Mặt trời ngả về Tây, ánh dướng nhàn nhạt chiếu lên quang cảnh rừng trúc và ngôi nhà nhỏ. Lúc này trong gian nhà trúc nhỏ này, Liễu Thiên đang ngồi trên giường tu luyện thì bỗng mở mắt nhìn ra ngoài.
Từ phía ngoài cửa một vệt sáng nhẹ nhẹ bay vào rồi lơ lửng trong phòng. Nhìn kỹ thì thấy vệt sáng kia là một hình cầu màu vàng nhạt đang chứa một loại năng lượng gì đó trôi nổi bên trong.
“Truyền âm phù!” Liễu Thiên tuy hiểu biết nông cạn nhưng cũng nhận ra đó là truyền âm phù đã được kích hoạt. Mà truyền âm phù là một dạng phù lục có thể lưu dữ âm thanh còn vấn đề nó có thể đi qua được cấm chế là do người đặt cấm chế muốn liên lạc với bên ngoài nên không ngăn chặn những giao động nguyên thần nhỏ như truyền âm phù.
Liễu Thiên đình chỉ tu luyện đứng dậy đi đến trước điểm sáng đưa tay khẽ điểm lên đó một cái.
“Đồng đại ca! Đệ lại đến làm phiền rồi!” Quang cầu vỡ ra một giọng nói trung niên vang lên.
“Hứa đại ca!” Liễu Thiên vừa nghe thấy giọng nói kia vẻ mặt bỗng vui vẻ nói rồi rất nhanh chạy đi.
Hắn chạy một mạch ra sân rồi tiến vào con đường nhỏ từ đó chạy ra phía ngoài của rừng trúc. Lại nói thì kết giới này từ ngoài đi vào thì khó chứ từ trong đi ra lại không hề có hạn chế gì nên Liễu Thiên thoải mái rời đi.
Phía ngoài rừng trúc, Hứa Vĩnh Thiên đang đứng lơ lửng trên không chờ đợi. Việc gã xuất hiện ở đây không phải do Đồng Xuyên dặn trước mà do gã quan tâm lo lắng cho Liễu Thiên đồng thời ngày mai cũng là ngày gã và Liễu Thiên phải theo đoàn quay về Kỳ Nhân các nên gã phải đến để đón Liễu Thiên về. Mà Đông Xuyên lão giả cũng tính toán được việc này nên mới sắp xếp trước như vậy.
“Liễu Thiên!” Hứa Vĩnh Thiên đang sốt ruột thì bỗng thấy Liễu Thiên mặc quần đùi từ trong rừng trúc chạy ra.
“Đại ca!” Liễu Thiên vừa chạy ra liền ngước lên mỉm cười gọi.
“Thương thế sao rồi, sao tóc tai lại thế này? Thôi để ta xem!” Hứa Vĩnh Thiên liền hỏi rồi vội vàng bay đến sờ soạn một lượt Liễu Thiên.
“Đệ không sao, Đồng đại ca đã chưa trị hoàn toàn thương thế cho đệ rồi! Tóc có bị ngắn đi một chút cùng với da trắng ra một chút” Liễu Thiên vuốt vuốt mái tóc lởm chởm nói.
“Không sao là tốt rồi! Mà Đồng đại ca đâu?” Hướng Vĩnh Thiên nghe vậy cũng yên tâm, gã lại nhìn quanh rồi hỏi.
“Đồng đại ca có việc rời đi trước rồi!” Liễu Thiên khẽ thở dài nói.
“Vậy ư! Tiếc thật! Khi nào phải cảm tạ huynh ấy mới được!” Hứa Vĩnh Thiên tỏ vẻ thất vọng rồi cũng gật đầu nói.
“Thôi đi về! Đệ khỏe rồi thì tối nay chúng ta sẽ đi dự tiệc!” Hứa Vĩnh Thiên lại nói.
“Được! Chúng ta đi!” Liễu Thiên cũng không phản đối.
“Mặc đồ vào đã!” Hứa Vĩnh Thiên lấy ra một bộ đồ ném cho Liễu Thiên nói.
