Sau khi rời đi, Liễu Thiên cũng không đi ra sân tập luyện, hắn khi này chỉ muốn về khu biệt viện của mình để giúp mẫu thân nấu cơm.

Lại nói thì trong Liễu phủ có nhiều người làm nhưng Cơ Ngọc Oanh vẫn muốn tự tay xuống bếp làm cơm cho phu quân và nhi tử của mình. Việc tự vào bếp của Cơ Ngọc Oanh bắt đầu khi nàng từ Cơ gia về. Khi đó nàng thấy Liễu Thiên đã thay đổi, và điều đó làm cho nàng cảm thấy yêu gia đình của mình hơn vì thế nàng muốn học nấu ăn.

Đầu tiên Liễu Nhân Khanh cũng không đồng ý với việc này nhưng Cơ Ngọc Oanh nào có nghe, nàng đã quyết thì vẫn cứ làm, nàng đuổi hết mấy đầu bếp ở biệt viện đi rồi tự xuống bếp nấu nướng. Những ngày tiếp theo Liễu đại gia chủ cũng đành phải chịu khó ăn những món ăn đầu tay của phu nhân. Gã thành người thử nghiệm gần hai tháng trời mới có được một bữa ăn ngon đầu tiên!

Thế rồi tay nghề của Cơ Ngọc Oanh tăng tiến rất nhanh, cuối cùng những món ăn do nàng nấu đã khiến Liễu Nhân Khanh nghiện, gã bây giờ mà ăn cơm do người khác nấu là không chịu được. Vì thế Cơ Ngọc Oanh vẫn ngày ngày vào bếp nấu ăn cho gã.

Cho đến mấy hôm trước khi ăn cơm, Liễu Thiên mới biết được tất cả sự việc mẫu thân nấu cơm, hắn khi đó đã dùng võ mồm ba hoa một hồi. Hắn nói rằng mình cũng biết nấu ăn và hắn muốn giúp mẫu thân nấu ăn, hắn tự tin có thể giỏi hơn mẫu thân nữa! Chính vì thế, giờ hắn đã đến đây để thực hiện lời nói của mình.

“Mẫu thân! Mẫu thân!” Liễu Thiên chưa đến khu bếp đã gọi ầm hết cả lên.

“Tên tiểu tử ngươi không thể im lặng một chút sao?” Cơ Ngọc Oanh đứng trong bếp đang đun nồi gì đó thì thấy Liễu Thiên gọi ầm ĩ lên thì nàng liền mắng.

“Mẫu thân, mẫu thân bắt đầu nấu bữa trưa à?” Liễu Thiên đi lại gần Cơ Ngọc Oanh cười hỏi.

“Đúng vậy! Không phải hôm nay tứ thúc dẫn ngươi đi Thần các sao?” Cơ Ngọc Oanh gật đầu nói rồi lại tỏ vẻ nghi hoặc hỏi.

“Hài nhi đi xong rồi và như đã hứa hôm nay sẽ cùng mẫu thân nấu cơm!” Liễu Thiên gật gật đầu rồi lại chạy vào cầm dao múa may nói.

“Thế có thu hoạch được gì không?” Cơ Ngọc Oanh lại hỏi.

“Được một bộ khinh công và nghiên cứu được chút công pháp của gia tộc!”

“Mẫu thân, chúng ta bắt đầu thôi! Hôm nay ăn món gì đây!” Liễu Thiên không muốn nói về tu luyện nên liền chuyển chủ đề hỏi.

“Được rồi! Được rồi! Tiểu tử người đã muốn giúp thì hôm nay sẽ làm nhiều món, đầu tiên là Phi Uyên Hầm Đậu phụ, tiếp là Hàm Măng xào cật, Tằm tằm xe bơ, Lộc Liên áp quần hùng,…” Cơ Ngọc Oanh gật đầu mấy cái liên tục từ từ nói ra cả đống món ăn nàng định làm.

“Mẫu thân! Người định làm tiệc à?” Liễu Thiên nghe một tràng thì liền há hốc mồm hỏi.

“Nhanh đi bóc hành rồi thái đậu cho ta!” Cơ Ngọc Oanh không trả lời, nàng khi này đã đi vào bếp rồi vất cho Liễu Thiên cả đống hành và bắt đầu ra lệnh.

“Dạ! Có ngay! Bếp chủ đại nhân chờ chút!” Liễu Thiên vui vẻ hô lớn rồi bắt đầu bóc hành.

Hai người một người nấu một người chuẩn bị nguyên liệu, Liễu Thiên thì bị Cơ Ngọc Oanh mắng không ngớt vì liên tục làm hỏng nguyên liệu.

Hắn khi đó chỉ cười cười rồi lại cắm đầu vào làm lại cái khác. Kể ra thì cũng may là hắn làm ở Liễu gia chứ đi làm thuê thì cửa hàng nào thuê hắn cũng chẳng mấy sẽ phá sản.

Nửa canh giờ vật lộn với hành tỏi, đậu phụ, rau cỏ, mắm muối,… Liễu Thiên cuối cùng cũng kết thúc ca làm của mình.

“Ài! Cuối cùng cũng xong! Nấu ăn đúng là mệt hơn đánh trận mà!” Liễu Thiên khi này đi ra phía ngoài than thở.

“Có tý đã kêu rồi! Thế những người ngày nào cũng nấu cơm thì sao? Đi rửa mặt đi, đồ ăn sắp được rồi!” Cơ Ngọc Oanh mỉm cười mắng rồi lại thúc dục.

“Vâng! Mẫu thân cũng nghỉ đi, mấy thứ còn lại cứ gọi người dưới làm là được rồi!” Liễu Thiên gật đầu rồi lại hướng Cơ Ngọc Oanh đề nghị.

“Ừ! Đi đi, ta giờ sẽ bảo người bê lên phòng ăn.” Cơ Ngọc Oanh gật đầu xua xua tay nói.

Liễu Thiên cũng không nói nhiều nữa, hắn chỉ mỉm cười rồi rất nhanh rời đi.

Cơ Ngọc Oanh nhìn theo bóng dáng Liễu Thiên một hồi thì nước mắt từ lúc nào đã chảy xuống khiến nàng vội vàng lau đi.

Tiếp theo đó, tại phòng ăn của biệt viện này, ba người nhà Liễu Thiên ăn uống rất vui vẻ.

“Phụ thân! Mẫu thân!” Liễu Thiên đang ăn thì bỗng dừng lại vẻ mặt nghiêm túc nói.

“Sao vậy?” Cơ Ngọc Oanh thấy vẻ mặt của Liễu Thiên thì lo lắng hỏi.

Liễu Nhân Khanh cũng dừng lại nhìn sang Liễu Thiên.

“Phụ thân và mẫu thân có thấy thiếu gì không?”

“Thiếu gì? Bằng này đồ ăn còn chưa đủ sao?” Liễu Nhân Khanh ngạc nhiên hỏi.

“Vừa rồi chẳng phải tiểu tư ngươi bảo thế là nhiều rồi sao? Giờ lại kêu thiếu!” Cơ Ngọc Oanh cũng nghi hoặc hỏi.

“Không! Không! Ý hài nhi không phải là đồ ăn!” Liễu Thiên xua tay lắc đầu liên tục nói.

“Thế là cái gì, nói đi cứ úp úp mở mở làm gì?” Liễu Nhân Khanh lúc này tỏ vẻ sốt ruột.

“Thiếu người đó!” Liễu Thiên liền nói.

“Thiếu ai?” Cơ Ngọc Oanh nghe vậy lại càng cảm thấy khó hiểu hơn, nàng lại hỏi.

“Nhà ta chỉ có ba người, như vậy thật quá buồn tẻ. Hài nhi muốn có thêm mấy vị đệ đệ và muội muội nữa!” Liễu Thiên khi này mới từ từ nói ra mục đích của mình.

Nghe xong câu nói này của Liễu Thiên, hai người Liễu Nhân Toàn và Cơ Ngọc Oanh đều sững người không biết nói gì!

“Hai người sao vậy?” Liễu Thiên trố mắt hỏi.

“Hèm hèm! Cái này…” Liễu Nhân Khanh khẽ ho hai tiếng rồi tỏ vẻ khó sử nói.

“Trẻ con biết gì, ăn cơm đi!” Cơ Ngọc Oanh thì gương mặt đỏ lên mắng Liễu Thiên.

“Sao lại không biết, có thêm người nhà chúng ta càng vui chứ sao? Mà lại nói mai kia hài nhi đi xa rồi song thân sẽ rất buồn!” Liễu Thiên khi này tỏ vẻ nghiêm túc phân giải.

“Ài! Thì ra tên tiểu tử ngươi đang muốn chốn tránh trách nhiệm?” Cơ Ngọc Oanh nghe vậy liền trợn mắt hỏi.

“Đúng chỉ có mẫu thân hiểu hài nhi nhất!” Liễu Thiên cười cười đáp.

“Vậy cứ quyết định vậy nha! Chúng ta ăn cơm tiếp thôi!” Liễu Thiên khi này lại gật gật đầu nói tiếp.

“Quyết định cái gì, tiểu tử người càng ngày càng to gan!” Cơ Ngọc Oanh liền mắng.

“Thiên nhi nói cũng có lí, ta nghĩ…

“Nghĩ cái gì, vớ vẩn!” Liễu Nhân Khanh đang vuốt vuốt râu định nói gì đó thì Cơ Ngọc Oanh liền quát.

“Phụ thân cố lên!” Thấy mẫu thân có vẻ ngại quá hóa giận, Liễu Thiên liền ghé sát vào tai Liễu Nhân Khanh nói.

“Nhất định!” Liễu Nhân Khanh gật đầu liên tục rồi lại cười.

“To nhỏ gì thế, đừng tưởng ta không nghe thấy!” Cơ Ngọc Oanh khi này lại đóng vai một người vợ sự tử, một người mẹ nghiêm nhị quát hỏi.

“Hì hì! Có gì đâu, chúng ta ăn cơm thôi! Mẫu thân ăn miếng thịt này đi!” Liễu Thiên khi này cười cười lắc đầu rồi gã lại gắp cho Cơ Ngọc Oanh một miếng thịt xào lịnh lọt.

Vậy là bữa cơm cứ thế diễn ra trong không khí vui vẻ, cả ba người ăn uống cười nói rất thân mật.



Cùng lúc này, ở một vùng núi cao, tuyết phủ trắng tinh, ở sườn núi có một hang động, đây cũng không phải hang động mà là một động phủ mới đúng.

Phía trong động phủ khi này có người đang nói truyện, âm thanh còn vọng cả ra ngoài.

Đi sâu vào trong động này thì thấy bên trong ánh sáng chan hòa, không gian khô ráo sách sẽ, ở giữa động đang có hai người, một trung niên và một thiếu nữ đang nói chuyện với nhau.

Trung niên kia tuổi ngoài bốn mươi, tóc hoa râm, lông mày dài, râu ba chỏm, gương mặt hơi gầy nhiều góc cạnh, gã mặc một bộ hắc y rộng và đang ngồi ở ghế giữa động phủ này.

Thiếu nữ kia thì thân hình uyển chuyển, tóc dài ngang lưng, gương mặt thanh thú mỹ miều. Nhìn bộ dáng thì chỉ ngoài hai mươi như nàng lại toát lên một khí chất mà những thiếu nữ bình thường không thể có được.

“Sư phụ người còn cười, người xuýt nữa hại chết ta rồi đó!” Thiếu nữ kia lúc này liền không vui nói, trong giọng nói mang đầy vẻ hờn dỗi.

“Haha! Lúc đi ngươi còn kêu ca, chỉ một trung đẳng gia tộc chưa xứng để ngươi phải đích thân đến. Sao lần này gặp được cao thủ rồi đúng không?” Trung niên kia cười lớn rồi lại lắc đầu nói.

“Sư phụ người thế nào lại bảo ta đi giáo huấn đám người kia, phải biết người kia thật đáng sợ! Cuối cùng ta chỉ là người đưa tin!” Thiếu nữ kia kể một thôi một hồi rồi lại tỏ vẻ tức giận, đến câu cuối thì quát to hẳn lên.

“Haha! Cuối cùng thì ngươi của ta cũng biết mục đích thực sự của chuyến đi vừa rồi.” Trung niên kia lại cười cười tỏ vẻ hài lòng nói.

“Vậy sư phụ người và gia tộc đó có quan hệ gì? Ta thấy người kia tu vi cũng phải bằng sư phụ, vậy vị tổ gia kia phải thế nào nữa?” Thiếu nữ kia khi này lại nghiêm túc hỏi. Nàng lần đi này đã bị dọa cho không ít vì thế nàng thực sự muốn biết thêm về những người kia.

“Quan hệ thế nào ư? Ta là người của gia tộc đó!” Trung niên kia nhíu mày tự hỏi rồi lại mỉm cười đáp.

“Người của họ ư?” Thiếu nữ kia ngạc nhiên hỏi.

“Ừ! Ẩn tình trong đó rất khó nói, ngươi không nên hỏi nhiều!” Trung niên kia khẽ gật đầu rồi lại thở dài xua tay tỏ vẻ không muốn nói nhiều.

“Vậy lần này người đi Trung Địa thật ư?” Thiếu nữ kia lại tò mò hỏi.

“Đi chứ! Đã đến thời gian! Ta nghĩ gia tổ cũng từ bỏ tìm thứ kia rồi!” Trung niên kia gật đầu lẩm bẩm rồi gã lại hướng thiếu nữ kia chỉ thị:

“Ta và hai sư huynh của ngươi sẽ đi Trung Địa. Người ở lại đi cùng mấy người trong gia tộc đó, nghe nói lần này gia tổ sẽ dẫn theo một thiếu nữ thừa kế tộc ấn!”

“Sư phụ con muốn đi cùng người!” Thiếu nữ kia liền lắc đầu nói.

“Không bàn nhiều, ngươi giờ đến Trung Địa cũng chỉ lêu lổng phá phách, hãy ở đây một thời gian đi! Giờ ta sẽ đi tìm hai sư huynh của người rồi lên đường, hãy chuẩn bị đi, người biết tính cách gã kia rồi đó!” Trung niên kia nhíu mày nghiêm nghị nói rồi quay người một cái biến mất khỏi động phủ này.

“Lúc nào cũng bắt nạt ta! Sự phụ người thật thiên vị! Ta sẽ mách sư nương!” Thiếu nữ kia không cam lòng nói nhưng nàng chỉ nói một mình chứ sư phụ của nàng đã đi rất xa rồi.



Tại một vùng rừng thưa, núi thấp, nơi quang cảnh đìu hiu lại có một căn nhà tranh nhỏ. Trong nhà lúc này có ba người đang ngồi nói chuyện với nhau. Trong ba người này thì có một lão gia râu tóc bạc phơ, một trung niên da đen và một nữ tử xinh đẹp mặc hắc y. Nhìn qua gương mặt của nữ tử này thì có thể dễ dàng nhận ra đây chính là người đã điều khiển đám người Đường Kim Thương tấn công Liễu gia.

“Không ngờ Liễu gia lại được Kỳ Nhân các ban cho Kỳ Nhân Tụ Sinh phù!” Trung niên da đen khi này tỏ vẻ ngạc nhiên nói.

“Đúng vậy, nếu không có phù kia thì ta cũng sẽ ra tay!” Nữ nhân kia gật đầu tỏ vẻ sợ hãi nói.

Lão giả râu tóc bạc phơ kia nghĩ nghĩ một hồi rồi liền từ từ nói: “Liễu gia này có thể không phải nhưng cũng có thể họ ẩn dấu quá sâu, chỉ là càng bày ra nhiều chiêu thì sẽ có càng nhiều sơ hở. Bọn họ không ra mặt lấy Kỳ Nhân các chắn phía trước vậy thì các người hay đi bố trí chút hậu thủ để rút lui. Thời gian không còn nhiều nên cứ xóa đi gia tộc này rồi chúng ta sẽ rút khỏi Nhất Xuân quốc!”

“Dạ!”



Quay lại với Liễu phủ, sau bữa cơm, Liễu Thiên nghỉ ngơi một canh giờ rồi lại ra sân tập luyện như mọi ngày.

Tập luyện võ kỹ và thể lực cả buổi chiều, tối đến sau khi ăn cơm, Liễu Thiên lại tiếp tục tu luyện hấp thụ linh khí.

Ngày hôm sau cũng không mấy khác biệt, sáng ra Liễu Thiên tập luyện hai canh giờ rồi nghỉ một lúc sau đó đến cùng mẫu thân hắn nấu cơm tâm sư. Sau bữa cơm chưa, chiều đến vẫn cứ luyện tập như thường, tối cũng vẫn vậy. Hắn ngày ngày vẫn luyện tập chăm chỉ như khi ở trong tông môn vậy.

Nhắc đến việc chăm chỉ luyện tập nhưng tháng qua thì hắn lại nhớ lại việc mình mải mê luyện tập dưới nắng dưới mưa rồi làm rơi mất miếng ngọc bội của bà ngoại tặng lúc nào không biết. Hắn tìm đi tìm lại mấy lần trên sân tập không thấy thì cuối cùng cũng chỉ biết chấp nhận mình đã để mất một vật rất có giá trị và ý nghĩa. Nếu nói về những điều khiến hắn hối hận khi điên cuồng tu luyện thì đây chính là điều hắn hối hận nhất.

Tất nhiên việc này hắn cũng không dám nói với mẫu thân hắn, hắn sợ làm mẫu thân buồn. Dù sao thì ngoại bà đã đi xa để lại cho hắn miếng ngọc nhưng hắn lại làm mất đồ thì quả không hay. Hắn chỉ nghĩ rằng mai kia nếu không kiếm lại được miếng ngọc khác thì hắn cũng sẽ phải làm điều gì đó bù đắp lại chứ bây giờ không thể mang cái bộ mặt hối hận bày ra với mẫu thân. Dù mẫu thân không trách thì hắn nhưng hắn cũng không muốn là kẻ báo tin buồn, vì vậy hắn cứ tạm bỏ qua truyện đó!

Mấy ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, Liễu Thiên không điên cuồng luyện tập nữa, hắn giảm cường độ xuống để dành thời gian bên cạnh phụ mẫu. Hắn sáng ra luyện tập một lúc rồi đến thư phòng đọc sách nói chuyện với phụ thân, gần trưa giúp mẫu thân nấu cơm, chiều đến luyện tập, tối thì không tu luyện mà nằm nghe mẫu thân kể truyện. Hắn từ từ cảm nhận cuộc sống ấm áp đầy tình thương, một cuộc sống hắn đánh mất từ lâu.

Thế nhưng trên đời không có bữa tiệc nào là không tàn, sau mấy ngày nghỉ ngơi thì chuyến đi về thăm gia tộc của Liễu Thiên cũng đến lúc kết thúc. Một phần trong hắn không muốn rời đi nhưng cuộc sống không chỉ có những lúc vui vẻ ấm áp. Hắn tự nhủ rằng muốn sống vui vẻ thì trước tiên phải có sức mạnh vì vậy hắn phải tạm biệt phụ mẫu đi đến Kỳ Nhân Các tiếp tục tu luyện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play