“Trong bản tông, dạo gần đây đang có hiện tượng đệ tử ngoại môn yêu đương rồi bỏ bê luyện tập mà dẫn nhau vào Vạn Môc Lâm du ngoạn ngắm hoa thưởng nguyệt. Mấy ngày gần đây lại có một số lượng lớn đệ tử mất tích không rõ nguyên nhân, chính vì vậy trưởng lão hội đã cử trưởng lão tiến vào kiểm tra. Còn tên được gọi là tam chấp sự này cũng theo lệnh một vị trưởng lão đi bắt hết người quanh phía đông nam Xuân Thiên hồ lại. Người ra lệnh cho tên này tu vi rất cao hoặc là có biện pháp đặc thù nào đó khiến ta không thể dò về thân phận y.”

Lão giả kia từ từ nói ra những gì mình thu thập được khi sưu hồn tên chấp sự Huyền Vũ đội.

“Vậy đám đệ tử kia làm gì ở đây?” Vũ Khương lại hỏi.

“Vạn Mộc Lâm quá rộng lớn nên tên tam chấp sự kia cùng một số chấp sự khác đã qua các “hành” trong Tứ Tượng đội để mượn người.”

“Ùm!” Hai người đang nói chuyện thì từ dưới nước một bóng đen phóng lên cao rồi phóng thẳng vào chỗ Vũ Khương đang đứng. Đáng tiếc rằng người này chỉ lên một mình chứ không mang theo Liễu Thiên!

“Người đâu?” Vị lão giả đang đứng cùng Vũ Khương thấy người kia tay không đi lên thì ngạc nhiên hỏi.

“Đại ca đâu?” Vũ Khương trợn mắt quát hỏi.

“Thật là tà môn, tiểu tử kia vừa rơi xuống thì ta cũng nhảy xuống theo nhưng lại không thấy đâu, ta phóng thần thức ra trong bán kính hơn một dặm cũng không thấy động tĩnh gì. Sau đó lại di chuyển theo bốn hướng tìm kiếm cũng không thấy.” Vị lão giả kia sợ hãi nói, đây là lần đầu tiên gã cảm giác mình bất lực như vậy.

Phải biết một người có tu vi như lão thì đừng nói là một người rơi xuống hồ mà ném một đồng xu xuống hồ thì lão cũng có thể tìm được. Vậy mà chỉ vài cái chớp mắt Liễu Thiên lại mất tích không một dấu vết.

“Cái gì, không tìm thấy! Hai lão vô dụng này, cái gì cũng không làm được!” Vũ Khương khi này quát ầm lên rồi phi thân nhảy xuống hồ.

Hai lão giả kia nhìn nhau thở dài rồi cũng phi thân nhảy xuống.

Dưới đáy hồ là một màu nước xanh, thỉnh thoảng những cây rong rều mày xanh nhạt đang dập dềnh trong nước. Vũ Khương đang bơi xuyên qua những đám rong, hắn vừa bơi hai mắt vừa mở lớn nhìn ra xung quanh.

Trước mắt hắn khi này là một màu xanh sẫm không thấy điểm cuối nhưng không khiến hắn từ bỏ. Khi này, Vũ Khương bơi đi trước, hai vị lão giả kia đi song song hai bên, ba người cùng thả thần thức ra tìm kiếm. Lại nói thì khi có chân nguyên hộ thể thì việc mở mắt dưới nước là rất đơn gian, đồng thời do nguyên thần điều tiết hô hấp chuyển thành trạng thái Nguyên Hợp khiến việc nín thở cũng là rất lâu. Vì thế ở cảnh giới Khai Minh cảnh, một người có thể thoải mái nặn dưới nước rất lâu mới phải lên nạp hơi một lần. Còn nếu có nguyên thần hùng hậu thì việc ở dưới nước cả ngày hay vài ngày là chuyện bình thường.



Ở một khu rừng khác, một đám mười mấy người đang vừa đi vừa nói chuyện. Đám này tất cả đều là đệ tử của Kỳ Nhân các, đồng phục thì chia làm nhiều màu khác nhau. Nhìn qua thì đây chính là đám đệ tử vừa theo lệnh hai hắc y nhân kia trở về Kỳ Nhân các.

“Vương huynh nói xem chúng ta giờ phải làm sao?” Một thiếu niên hơi mập hỏi vị thanh niên đi cạnh.

“Làm sao nữa, hai người kia tu vi rất cao, chắc chắn là trưởng lão, ta nghĩ chúng ta cứ nghe theo thôi.” Tên thanh niên họ Vương lắc đầu nói.

“Thế đám người Thập nhị đội kia, mất bao nhiêu công sức mới bắt được, vậy chúng lại có thể thoải mái đi cùng chúng ta như vậy?” Một thiếu nữ mặc thanh y nhìn qua đám người phía sau hỏi.

“Biết sao được! Tam chấp sự đã bị hai người kia phế rồi, chúng ta cũng không còn thân phận đệ tử tự quản nữa!” Thanh niên họ Vương lại lắc đầu nói.

“Huynh xem, kia là…” Thiếu niên mập kia đang định nói gì thì bỗng giật mình lùi lại.

Mấy người kia cũng quay ra lại nhìn thì thấy khi này phía trước bọn họ mấy trượng có một đám hắc khí đang ngưng tụ và dần mở rộng.

“Cái gì vậy?

“Ta không biết, hình như là cháy rừng!”

“Đó là hắc khí chứ không phải là khói!”

“Hắc khí này, các ngươi nói xem nó là thứ gì?”

“Không biết!”

Đám đệ tử phía sau nhìn thấy đám khi đen trước mặt thì liền tụ lại thi nhau bàn luận.

“Mười sáu, thêm đám kia nữa cũng coi như đủ dùng!” Trong đám hắc khí một giọng nói khàn khàn vang lên.

“Có người!” Mọi người đều giật mình lẩm bẩm.

Lúc này, đám hắc khi đã dần ngưng tụ lại thành một bóng người cao lớn khiến cả đám đệ tử sợ hãi.

“Chạy!” Không biết ai là người sợ hãi hô lên và sau tiếng hô đó đã có những người đầu tiên bỏ chạy.

Có những người đầu thì có người tiếp theo rồi đa phần đám đệ tử đều sợ hãi chia ra làm nhiều hướng chạy đi. Ngay cả đám người của Tứ Tượng đội cũng không dám đứng lại mà bắt đầu phi thân bay đi.

“Ha ha! Ha ha!” Ngay khi này, tiếng cười vang vọng khắp khu rừng, cùng với đó là đám hắc khí bùng ra tứ phía, chúng hóa thành nhiều mũi nhọn phóng theo đám đệ tử đang bỏ chạy.

“A a a!” Hắc khí lan tràn khắp khu rừng, những tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, theo đó rất nhiều đệ tử không kịp chạy đã bị đám hắc khí kia đâm xuyên qua người. Vừa bị đâm qua, đám đệ tử này ai đấy đều bị hút thành tro bụi tan biến trong không khí.

Thế nhưng nhìn lại thì vẫn còn một vài đệ tử đã chạy khá xa và vẫn đang bị hắc khi đuổi theo, trong đó tên thiếu niên mập mạp vẫn duy trì khoảng cách hơn chục mét với đám hắc khí phí sau. Hắn khi này đang cảm thấy vui vẻ vì đã quyết định chạy sớm. Hắn bình sinh vẫn nhát gát nên hay bị người khác chê cười nhưng xem ra hôm nay sự nhát gan này đã giúp hắn.

Tên này đang đắc ý bay đi thì bỗng “phụp” một tiếng, hắn quay lại nhìn xuống ngực thì thấy hắc khí kia bỗng được cường hóa lớn hơn nhiều và nó đã xuyên qua ngực hắn.

“Vương Tung Kiệt, huynh hại ta…” Thiếu niên mập mạp đang bay bị hắc khí đâm xuyên qua ngực liền rơi xuống, lúc này hắn nhìn về phía thiếu niên họ Vương ở phía xa nói mấy lời oán trách nhưng lời còn chưa nói hết thì thân thể hắn đã dần bị hắc khí thộn phệ.

Phía ngoài hơn trăm mét, thiếu niên họ Vương mắt cắt không còn giọt máu đang dùng một loại khinh công gì đó mà bay đi rất nhanh.

“Dùng cả Tá đan để chạy ư, đáng tiếc vẫn không đủ!” Một giọng nói mang đầy vẻ cười cợt vang lên khiến thiếu niên họ Vương biến sắc quay lại.

Hắn vừa quay lại thì đã thấy một đám hắn khí ập đến, tên này không kịp kêu một tiếng đã bị hắc khí nuốt trọn rồi cứ thế biến mất khỏi thế gian.

Lúc này, trong đám hắc khi một thanh niên tóc xõa hiện ra, hắn quay đầu nhìn đi nhìn lại vài lượt như tìm kiếm gì đó nhưng không thấy. Tiếp đến hắn lẩm bẩm mấy nhịp, tay kết ấn, cuối cùng một lớp khói đen bốc lên biến thành một số hình ảnh mờ ảo. Tên này nhìn vào những hình ảnh đó suy tư một chút rồi cũng rất nhanh biến mất.

Một lúc sau, thanh niên tóc xõa đã đứng ở khu rừng đám người Vũ Khương vừa giao chiến, hắn lúc này đang ngồi nhìn vào thi thể của vị chấp sự kia, đôi mắt đen ngòm toàn hắc khí như đang nhíu lại suy tư gì vậy.

“Tại sao tên này lại chết ở đây?” Thanh niên tóc xõa lẩm bẩm rồi rất nhanh lắc đầu cười khẩy nói: “Cũng không đáng ngại. Cho dù là Tông chủ cũng không nhìn ra được chứ đừng nói là mấy tên trưởng lão!”

Nói xong, thanh niên này lại hóa thành hắc khí từ từ tiêu thất trong không trung.



Trời tối, ánh trăng từ từ xuất hiện trên những dặng cây ven hồ, gió nhè nhẹ thổi, mặt hồ lóng lánh những gợn sóng làm cho ánh trăng dưới nước cũng dập dềnh bất định.

Khi này, Vũ Khương ngồi bên hồ mắt nhìn ra xa, nước mắt từ lúc nào đã chảy ướt hai gò má. Cả buổi chiều tìm kiếm không thấy thì Vũ Khương đã biết Liễu Thiên lành ít dữ nhiều. Điều này khiến hắn cảm giác đau đớn khó nói thành lời.

“Mình thế nào lại bám theo rồi gây rắc rối cho đại ca? Mình sao lại không nghe lời đại ca mà chờ đợi, mình tại sao không để cho gã chấp sự kia bắt đi cho xong, mình tại sao không ngăn gã chấp sự kia lại? Tại sao mình lại yếu như vậy, sao mình không mạnh hơn để bảo vệ người khác mà cứ để người khác bảo vệ mình? Tại sao? Tại sao?” Vũ Khương lắc đầu dằn vặt tự trách, trong đầu hắn liên tục đặt ra những câu hỏi cho bản thân mình.

“Ngươi cũng nên ăn gì đi!” Lúc này, một vị lão giả bê một ít đồ ăn đến chỗ Vũ Khương ân cần nói.

“Ta không đói!” Vũ Khương lau lau nước mắt đáp.

“Người cũng biết rằng không có sức thì làm sao có thể tìm kiếm được. Ngày mai chúng ta còn phải tiếp tục tìm kiếm nữa!” Lão giả kia liền dùng lời lịnh lọt.

“Bây giờ còn không tìm thấy thì mai liệu có thể sao, khi đó tìm thấy thì đại ca của ta còn sống sao?” Vũ Khương đôi mắt ngấn lệ nhìn ra hồ lẩm bẩm, nước mắt lại cứ thế tràn ra.

“Không thử sao biết đươc. Dị giả chúng ta dù có chìm xuống nước với lượng nguyên thần đầy đủ thì một hai ngày có kể là gì!” Lão giả kia liền giải thích.

“Đúng vậy! Nguyên hợp có thể giúp đại ca sống sót! Đưa đây ta ăn! Ăn xong tiếp tục tìm kiếm!” Vũ Khương nghe vậy liền quay lại dật lấy cái bánh rồi như hổ đói ăn ngấu nghiến.

“Bây giờ ư? Cũng được! Người ăn đi rồi chúng ta tiếp tục!” Lão giả kia giật mình hỏi rồi cũng gật đầu nói.

Vũ Khương sau đó lấy đồ ăn ngấu nghiến, hai vị kia thì lại đi ra bắt đầu bàn bạc gì đó.

“Sư huynh nói xem Xuân Thiên hồ này có gì mà lại tà môn như vậy?” Một người nhỏ nhỏ hỏi.

“Ta cũng không rõ nhưng nghe nói đâu từ thời khai tông lập phái thì Xuân Thiên hồ đã tà môn rồi.” Vị còn lại lắc đầu nói.

“Trong hồ chẳng nhẽ có yêu thú cao giai?” Vị kia lại hỏi.

“Không thể! Với đại trận của tông môn thì không có trường hợp yêu thú xuất hiện ở đây được!”

“Vậy thì sao đây! Một tiểu tử vừa rơi xuống nước lại có thể biến mất ư?”

“Ài! Cái này cũng thật khó giải thích!”



Ở đâu đó dưới đáy Xuân Thiên hồ.

Mọi chỗ ở đáy hồ đều tối đen như mực nhưng ở phía xa xa lại có một dải sáng xanh nhạt đang xuyên xuốt màn nước. Lúc này, Liễu Thiên đang nằm trên một phiến đá lớn dưới những đường sáng xanh nhạt đó. Mà nhìn kỹ thì thấy ánh sáng xanh này chính là phát ra từ nhiều đường sáng xanh loằng ngoằng zíc zắc trên phiến đá.

Một điều đặc biệt nữa là chỗ Liễu Thiên đang nằm là dưới đáy hồ nhưng lại không có nước, cả một không gian xung quanh hắn đều có trường lực gì đó ngăn không cho ngước tràn vào. Nơi đây thật giống như một cái bong bóng vậy và Liễu Thiên đang được bao bọc trong đó.

Ở trung tâm của phiến đá, Liễu Thiên đang nằm đó, trên người không hề có vết thương, hơi thở thì đều đều như đang ngủ vậy.

Không biết qua bao lâu, hắn từ từ mở mắt, đập vào mắt hắn chỉ là một màu đen, hắn liền ngồi dậy nhìn ra xung quanh, rồi lại đưa tay ra sờ sờ phía trước.

“Đây là đâu?” Hắn thực sự không biết tại sao mình lại ở chỗ này.

Lại nói đến vụ bị đánh kia thì Liễu Thiên vừa quay người lại thì đã bị một trưởng kích bay đi. Mà khi đó hắn chỉ cảm nhận được một điều duy nhất đó là một thứ lực lượng gì đó trong cơ thể tràn ra thủ hộ cho hắn. Và sau đó hắn dính dòn và ngất luôn, đến bây giờ khi tỉnh lại hắn đã ở một nơi tối tăm. Xung quanh ngoài chút ánh sáng xanh mờ mờ thì không có gì cả.

“Ai!” Liễu Thiên nghi hoặc nhìn quanh một hồi thì trước mặt một luồng sáng lóe lên, một người bất trợt xuất hiện, không phải nói là một hồn ma mới đúng.

“Người là? Đây là đâu? Âm phủ ư?” Liễu Thiên khi này giật mình một cái nhưng rất nhanh dùng ánh mắt nghi hoặc hỏi.

“Ta là tù nhân! Còn chỗ này là đáy hồ!” Người kia nhàn nhạt nói.

“Tù nhân! Ta sao lại ở đây được, ta nhớ là mình ở trong rừng rồi bị đánh bay đi mà? Chẳng nhẽ bị đánh bay xuống tận đáy hồ?” Liễu Thiên lẩm bẩm rồi lại hỏi.

“Ngươi và ta có duyên nên ta kéo ngươi đến đây!” Người kia thản nhiên nói.

“Người đã trị thương cho ta?” Liễu Thiên lúc này cảm nhận lại thân thể của mình thì thấy không hề có thương tích gì thì liền hỏi.

“Ta ư? Không phải! Đó là ngươi tự hồi phục, trong người ngươi có nhiều loại năng lượng ta không biết đến. Chúng đã hồi phục cho ngươi!” Người kia lắc đầu từ từ nói.

“Cái này lại do Thể Nghịch ngọc hay do Thiên tinh đây?” Liễu Thiên nghe vậy thì thầm nhủ.

“Ngươi vì sao lại vào trong này, ngươi tìm cái gì à?” Lúc này, người kia lại nhìn Liễu Thiên mỉm cười hỏi.

“Ta tìm gì ư? À! Người chính là vị tiền bối ta gặp ở tiểu hồ đó! Và đây là cái tiểu đình người nói ư?” Liễu Thiên lẩm bẩm suy tư rồi trợt ngộ ra nói.

“Ngươi kể ra cũng không đến mức quá ngu ngốc!” Người kia mỉm cười tán thưởng.

“Vậy người trong ấn ký kia muốn gặp ta là có gì muốn truyền lại ư?” Liễu Thiên háo hức hỏi. Hắn khi này biết người trước mặt là vị tiền bối kia thì cảm giác sợ hãi cùng đề phòng cũng dần mất đi.

“Truyền ư? Ta đã giúp ngươi hai lần thì ngươi cũng phải làm gì đó để trả nợ chứ?” Người kia lắc đầu nhàn nhàn nói.

“Hai lần, đại ân như vậy vãn bối nào dám quên. Có việc gì tiền bối cứ phân phó, nếu trong khả năng ta sẽ làm bằng được!” Liễu Thiên lúc này đã hiểu luồng sức mạnh đỡ một chiêu kia cho mình chính là do vị tiền bối trước mặt ra tay thì không khỏi cảm kích nói.

“Việc ta phân phó không quá khó, chỉ là cần phải xem ngươi thế nào đã!” Người kia mỉm cười nói.

“Thế người thấy sao?” Liễu Thiên liền hỏi.

“Bản tính lương thiện, ý trí cũng khá, tu vi hơi thấp nhưng có thể từ từ tu luyện! Thế nhưng tính cách của ngươi lại rất đa dạng và dễ thay đổi, cái này cũng không phải là điều tốt!” Người kia từ từ đánh giá.

“Cảm ơn tiền bối đã coi trọng như vây! Thế nhưng có gì cần người hãy nói luôn đi vì ta vào đây còn có một người nữa nên không thể ở đây lâu được!” Liễu Thiên khi này mới chợt nhớ ra Vũ Khương thì liền đứng dậy muốn rời đi.

“Khoan đã! Tên kia đang cùng hai bảo tiêu bơi qua bơi lại tìm ngươi nên không có gì đáng lo cả!” Vị kia liền gọi Liễu Thiên lại rồi thở dài nói.

“Ài, vậy tiền bối có gì chỉ giáo xin cứ nói thẳng, ta xin rửa tai lắng nghe!” Liễu Thiên thở dài chắp tay nói.

“Ngươi đã lấy được Tâm Tông Kinh thì cũng coi như có duyên phận với ta. Nói là sư đồ thì không đúng nhưng ngươi đã lặn lội vào đây thì cũng coi như có lòng. Bản thân ta cũng không tồn tại ở đây lâu nữa nên chỉ có một di nguyện đơn giản nhưng trước khi ngươi nghe di nguyện kia thì ta kể cho ngươi nghe về thân phận của ta. Ta muốn ngươi phải thật tâm đáp ứng mới được! Tất nhiên nếu ngươi thật tâm làm thì sau đó cũng sẽ có thứ tốt đang chờ ngươi!”

“Tiền bối mời nói!” Liễu Thiên thấy vậy gật đầu đáp rồi bày ra vẻ nghiêm túc nghe kể.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play