…
Trời đã tối hẳn, hoàng cung về đêm tuy đèn đóm vẫn sáng nhưng không gian cũng yên tĩnh hơn hẳn ban ngày vì lúc này trong hoàng cung đi lại làm việc chỉ còn đám thị vệ cũng một ít thái giám cung nữ mà thôi chứ đa phần đều đang ở trong các tòa lầu các chứ chẳng mấy ai ra ngoài làm gì.
Tại phía Tây Nam cạnh với chính điện có một khu hoa viên với một số đình đại nhỏ nhưng không kém phần xa hoa mỹ lệ. Nơi này có tên là Thượng Ngự viên. Nơi đây chính là nơi chuyên tổ chức các buổi yến tiệc lớn theo nghi lễ của Hoàng gia.
Thượng Ngự viện rộng tầm mười mẫu, ở đây công trình rất ít, đa số là những giả cảnh được dựng lên, chỉ có một số cái trạm đình nhỏ dựng cạnh các hoa viên mà thôi. Ở trung tâm của Thương Ngự viện có một khu nhà nhỏ, cạnh đó có một cái sân rất lớn. Lúc này, trong sân lớn đang có mấy trăm bàn tiệc được các cung nữ cùng thái giám bày ra.
Xung quanh cái sân này được trang trí đèn hoa rực rỡ, người qua kẻ lại tấp nập, tất cả đều mang vạc đồ đạc hình như đang chuẩn bị cho một đại tiệc lớn của Hoàng cung.
Ở phía cuối cái sân đã được dựng lên một cái đài cao, trên đài trải đều là một loại vải đỏ đồng thời rất nhiều dải sáng chiếu về đó, đây là nơi diễn ra các tiết mục của đại tiệc.
Rời xa khu trung tâm Thượng Ngự viên tấp nập, quay lại với phía ngoài cái hoa viên lớn này bởi vì lúc này hai người Liễu Thiên mới đi đến đây.
Hôm nay là ngày cuối đám người Kỳ Nhân các ở Xuân đô nên hoàng thất đã mở một bữa tiệc lớn mời tất cả mọi người của Kỳ Nhân các và tất nhiên hai người Liễu Thiên cũng được tham gia.
Mà vốn Hứa Vĩnh Thiên không định tham gia nhưng vì Liễu Thiên đã hồi phục nên cũng muốn mang hắn đi khoe cho đám trưởng lão kia biết đồng thời cho Liễu Thiên đi ăn uống giao lưu với đám đồng lứa một chút. Nói đến việc khoe với đám trưởng lão thì Hứa Vĩnh Thiên tin rằng chỉ cần đám người đó thấy Liễu Thiên không bị thương mà lại đi dự tiệc thì chắc chắn sẽ biết ý của gã mà cùng quên đi vụ bê bối kia. Vụ đó qua đi thì Liễu Thiên sẽ có cuộc sống yên ổn tu luyện!
“Hai vị đại nhân mời vào! Tiểu nữ chỉ được đi đến đây thôi!” Lúc này, cung nữ dẫn đường giơ tay mời.
“Ừm! Ngươi lui đi!” Hứa Vĩnh Thiên gật đầu ra hiệu cho cung nữ kia lui xuống.
Cung nữ kia khẽ cúi người rồi từ từ quay người rời khỏi, Liễu Thiên thì nhìn cái biển Thượng Ngự viện rồi hỏi: “Chúng ta ăn tiệc ở đây ư?”
Hứa Vĩnh Thiên gật đầu không nói gì đi vào trong, Liễu Thiên thấy vậy cũng đi vào theo.
Hai người đi trên những con đường nhỏ rực rỡ ánh đèn, vừa đi vừa nhìn ngắm những quang cảnh xung quanh.
Ở đây cây xanh nước biếc, hoa thơm cỏ mượt, không khí trong lành! Liễu Thiên vừa đi vừa hưởng thụ, trong đầu hiện lên những hình ảnh tươi đẹp.
Đáng tiếc là trời đã tối nên những cảnh tươi đẹp này chỉ là Liễu Thiên mừng tượng ra mà thôi chứ thực chất trong đây ngoài những chỗ có ánh đến sáng lung linh thì đều là một màu đen, màu đen của giả sơn, màu đen của cây cối, màu đen của khoảng không,…
Mà lúc này ở những hành lang và các con đường nhỏ hai người Liễu Thiên đi qua cứ tầm vài trượng lại có một người đứng canh, người nào cũng nghiêm trang nhìn rất cẩn trọng và nghiêm ngặt! Thế nhưng dù canh giữ nghiêm ngặt như vậy nhưng không một tên lính gác nào chặn hại người Liễu Thiên lại hỏi cả, cả hai người cứ thế đi qua từng chỗ từng chỗ một.
Đi một lúc, hai người đã đi đến cái sân lớn ở giữa viện.
Lúc này, trên cái sân lớn này có rất nhiều người qua lại, tất cả đều cười cười nói nói rất vui vẻ. Những người này đa số đều là quản thư như Hứa Vĩnh Thiên hoặc là đệ tử đi theo như Liễu Thiên. Tất cả đều đến đây dự bữa tiệc chiêu đãi này của Hoàng thất Nhất Xuân quốc.
Không gian vốn đã náo nhiệt lúc này càng thêm ồn ã vì người đến mỗi lúc một đông. Hai người Liễu Thiên theo đoàn người đi vào sân thì cũng rất nhanh kiếm một cái bàn ở viền ngoài ngồi xuống, cả hai bắt nhìn ngắm đánh giá xung quanh.
“Đây thì tính là gì! Khi nào đệ phải nhìn thấy Thiên Linh hội thì mới biết thế nào là đông vui!” Hứa Vĩnh Thiên cười cười tỏ vẻ đắc trí cung với hồi tưởng nói.
“Thiên Linh hội là gì? Ở đó vui lắm sao? Làm sao mới có thể tham gia?” Liễu Thiên hai mắt tỏ vẻ hiếu kỳ hỏi liền ba câu.
“Ờ thì..”
“Thiên Linh Hội chính là đại hội của thanh niên nhân tài trong Kỳ Nhân các được tổ chức mười năm một lần!”
Hứa Vĩnh Thiên đang định nói thì lại có một âm thanh khác nói chen vào.
Theo âm thanh, hai người Liễu Thiên nhìn ra thì thấy có hai người đang đi lại phía bàn của họ.
Hai người này một là trung niên đại hán thân hình vạm vỡ, da đen môi dầy, mắt to mày dậm nhìn rất thô kệch. Đi cạnh người này là một tên thiếu niên tầm mười năm mười sáu. Tên thiếu niên này mắt sắc, mũi cao, miệng mỏng, ăn mặc kiểu cách, tóc tai mượt mà, nhìn là biết kiểu công tử ăn chơi. Mà lúc này ánh mắt của tên thiếu niên này đang đảo qua đảo lại đánh giá Liễu Thiên.
“Thạch Phương? Hai người các ngươi ra đây làm gì, bàn này đủ chỗ rồi!” Hứa Vĩnh Thiên hai mắt nhíu lại đầy vẻ không vui nói.
Tên đại hán này tên là Thạch Phương, người của Thạch gia – một gia tộc thượng cấp. Tên này cũng là một quản thư như Hứa Vĩnh Thiên nhưng có điều hắn làm tại đội khác. Hai người thời thanh niên có từng xích mích, mà xích mích đó đến nay càng thêm gay gắt.
“Sao lại nóng thế! Một bàn cần bốn người ngồi cơ mà! Phải biết ở đây cũng không còn nhiều chỗ nữa!”
Thạch Phương tỏ vẻ hòa hoãn, sau đó kéo ghế ngồi xuống rồi gã lại nhìn mấy bàn trống xung quanh tỏ vẻ bất đắc dĩ nói.
Thấy thế tên thiếu niên kia cũng hếch mặt lên rồi ngồi xuống theo.
“Chúng ta đi!” Hứa Vĩnh Thiên không muốn dài dòng liền đứng dậy hướng Liễu Thiên nói.
Hứa Vĩnh Thiên ngày thường cũng không phải thiện nam tín nữ gì nhưng hôm này gã thực sự không muốn tranh đấu với tên Thạch Phương này. Nguyên nhân là hai người không hợp thì sớm muộn cũng xích mích mà hai người họ là chấp sự nen dù thế nào cũng không thể động tay được. Vì vậy nếu có động tay thì chỉ có thể là Liễu Thiên cùng với tên thiếu niên kia mà thôi. Như vậy người chịu thiệt chính là Liễu Thiên. Vì thế họ đã chọn rời qua bàn khác, dù sao chỗ này vẫn còn nhiều bàn trống.
Lúc này Liễu Thiên có chút khó chịu nhưng cũng nghe lời mà đứng dậy, hai người rời qua bàn khác.
“Sao thế, Hứa huynh sợ ta à?” Đúng lúc này thì tên Thạch Phương kia cười nhạt giọng điệu mỉa mai nói.
Nghe vậy hai hàng mày của Hứa Vĩnh Thiên nhíu lại, gã định nói gì nhưng thấy Liễu Thiên bên cạnh thì lại lắc đầu ra hiệu cho Liễu Thiên rời đi.
Nhưng Liễu Thiên lúc này lại có phần khó chịu, hắn ngay từ đầu đã khó chịu với cách chào hỏi của hai tên kia rồi. Khi đó hắn cũng không muốn gây sự nên bỏ qua nhưng giờ bọn chúng lại dùng lời lẽ mỉa mai Hứa đại ca của hắn. Điều này làm hắn khó thể chấp nhận được!
Hắn đang định quay lại nói gì đó thì Hứa Vĩnh Thiên vỗ vỗ vai nói: “Không sao! Chúng ta đi!”
“Thỏ đế!” Tên thiếu niên kia vẻ mặt không chút biểu tình mở miệng.
“Hừ! Đại ca không cần lo cho đệ, chúng ta sợ gì chúng!” Liễu Thiên khẽ hừ một cái rồi lại mỉm cười nói sau đó liền đi lại ngồi vào chỗ cũ, Hứa Vĩnh Thiên cũng quay lại ngồi xuống.
“Không biết hai vị có giám cùng bọn ta chơi một ván cược không?” Liễu Thiên ngồi xuống thì tựa cười không phải cười hỏi.
“Cược gì?” Thạch Phương không nói gì mà tên thiếu niên kia lại hỏi.
“Ta cùng người tỷ thí vài chiêu! Kẻ nào thua thì phải nói lời xin lỗi rồi cút khỏi bàn này!” Liễu Thiên ánh mắt thách thức, mỗi câu nói lại tràn đầy khí thế.
“Khẩu khí lớn lắm! Không biết nắm đấm thì thế nào!” Tên thiếu niên kia tỏ vẻ chán ghét khinh thường nói.
“Có giám không?” Liễu Thiên không để ý đến mấy câu của tên kia lại hỏi.
“Sao không giám! Đừng hối hận, đây là ngươi tự chuốc lấy!” Tên thiếu niên kia ánh mắt âm lãnh nhìn Liễu Thiên nói.
Lúc này Liễu Thiên lại nhìn sang tên đại hán kia, thấy vậy tên đại hán kia liền cười khẩy nói: “Tiểu bối vô chi! Không biết tự lượng sức!”
“Hứa huynh không được can thiệp đâu đấy?” Gã lại hướng sang Hứa Vĩnh Thiên lạnh nhạt nói.
Hứa Vĩnh Thiên lúc này không nói gì mà lo lắng nhìn sang Liễu Thiên.
Liễu Thiên mỉm cười gật đầu tỏ vẻ tự tin khiến cho Hứa Vĩnh Thiên cũng yên tâm hơn.
“Được! Thỏa thuận như vậy!” Hứa Vĩnh Thiên suy nghĩ một hồi rồi gật đầu nói.
“Luật do ta đưa ra, địa điểm người tự chọn!” Liễu Thiên nhàn nhạt đề nghị.
“Được! Kiểu gì ta cũng chiều! Một tên mới đệ tam trong mà giám làm càn!” Tên thiếu niên kia gật đầu vẻ mặt tự đắc.
“Được! Tỷ thí đến khi nào một bên nhận thua thì dừng, không quan trọng dùng binh khí gì, võ công thủ đoạn gì miễn sao hạ gục đối thủ là được!” Liễu Thiên không quan tâm đến vẻ mặt của tên kia thản nhiên nói ra quy định.
“Haha! Tự tìm chết!” Thạch Phương nghe Liễu Thiên nói ra quy định liền cười lớn nói.
Gã đầu tiên nghĩ rằng Liễu Thiên chọn đưa ra luật thì kiểu gì cũng phải đưa ra mấy kiểu hạn chế để tránh gây thương tích cho bản thân. Dù sao thì chênh lệch tu vi và kinh nghiệm cũng rất lớn! Mà khi nghe Liễu Thiên lại nói là thích dùng gì thì dùng làm cho gã không khỏi bật cười mắng Liễu Thiên ngu ngốc.
Hứa Vĩnh Thiên cũng giật mình với điều kiện mà Liễu Thiên đưa ra, gã liền nhíu mày rối ghé sát tai Liễu Thiên hỏi: “Đệ điên rồi sao? Đối thủ của đệ đã là Linh Cơ cảnh đệ bát trọng rồi, đồng thời cũng vào tông môn hơn ba năm rồi, thời gian luyện tập lâu hơn nên mọi kỹ năng đều hơn đệ, nhất là binh khí cùng võ học! Đệ ít ra phải có mấy thứ hạn chế..”
“Không sao đâu đại ca!” Liễu Thiên tự tin nói.
Đối với hắn chiến đấu ở cảnh giới này là việc khá đơn giản. Ở cảnh giới này mọi kiểu chiến đấu đều phụ thuộc vào thân thể là chính, nguyên thần chỉ là phụ mà thôi. Mà luận về gièn luyện thân thể thì hắn cũng rất tự tin. Dù chỉ hơn hai tháng ngắn ngủi nhưng với cường độ luyện tập đều đặn và ăn uống điều độ thì hắn tin cơ thể mình cũng không quá kém so với đám công tử chỉ tu luyện nguyên thần và võ kỹ kia. Mà nói đến võ kỹ thì hắn trước kia luyện võ nhiều năm cùng với thời gian gần đây tích cực luyện tập thì hắn tin mình có thể chiến một chận với tên kia.
Một điều nữa khiến hắn muốn đánh là hắn mới được dung nhập chút tài nguyên nên muốn nhân cơ hội này kiểm nghiệm một chút!
“Vậy nơi tỷ thí là trên khán đài kia đi!” Tên thiếu niên chỉ tay nên khán đài xa hoa phía cuối đại trường cười nhạt nói.
“Đúng! Tỷ thí trên đó! Dù sao tý nữa cũng có tiết mục luận võ của những đệ tử đi đến Văn Đài lần này.” Thạch Phương vẻ mặt đắc ý nói.
Tên này đang mừng tưởng ra vẻ mặt của Hứa Vĩnh Thiên khi Liễu Thiên bị đánh cho nằm bò ra đất. Khi đó ở đài cao kia mọi người sẽ nhìn vào, điều này càng làm cho Thạch Phương cảm thấy hả hê!
“Được! Chúng ta đi!” Liễu Thiên nhìn lên đài rồi gật đầu nói.
“Ngay bây giờ sao? Bình tĩnh, xong bữa tiệc vẫn chưa muộn mà! Bây giờ cứ ở lại dự tiệc đi, không tỷ thí xong ngươi không ngồi được đâu!” Tên thanh niên cười cười ngồi vắt chân lên ghế nói.
“Ngươi nếu sợ tỷ thí xong không ăn được thì chúng ta có thể hoãn lại!” Liễu Thiên liền quay sang nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ nói.
Tên thiếu niên kia nghe vậy liền đứng phắt dậy, mặt đầy hắc tuyến nói: “Được! Vội đi đầu thai như vậy thì để ta giúp ngươi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT