trận. Lúc này, trên tay Tằng Nhất bộ Thiên Châm Hạp đã xuất hiện, nắp hộp mở ra, ngay tức khắc mỗi tay hắn xuất hiện ba cây phi châm dài như ba cái đũa. Phi châm này có hai đầu nhọn hoắt sáng loáng nhìn thật lạnh lẽo vô cùng.
Hắn liền vận chuyển nguyên thần tiến ra bảo phủ lấy canh tay và phi châm của hắn, phi châm được một lớp nguyên thần bao bọc mờ mờ di chuyển làm cho phi châm càng sắc bén và nguy hiểm hơn.
Phía dưới, Liễu Thiên lưng tựa vào cây, trường kiếm nhẹ nhàng rời khỏi vỏ, hai tay hắn nắm chặt chuôi kiếm, ánh mắt đầy hàn khí. Hắn biết nếu có cơ hội thì nhất định phải một kiếm toàn lực chém đứt một bộ phận của yêu thú kia.
Mà Hà Minh đang chạy thấy nơi bố trí chỉ còn cách chưa đến hai trượng thì càng gắng sức chạy, khoảng cách với yêu thú kia vẫn được duy trì ở gần ba trượng
“Cố lên! Cố lên!” Tằng Nhất ngồi trên cây vẻ mặt lo lắng khẽ lẩm bẩm.
Khoảng cách mấy trượng chẳng mấy mà qua đi, Hà Minh đã nhảy vào bên trong khu đại trận, hắn vẫn duy trì tốc độ nhảy vào những điểm được đánh dấu, hắn lao qua khu đại trận này.
Mà lúc này yêu thú kia cũng đã chớm vào đại trận, nó quá tức giận nên không hề để ý xung quanh mà cứ thế lao vào.
“Vèo Vèo…Vèo!”
Lúc này, từ trên ngọn cây, hai tay Tằng Nhất liên tục công kích vào đầu của con cự hộ kia.
Phi châm như mưa phóng xuống với đủ loại kích cỡ. Mỗi phi châm đều mang theo nguyên thần bao phủ làm cho tốc độ và sát thượng của chúng cực cao.
“Leng keng! Phụp! Keng! Keng! Phụp!”
Lúc này, yêu thú kia bị công kích bất ngờ nhưng nó vẫn kịp cúi đầu xuống, những phi châm phóng lên đỉnh đẩu nó gặp lớp da cứng như kim loại của nó thì liền bật hết ra. Một số phi châm phóng vào điểm yếu khác như cổ hay lưng thì đa số cũng gặp phải lớp da dày của nó thì bật ra, rất ít cái đánh chúng cơ thể của cự hổ. Chúng thì chỉ vài bộ phận không quan trọng như vùng vai hay mông mà thôi.
Màn mưa phi châm vừa ngớt thì cự báo kia đang chạy nhanh cũng giật mình hãm lại, nó xoay ngang người dê dài trên mặt đất. Xem ra con yêu thú này linh trí cũng rất cao, nó vừa cảm thấy mình mắc bẫy thì đã lấp tức quay đầu lùi lại.
“Xoạt….! Phạch!”
Nhưng đã quá muộn, với tốc độ nhanh như vậy có hãm lại thì theo quán tính nó vẫn bị đẩy dê vào trung tâm đại trận và đạp vào một cái cạm bật rất lớn.
“Gào! Phì phì! Hộc hộc!” Chân sau của nó bị dập chúng làm cho cả người nó đau đớn mà vùng mạnh lên một cái, hai chân trước bới bới, cái miếng há to thở phì phò gầm lên những tiếng tức giận.
Tằng Nhất lúc này phi châm trên tay đã phóng ra thêm một đợt nữa. Đợt phi châm này không phóng vào cự hổ mà phóng vào những cơ quan hắn đã bố trí kia. Hắn muốn kích hoạt cơ quan hoạt động.
“Ping! Ping! Ping! Phạch!...
Hai mũi tên nhọn hoắt sáng loáng mang theo dây nhỏ màu trắng từ trong thân cây gỗ nằm ngang phóng ra. Tương tự tại các thân cây cũng có những mũi tên như vậy bắn ra. Loạn tiễn phóng lên người cự báo, phi tiễn như mưa tấn công vào mọi điểm trên người nó.
Mà lúc này, Tằng Nhất liền nhảy sang một thân cây khác rồi hai cây phi kim nhỏ theo hai cánh tay hiện ra. Hai cây kim được nguyên thần bao bọc vụt cái lao đi.
“Phập! Phập!”
“Rầm! Grao!”
Cự báo đang mải vùng vẫy trong loạn tiễn đồng thời chân sau bị khống chế nên không kịp né tránh ngay tức khắp bị hai cây phi châm nhỏ kia phóng chúng hai mắt. Nó lúc này gầm lên rồi vùng mạnh một cái kéo cả cái dập bật lên khỏi mặt đất văng lên không trung.
Không những thế, lúc này hai chi trước của cự báo liên tục vồ ra làm gẫy một thân cây bên trong đại trận. Cây đổ lại làm một số cảm bẫy được kích hoạt!
“Ầm!” Một vụ nổ lớn, cả một quả cầu lửa bùng lên phía trước mặt cự báo làm nó quay ngược ra sau.
Ngay lúc nó nhảy cồm lên thì hai chân sau lại dẫm vào hai cái cạm khác.
Hai cạm này như hai hàm răng lớn ngoạm lấy hai chân sau của cự báo. Tuy chân cự báo này rắn chắc hơn cự thú bình thường nhưng cạm này cũng làm cho hành động của nó chậm lại.
Ngay lúc này, Liễu Thiên từ sau thân cây hai tay cầm chặt kiếm nhảy ra.
Tâm trí tập trung, trường kiếm vung ra toàn lực chém ra một kiếm ngang chân sau của con yêu thú cự báo này.
“Xoạch!”
Một âm thanh thật gọn gàng, lưỡi kiếm sắc bén cắt ngang qua chân sau bên phải của cự báo mà không hề gặp cản trở nào. Cái chân sau của cự báo đứt lìa cùng với cái cạm dập rơi ra một chỗ.
Điều này quả làm cho Tằng Nhất ngạc nhiên, mà ngay cả Liễu Thiên cũng bất ngờ.
Phải biết rằng yêu thú trời sinh có thể hấp thụ linh khí bồi dưỡng cơ thể nên cơ thể chúng mạnh mẽ hơn động vật bình thường rất nhiều. Lại nói một con yêu thú tam cấp qua nhiều lần đột phá thì cơ thể nó lại càng bưu hãn, ở cấp độ này nói là thân thể chúng cứng như sắt đá thì hơi quá nhưng để một kiếm cắt đứt lìa một chi của nó là việc không tưởng đối với một đệ tử Linh Cơ cảnh như Liễu Thiên.
Nhất là Liễu Thiên giờ mới đệ tam trọng thì càng làm cho Tằng Nhất ngạc nhiên.
Còn vấn đề Liễu Thiên ngạc nhiên chính là hắn biết rằng một kiếm kia chỉ là một kiếm dùng cơ bắp mà không có nguyên thần kích phát. Vì vậy chính hắn cũng tự hỏi tại sao có thể công kích mạnh như vậy? Một kiếm vừa rồi là cái gì, hắn có cảm nhận rất lạ vệ một kiếm đó! Một cảm nhận khác!
“Grao!” Thế nhưng chỉ một giây sững lại suy nghĩ thôi là đã quá đủ, phía đối điện cự báo bị chém bất ngờ thì gầm lên một tiếng đau đớn rồi quay người lại một chảo văng ra ngang tầm ngực Liễu Thiên.
