Bước sang trụ thứ mười bảy, Liễu Thiên đã cảm nhận thấy mình đang đuối sức dần theo mỗi lần tiếp trụ. Cụ thể thì lúc đầu hắn phải bớt lực để nhẩy đúng trụ đá nhưng bây giờ đến trụ thứ mười bảy thì hắn đã dùng toàn lực mới có thể nhảy đến trụ mười tám được.

Biết có điều mờ ám, Liễu Thiên ngay tức khắc nghĩ đến Nhạn Hành, hắn tiếp tục cố gắng nhảy sang trụ mười chín rồi ngay tức khắc đạp vào trụ mười chín tung người sang trụ hai mươi.

Lúc này hắn liền dang rộng hai tay, trong cơ thể nguyên thần vận chuyển tràn ra các mao mạch trong cơ thể. Ở những trọng cuối của Linh Cơ cảnh, Sơ Nguyên tuy chưa hoàn toàn xuất thể nhưng chúng vẫn có thể xuất ra một chút quanh thân vì vậy đã tạo thành một lớp màng mỏng mô phỏng theo vành khí trong Nhạn Hành.

Chỉ một thay đổi đó đã làm cho Liễu Thiên nhẹ nhàng nhảy đến trụ thứ hai mươi, rồi từ đó tiếp tục nhảy đi. Nhạn Hành khinh công tuy chưa tiến đến Khai Minh cảnh để có thể dùng nguyên thần tạo màng khí rộng quanh thân nhưng Liễu Thiên cũng ở Linh Cơ đệ cửu trọng nên nguyên thần cũng có xu hướng thoát ra ngoài cơ thể tạo thành chút vành khí mỏng để đỡ cơ thể. Với chút lực cản nhỏ đó đã làm Liễu Thiên thoải mái hơn.

Nhưng tình trạng thoải mái này không diễn ra được lâu, chỉ sau mười nhịp, Liễu Thiên lại cảm thấy mình vận dụng Nhạn Hành cũng rất vất vả mới đủ đi đến cột trụ tiếp theo. Mà lúc này bên cạnh hắn đã có một vài người không chịu được đã ngã xuống nước.

“A! Ùm! Ùm! Không!” Đám người ngã xuống nước đều kêu lớn tỏ vẻ không cam lòng.

Liễu Thiên nhìn vừa nhảy đi vừa nhìn xuống đám người đang bơi bên dưới thì không khỏi lắc đầu nghiến răng. Hắn không cho phép bản thân thất bại giống mấy người phía dưới.

“Tiến lên!” Liễu Thiên ngay tức khắc vận dụng thêm Lưu Thủy bộ. Lưu thủy bộ không thể giúp hắn bay nhưng có thể di chuyển giúp hắn tạo đà. Lưu Thủy bộ chính là bộ pháp giúp di chuyển bằng chân thuần thục và uyển chuyển hơn nên việc hắn tạo thêm vài bước chạy đà trên mặt trụ hẹp này là việc không khó.

Liễu Thiên lúc này chạm vào trụ đá thứ ba mươi hai thì không nhảy đi ngay mà hắn chạy liên tục mấy bước nhỏ cực nhanh trên mặt trụ rồi mới mượn đà nhảy đi.

Quả nhiên có hiệu quả, Liễu Thiên lại dễ dàng đi tiếp được tầm mười cột nữa.

“Mặt cột quá ngắn, mình dùng Lưu thủy bộ cũng chỉ đạp lên đó được bốn nhát tạo đà là cùng! Cứ tiếp tục như vậy mình chỉ nhảy được năm mươi trụ là cùng. Mà cũng lại nói cái bể này thật tà môn, càng đi xa lại thì trọng lực càng lớn!” Liễu Thiên vừa chạy vừa nhảy, trong lòng thì thầm suy tính.

Lúc này, không chỉ có Liễu Thiên cảm nhân được trọng lực kia mà tất cả đều cảm thấy và đang bị trọng lức lớn làm cho chật vật vô cùng. Nhất là nhóm đệ tử dưới Khai Minh cảnh như Liễu Thiên thì lại càng khốn khổ, rất nhiều người đã ngã xuống nước. Khi này, những người đi tiếp đa số là đệ tử Khai Minh cảnh và những tu vi từ đệ cửu trọng trở lên.

“Phạch!”

Trụ thứ năm mươi hai, Liễu Thiên mồ hôi đầm đìa nhưng vẫn cố hết sức chạy đà thật nhanh trên mặt trụ rồi lại đạp vào dìa trụ rướn mình nhảy đi. Lúc này, hắn chẳng quan tâm xem hai bên hay đằng trước mọi người thế nào nữa. Hắn chỉ tập trung vào những trụ đá phía dưới và đôi chân của mình mà thôi.

Thế nhưng dù có không để ý mọi thứ thì vẫn có một điều khiến Liễu Thiên lo lắng. Khi này, trong đan điền của hắn nguyên thần đang tụt đi với một tốc độ đáng sợ, chưa đầy nửa khắc di chuyển mà lượng nguyên thần trong đan điền của hắn chỉ còn lại một nửa. Mà phải biết hắn mới đi được nửa đường phía trước còn nửa đường phía sau thì bằng đó nguyên thần là không đủ dùng được.

“Đến đâu hay đến đó, cũng không có cách nào nên cứ phải dùng hết rồi tính tiếp!” Liễu Thiên không quản nhiều nữa, hắn vận hành nguyên thần trong đan điền cuồn cuồn tràn ra kinh mạch tỏa ra các huyệt trong cơ thể rồi lại tràn ra các tế bào. Hắn bắt buộc phải làm vậy, phải vận dụng hết mọi thứ thì mới duy trì được vài trụ nữa.

Hắn tiếp tục gồng mình nhảy đi nhưng có cố hết sức hắn cũng chỉ nhảy đến trụ sáu mươi sáu thì hắn đã cảm nhận nguyên thần của mình cạn kiệt. Thiên tinh tại điểm Thủy Khởi vẫn đang xoay tròn rất nhanh nhưng lượng nguyên thần nó tạo ra cũng chỉ là một lượng nhỏ. Với lượng nhỏ đó để lâu thì còn tích tụ lại thành nhiều chứ muốn dùng ngay thì không đáng là bao nên Liễu Thiên không thể duy trì được nữa.

“Nghỉ! Thua cái bể này!” Liễu Thiên đã hết nguyên thần nên cũng không cố nhảy làm gì nữa, dù hắn không muốn trượt bài thi này nhưng hắn đã cố hết sức rồi. Vì vậy có thất bại cũng đành phải đợi năm sau thi lại mà thôi.

Hắn khi này ngồi ở trụ đá nhìn sang hai bên thì đã không thấy ai nữa, không có ai đang chạy ngang hàng với hắn cả. Những người hơn hắn thì đã vượt hẳn lên trước, những người cùng cấp độ với hắn thì đều rơi xuống nước hết rồi.

Nhìn tiếp về phía trước thì thấy ở phía xa bờ bên kia hơn thì thấy có mấy người đang cố gắng nhảy đi tiếp. Còn trên bờ tường phía bên đó lại có rất đông người đang đứng, trong đó đặc biệt nhất là một thiếu nữ tóc đỏ. Mà cạnh nàng có một thiếu niên dáng người nhỏ bé, nếu Liễu Thiên không lầm thì đó chính là Thượng Quan Nhu Vân và Hà Minh.

“Hai người đó thế nào lại đứng cạnh nhau?” Liễu Thiên nhíu mày thầm hỏi.

“A! Ùm!” Liễu Thiên đang mải nhìn về phía xa thì bỗng nhiên trụ đá hắn đang ngồi biến mất, hắn cứ như vậy rơi xuống nước.

“Phù!” Liễu Thiên từ dưới nước nhô lên rồi rất nhanh bơi về phía bên phải. Bơi hơn hai mươi trượng thì Liễu Thiên trèo theo những bậc thang ở dìa tường lên phía trên.

“Thôi thì không vượt qua bài kiểm tra những cũng biết được thời gian trụ đá này sẽ biến mất.” Liễu Thiên toàn thân ướt sũng đứng trên bức tường lớn kia, hắn vừa đi vừa tự an ủi bản thân.

“Ngài là…” Hắn vừa đứng được một chút thì đã gặp một vị nữ chấp sự xinh đẹp, nhìn mặt thì chỉ ngoài hai mươi. Người này nhìn hắn cười cười làm hắn nhíu mày khó hiểu, hắn đang định hỏi có gì mà cười thì nữ chấp sự bỗng nói:

“Chúc mừng ngươi đã vượt qua bài kiểm tra khinh công! Điểm số của ngươi là sáu mươi sáu điểm, với tu vi Linh Cơ cảnh đệ cửu trọng thì đây chính là điểm loại ưu rồi!”

“À ngươi tên gì? Thẻ bài của ngươi đâu?” Nữ chấp sự kia nói xong như nhớ ra gì đó hỏi liên tục rồi lại cầm ra một quyển sổ, tư thế thì chuẩn bị ghi chép gì đó.

“A! Ta tưởng phải vượt qua bên kia mới qua bài kiểm tra?” Liễu Thiên ngạc nhiên hỏi.

“Đó chỉ là nói cho các ngươi cố gắng hết sức mà thôi, thực chất thì theo tu vi của ngươi chỉ cần đi được năm mươi trụ là có thể vượt qua rồi. Ngươi tên gì?” Nữ chấp sự kia từ từ giải thích sau đó lại hỏi tên.

“Liễu Thiên! Đây là thẻ bài của ta!” Liễu Thiên nhớ ra liền lấy ra thẻ bài nói.

“Được! Ngươi có thể lui xuống thay đồ nghỉ ngơi, không cần phải tập hợp cùng chi nữa! Còn nếu muốn xem những người còn lại trong cung kiểm tra thì đi sang đầu bên kia đứng.” Nữ chấp sự kia cầm thẻ bài nhìn qua một lượt ghi chép gì đó nói rồi cũng trả thẻ bài lại cho Liễu Thiên.

“Vậy đệ tử xin lui trước.” Liễu Thiên vẻ mặt vui vẻ cầm thẻ bài nói. Vượt qua bài kiểm tra này làm hắn vui vẻ hơn nên tâm trí thoải mái vô cùng vì thế mà ăn nói cũng lễ phép khách sáo hơn hẳn.

Liễu Thiên không nhảy xuống khỏi bức tường mà hắn đi dọc theo bức tường đi sang chỗ mấy người Hà Minh đang đứng.

Hắn vừa đi vừa tìm kiếm Tằng Nhất xem hắn bay nhảy thế nào rồi. Nhìn một lượt thì chỉ thấy có ba người đang tiếp tục thi mà thôi. Tằng Nhất là một trong số đó, và lúc này đang ở mấy cột trụ phía cuối, hai người hai bên đều đi sau hắn khá xa.

“Bộ dạng Tằng Nhất cũng rất chật vật, xem ra khó mà đi đến bờ bên kia được.” Liễu Thiên nhìn theo thầm tính toán.

Quả nhiên như dự đoán của Liễu Thiên, Tằng Nhất nhảy thêm được hai nhịp thì đuối lực ngã xuống nước. Liễu Thiên thấy vậy mỉm cười cước bộ thêm nhanh hơn.

Mà trên đường di hắn cũng gặp mấy vị chấp sự đang nói chuyện ghi chép cùng mấy đệ tử khác nhưng vì không quen biết ai cả nên hắn cũng chẳng nán lại làm gì.

Khi Liễu Thiên đi đến chỗ Tằng Nhất vừa bò lên thì thấy Tằng Nhất lúc này cũng đang được một vị chấp sự ghi chép kết quả.

“Sao ngươi được bao nhiêu trụ?” Liễu Thiên vừa đi đến thì thấy Tằng Nhất đã xong thủ tục với vị trưởng lão thì liền hỏi.

“Ta được tám mươi hai, còn ngươi?” Tằng Nhất thở dài nói rồi lại hỏi.

“Ta được sáu sáu, kém xa ngươi!”

“Sáu sáu, với tu vi của ngươi được bằng đó thì bài kiểm tra này ngươi cũng được loại ưu rồi!” Tằng Nhất vẻ mặt ngạc nhiên nói.

“Ừm! Ngươi cũng vậy mà, chúng ta kiểm tra khá thành công! Không biết Hà Minh thế nào?” Liễu Thiên gật đầu mỉm cười đáp rồi lại nhớ ra gì đó hỏi.

“Chúng ta qua chỗ hắn là biết thôi!” Tằng Nhất liền đề nghị.

Thế là hai người đi theo bờ tường này đi ra phía mấy người Hà Minh đang đứng.

Mà lúc này trong cái bể lớn kia cũng chẳng còn ai kiểm tra nữa, tất cả người của cung chữ Càn đã kiểm tra xong và đa phần đều có kết cục là ướt như chuột.

Đám người cung chữ Càn lúc này lộn nhộn hẳn lên,người vui kẻ buồn, người đi kẻ đứng đủ cả. Hai người Liễu Thiên cũng hòa nhập vào đoàn người đó, may là bề rộng của tường này hơn hai trượng nên hơn hai trăm người đứng trải ra trên đó cũng không tính là trật trội.

“Đệ tử cung chữ Càn đã thi xong, tất cả giải tán trở về cung của mình, nên nhớ di chuyển phải trật tự không được ồn ào ảnh hưởng đến các cung khác.” Thượng Quan Định không biết qua bên này từ khi nào, gã lúc này thấy mọi người tập trung dầy đặc tại bờ tường thì liền ra lệnh.

Nghe vậy mọi người đang ồn ào bỗng trở lên yên tĩnh, người đang đi cũng dừng lại, kẻ đang ngồi cũng đứng lên.

“Tất cả xuống dưới, tất cả theo chấp sự trở lại chi của mình!” Thượng Quan Định lại quát lớn.

“Vù! Vù!...”

Lúc này mọi người mới giật mình thi nhau nhảy xuống khỏi bức tường. Hai người Liễu Thiên cũng làm theo chỉ thị nhẹ nhàng nhảy xuống.

Tiếp đất, Liễu Thiên liền nhìn quanh rồi cũng theo người chi mình tập hợp lại. Chi sáu mười chín người lại đi theo Lan Nhược Vân đi quay lại đầu bên kia. Chẳng đường của bài kiểm tra dài hơn hai dặm nhưng khi kiểm tra thì dài chứ đi bộ thì cũng chẳng mấy.

Cả cung chữ Càn rất nhanh tụ hợp lại vị trí ban đầu của mình, rồi ngay sau đó lại được dẫn qua thạch kiều đi vào cung của mình.

Trên đường về, mấy người Liễu Thiên bàn tán một chút rồi cũng giải tán, ai về nhà đấy. Về phòng, Liễu Thiên tắm giặt xong xuôi ngồi nghỉ ngơi một chút rồi liền đứng dậy rời đi. Hướng hắn đi không hướng nào khác chính là hướng thư viện vì hắn đã hứa khi kiểm tra xong thì phải ngay tức khắc sang báo cho Hứa Vĩnh Thiên biết.

Thư viện của cung chữ Càn vẫn vậy, một ngôi nhà ba tầng nằm cạnh một tiểu hồ và rặng cây. Ngôi nhà cổ kính, cây cối tốt tươi đung đưa trong gió, nước hồ trong veo thình thoảng có gợn sóng. Cảnh vật nhẹ nhàng dễ chịu vô cùng, Liễu Thiên mỗi lần đến đây đều không kìm được phải dừng lại thưởng thức một hồi.

Hắn lại nhớ lại lần mình ngồi ở ghế đá kia gặp được vị cao nhân câu cá kia. Lần đó như mơ như tỉnh, hắn thật không rõ nữa. Hắn khẳng định đó không chỉ đơn thuần là mơ nhưng cũng không chứng mình được nó là thật. Mà hắn cũng hỏi qua Hứa đại ca xem có vị tiền bối nào hay đến hồ câu cá nhưng Hứa Vĩnh Thiên chỉ cười lớn bảo hắn mệt quá ngủ mê vì hồ này trước này không có ai câu cá cả!

“Người muốn bỏ cuộc, ngươi không bỏ cuộc thì sao phải quan tâm khi nào đến đích, sao phải quan tâm là đường xa bao nhiêu?” Hôm nay đi đến đây hắn lại nhớ lại buổi hôm đó, nhớ lại mấy câu nói đó.

“Chính người đó khiến mình có niềm tin và quyết tâm hơn, thành quả tiến triển hôm nay một phần lớn là do người đó giúp!” Hắn nhìn ra hồ miệng lẩm bẩm.

Ngày đó hắn khúc mắc trong con được cầu đạo đã ra đây, thật may mắn hắn đã gặp được một vị cao nhân nào đó chỉ điểm vài câu. Vài câu thôi cũng làm hắn hiểu ra và một lòng phấn đấu đến hôm nay. Và sự phấn đấu của hắn đến hôm nay tuy chưa đem lại thành tích gì vượt trội nhưng tương lại của hắn đã xán lạn hơn trước rất nhiều!

“Nhắc đến người có ơn với mình nhất thì không phải vị tiền bối kia!” Liễu Thiên nghĩ đến đây lại lẩm bẩm.

“Ai vậy? Người nào tốt vậy để ta cảm ơn hắn!” Lúc này bỗng có một giọng nói quen thuộc vang đến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play