“Cẩn thận!” Tằng Nhất thấy vậy liền quát lên.
“Pheng! Xoẹt!”
Liễu Thiên thấy một chảo này không kịp né liền đưa kiếm dọc theo người đỡ nhưng đáng tiếc là móng vuốt của cự hổ quá dài nên dù đã đỡ nhưng nó vẫn cào vào cánh tay phải của Liễu Thiên và lực đạo của cự chảo kia đánh hắn bay ra xa một đoạn hơn năm mét rồi ngã lăn lộn trên mặt đất. Rất may là bị đánh bay đi cũng làm hắn bay ra khỏi khu cạm bẫy chứ không mà rời vào một ổ bẫy thì đúng là đời hắn coi như xong!
“Xung Ba quyền!”
Thấy Liễu Thiên rơi ra phía xa không bị thương quá nặng thì Tằng Nhất cũng yên tâm. Lúc này hắn liền huy động hai tay, miệng kẽ quát một tiếng rồi từ trên ngọn cây nhảy xuống.
Theo cánh nay Tằng Nhất nguyên thần bùng phát tạo thành một quyền kình lớn màu vàng, sóng khí ba động cuồn cuộn mấy vòng trên không rồi đánh xuống đỉnh đầu của cự báo.
Cự báo do bị thương nhiều chỗ và bị nhiều cạm bẫy khống chế nên động tác có chút chậm chạp. Nó chỉ kịp gầm một tiếng định quay người thì quyền kia đã dáng xuống.
“Ầm!”
Quyền kình va chạm với đầu cự hổ làm cho cả vùng không khí bùng ra thủi cho lá cây xung quanh dạt đi, cùng với khí lưu bùng nổ ra xung quanh thì cự báo cũng bị đánh cho nằm dạp xuống đất. Thế nhưng rất nhanh nó lại ngóc dậy với với cặp chảo sắc nhọn vào hư không như muốn bắt Tằng Nhất lại.
Thế nhưng nào có dễ vậy, Tằng Nhất vận khí thu người bay sang bên cạnh đồng thời hai tay liên tục xuất ra phi châm phóng vào dưới háng chân sau bên trái của cự hổ. Hắn muốn đánh tê liệt nốt cái chân sau của cự báo này.
Lúc này, phía bên kia, Hà Minh vẫn đang đứng im nhìn, tay chân vẫn run lên, vẻ mặt thì vẫn chưa lấy lại được huyết sắc. Xem ra một màn rượt đuổi kia đã làm tinh thần của hắn có chút khủng hoảng.
Điều này cũng dễ hiểu, hắn năm nay mới chỉ mười ba tuổi, một thiếu niên chưa từng trải qua nhiều phong hiểm thì lần đầu đối mặt với cái chết có phản ứng như vậy cũng là lẽ thường. Mà tất cả màn chiến đấu kể ra thì lâu nhưng tính ra chỉ chưa đầy mấy phút nên Hà Minh vẫn chưa bình tâm lại được để xuất thủ.
Liễu Thiên lúc này cố đứng dậy, hắn nhìn vào vết thương trên tay mình khẽ mỉm cười.
Trên cánh tay phải, một mảng áo bị xé rách, bên trong cánh tay của Liễu Thiên có ba vết rách khá lớn đang xưng tấy lên và chảy máu vẫn đang chảy. Thế nhưng như đã biết, dị giả bọn hắn thì những vết thương như thế này nếu dùng nguyên thần và đan dược điều trị thì sẽ rất nhanh hồi phục nên vết thương này không có gì đáng lo chỉ là lúc này hắn khó mà cầm kiếm chiến đấu tiếp được.
“Rầm!”
Phía bên kia, cự báo đã vùng vẫy nhảy ra ngoài đại trận, nó vung trảo đập gẫy một cái cây nhỏ cạnh đó muốn kiếm đường chạy. Nhưng với thương tích hiện tại thì việc đó là điều không thể!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT