Một sơn phong toàn đá tảng thỉnh thoảng điểm tô một vài mảng cỏ dại. Tại nơi hoang vu thiếu sức sống này bất ngợ lại có một vùng đất đai bằng phẳng xanh tươi. Ở đó có một căn nhà nhỏ cùng với một mảnh dược viên. Cạnh dược viên này có một đài đá trắng, trên đó Điền Tiểu Hi một thân hắc y đang ngồi tu luyện.

Lúc này, một nữ phụ với gương mặt bình thường mang theo vẻ hiền hậu đi lại chỗ Điền Tiểu Hi, nàng vừa đi đến thì không khỏi lo lắng nói: “Tiểu Hi, nghỉ ngơi đi, con tiến triển như vậy là quá nhanh rồi! Nếu không cẩn thận sẽ ảnh hưởng đến tâm mạch!”

“Sư phụ yên tâm đi, đệ tử vẫn còn chịu được!” Điền Tiểu Hi nghe vậy cũng không mở mắt chỉ lẩm bẩm đáp.

“Con tu luyện theo trường phải Nguyên Kiếm thì cần phải có linh hồn lực cường đại thế nhưng cũng không nên quá tập trung vào tu luyện linh hồn lực. Đồng thời cũng phải nghỉ ngơi ra ngoài chút đi!” Nữ nhân kia lại lắc đầu khuyên nhủ.

“Đệ tử đã rõ thế nhưng muốn đạt được thứ mình muốn thì phải bỏ ra nhiều thứ. Đệ tử nhất định không thua một kẻ cùng cảnh giới dù kẻ đó có mạnh đến đâu thì đệ tử cũng sẽ đánh bại!” Điền Tiểu Hi mở mắt rồi vẻ mặt trở lên quyết tâm nói.



“Ầm!” Trong võ đài kia, Cơ Nhiên Dã lao đến nhưng bất ngờ bị một màng sáng đánh bật trở ra, hắn lảo đảo vài nhịp mới ổn định thân hình thì vẻ mặt bỗng tái đi định nói gì đó lại thôi.

Điền Tiểu Hi khi này cũng không có để ý mà chỉ đứng đó, hai tay kết ấn tiếp tục vận chuyển nguyên thần. Nếu giờ phút này có người ở dưới lòng đất thì có thể thấy được nguyên thần của Điền Tiểu Hi đang theo hai chân tràn ra rồi chúng đi theo các lộ tuyến khác nhau tạo thành một trận đồ tam giác có liên kết chặt chẽ với nhau.

“Phong Khí Kích!” Cơ Nhiên Dã cũng không đứng không, hắn hai tay cầm kiếm toàn thân phi lên phía Điền Tiểu Hi một kiếm nữa lại đâm ra. Theo trường kiếm của hắn phong ba ù ù kéo đến tạo thành một mũi nhọn bắn tới Điền Tiểu Hi.

Nhưng điều đáng ngạc nhiên chính là một kích hừng hực khí thế nhìn rất hầm hố lao đến chạm vào lớp màng chắn vừa rồi của Điền Tiểu Hi thì đều bị chặn lại tản mát khắp nơi.

Cơ Nhiên Dã thấy vậy vẻ mặt đại biến nhưng hắn rất nhanh nghĩ ra phương án khác. Hắn ngay tức khắc di chuyển ra xa Điền Tiểu Hi.

“Muộn rồi!” Điền Tiểu Hi lắc đầu nói rồi chỉ thấy nàng cầm đoản kiếm khẽ chém nhẹ hai cái về phía trước.

Hai mắt Cơ Nhiên Dã mở to, trường kiếm ngay tức khắc cũng chém ra hai kiếm.

“Keng! Keng!” Cơ Nhiên Dã đỡ được hai kiếm nhưng vẻ mặt lại không vui mừng mà lại càng lo lắng. Mà hắn lo lắng là đúng bởi vì đối diện Điền Tiểu Hi đang vận hành một chiêu gì đó nhìn rất đáng sợ.

Điền Tiểu Hi khi này không hiểu vận hành chiêu gì mà rất nhanh có thể thấy quanh thân nàng từ từ xuất hiện rất nhiều thanh đoản kiếm màu đen giống như thanh kiếm nàng vừa cầm, tổng cộng phải đến mấy trăm thanh như một bầy cá đang quây quần di chuyển quanh nàng. Những thanh kiếm này mỗi lúc một chân thực hơn, chúng bắt đầu rung rung rồi vụt vụt lao về phía Cơ Nhiên Dã.

“Kiếm thông linh!” Cơ Nhiên Dã đối diện với những thanh kiếm kia tuy có hơi sợ hãi nhưng rất nhanh bình tâm lại. Hắn tất nhiên không đứng im chịu đòn nên rất nhanh dùng chiêu Kiếm Viêm Tận của mình phóng ra sau với ý định rút lui.

“Ầm!”

Cơ Nhiên Dã thân hình vừa biến mất thì đã xuất hiện tại chỗ xa hơn năm trượng, nhưng hắn lại bị một lớp màng chắn đẩy ngược lại, một chiêu kiếm kia của hắn không thể đánh thủng màng chắn đó mà chạy đi.

“Ngươi không thoát được Đa Trụ Bích Linh trận đâu, ngươi giờ không khác gì chim trong lồng cá trong chậu chỉ chờ ta đến bắt!” Điền Tiểu Hi lúc này vẫn đứng một chỗ điều khiển mấy chục thanh đoản kiếm như một đàn cá rất nhanh bay đến trước người Cơ Nhiên Dã.

“Keng! Keng!...Keng!”

“Như thế nào ngươi lại bày được Đa Trụ Bích Linh trận, không thể có truyện đó được!” Cơ Nhiên Dã tay cầm trường kiếm huy vũ liên tục đánh bật những thanh đoản kiểm kia ra, vẻ mặt nghi hoặc hỏi.

Theo như hắn biết thì Đa Trụ Bích Linh trận là một trận pháp vây hãm rất mạnh, nó là một tổ hợp các điểm chốt nối lại với nhau tạo thành một cái lồng để giam hãm kẻ thù. Người trong trận trừ khi có tu vi hơn người dùng rất nhiều thì mời có hi vọng từ trong phá ra được. Còn nếu tu vi chỉ hơn một chút hoặc ngang bằng thì không thể nào phá vỡ được đại trận này từ bên trong. Mà đại trận này bắt buộc người dùng không thể di chuyển, đồng thời khi bày bố cũng rất phức tạp mà người khác dùng thần thức xem xét cũng rất dễ bại lộ. Vì vậy trong khi chiến đấu trên võ đài hoặc đại chiến quy mô thì việc dùng trận pháp này là việc không khả thi.

“Ngươi ngay từ đầu đã đánh ta liên tục, khi đó ta đã di chuyển như thế nào?” Điền Tiểu Hi tiếp tục điểu khiển loạn kiếm vừa công kích vừa hỏi.

Cơ Nhiên Dã nghe vậy thì vẫn điên cuồng phản kích những thanh đoản kiếm kia còn vẻ mặt thì bỗng trở lên âm trầm, hắn bắt đầu xuy tư về giai đoạn chiến đấu lúc trước. Khi đó quả nhiên hắn thấy Điền Tiểu Hi liên tục quanh đài và cố tình làm gì đó dưới nền võ đài.

“Keng! Keng!... Ngươi đã bí mật bày trận rồi đứng ở vị trí thích hợp chờ ta dùng Kiếm Viêm Tận tự lao đầu vào?” Cơ Nhiên Dã chém lui mấy mũi kiếm rồi thân thể lùi ra sau mấy bước, hắn vẻ mặt tức giận nói. Hắn khi trước cứ ngỡ mình đang thắng thế thì ra đối thủ đang đùa bỡn mình, nghĩ đến đây càng khiến hắn khó chịu và tức giận. Thế nhưng có tức giận thì hắn cũng không làm gì khác ngoài việc tiếp tục phòng thủ.

“Tiểu nha đầu này quả nhiên được dạy dỗ rất tốt, Nhiên Dã thua rồi!” Cơ Thường ngồi phía trên cao quan chiến cũng gật gật đầu nói.

“Điền Vô Lượng quả nhiên có một đứa con gái tốt, mà Cơ huynh cũng có một tôn nữ tài giỏi.” Hàn Kiếm Kinh ngồi cạnh Cơ Thường cười nói..

Mà tại một khán đài khác, Cơ Bảo Hoàng vẻ mặt âm trầm nhìn xuống đài, hắn khi này không biết nghĩ gì nhưng nhìn nét mặt thì thật đáng sợ.

Toàn trường khi này đã khác lúc trước rất nhiều, ở quanh đây tiếng hò reo cổ vũ đã hết từ lâu, mọi người lúc này thi nhau bàn tán về Điền Tiểu Hi. Tất cả những kẻ to tiếng cổ vũ Cơ Nhiên Dã đã im bặt, những kẻ chế giễu Điền Tiểu Hi cũng không thấy đâu nữa.Vừa rồi đây như một cái sân vận động ồn ã thì giờ không khác gì một cái thư viện với mấy trăm người đang đọc sách cả.

Khán đài mấy người Liễu Thiên thì mọi người cũng thi nhau bàn tán, Liễu Thiên mỉm cười không nói gì. Hắn sợ mình quá hưng phấn sẽ làm cho Cơ Nhiên Phùng khó chịu, đại ca người ta đang bị ăn hành nên Liễu Thiên nghĩ mình không lên đánh vào nỗi đau của hắn làm hắn ngại ngùng. Dù sao cũng là chỗ quen biết nên cũng cho nhau chút tự tôn.

Cơ Nhiên Phùng vẻ mặt lúc này vẫn bình thường nhưng trong thâm tâm hắn lại rất buồn. Đại ca của hắn là một thiếu niên thiên tài được gia tộc bồi dưỡng vậy mà lại bị chính đường muội đánh bại. Điều này đối với hắn cũng có phần đả kích nhưng cũng là một bài học để hắn cố gắng!

“Bang bang!” Dưới đài, Cơ Nhiên Dã vừa lùi chưa kịp nghỉ thì đã bị công kích tiếp, hắn đành phải tiếp tục chém ra mấy kiếm đánh bật mấy thanh kiếm của Điền Tiều Hi bắn ngược ra ngoài. Thế nhưng những thanh kiếm bị bắn ra ngoài lại gặp một lớp màng chắn liền quay ngược lại tiếp tục vây công Cơ Nhiên Dã, điều này khiến hắn không được nghỉ dù chỉ một chút.

“Không gian hoạt động của ngươi sẽ dần hẹp lại, khi đó ta xem ngươi còn nhảy múa thế nào?” Điền Tiểu Hi phía ngoài cười nhạt nói.

“Hay cho một nữ nhân, tâm cơ tốt lắm, bản thiếu gia hôm nay sơ sẩy nên chúng kế của ngươi!” Cơ Nhiên Dã vẻ mặt hung dữ vừa phòng thủ vừa nói.

Mà quanh thân hắn lúc này mấy trăm thanh kiếm đang bay mỗi lúc một nhanh, chúng tạo thành một khoảng không rộng hơn chục mét khối. Rồi một hình tứ diện đều với ba mặt làm bằng kiếm được hình thành bao bọc hắn ở bên trong.

Sau đó, đúng như lời Điền Tiểu Hi hình tứ diện đều kia đang dần nhỏ lại. Cơ Nhiên Dã dần bị loạn kiếm che kín không nhìn thấy nữa. Lúc này, chỉ nghe thấy tiếng leng keng phát ra liên tục mà thôi.

“Xoẹt! Xoẹt!”

Sau một hồi va chạm, Cơ Nhiên Dã cũng không chống đỡ được nữa, hắn liên tục trúng hai kiếm vào tay trái và chân trái điều này làm hắn rơi vào hiểm cảnh.

“Ta nhận thua!” Mười mấy mũi kiếm lao đến trước mặt, Cơ Nhiên Dã sợ hãi ngồi thệt xuống đất hét lớn.

Điền Tiểu Hi nghe vậy mỉm cười, mười mấy thanh kiếm kia đang lao đến bỗng dừng lại, mấy trăm thanh kiếm phía ngoài thì tự động tản ra bay lại lượn lờ quanh người nàng.

“Ngươi nhận thua?” Điền Tiểu Hi chưa vội thu hết mấy thanh kiếm kia lại, một lần nữa hỏi.

“Đúng vây! Thua là thua có gì không giám nhận. Bài học hôm nay ta nhớ kỹ!” Cơ Nhiên Dã từ từ đứng dậy, hắn gật đầu thu kiếm nói.

Điền Tiểu Hi cũng không nói gì nữa mà chỉ đầu rồi khẽ vẫy tay khiến mấy thanh kiếm trước người Cơ Nhiên Dã từ tan ra rồi biến mất hoàn toàn không trung, mấy trăm thanh kiếm quanh người nàng cũng trở lên mơ hồ rồi cũng tan biến trong không trung. Cùng với đó đại trận kia lóe lên vài nhịp rồi cũng tự tán đi.

Vị trọng tài kia sau một hồi ngạc nhiên quan sát thì đã trở lại bình thường, gã lại đi lên công bố: “Người thắng là Điền Tiểu Hi. Trận tiếp theo là Cơ Ngọc Hưng chiến Cơ Linh.”

“Nhiên Phùng huynh không giận ta đấy chứ?” Điền Tiểu Hi vừa về nhìn thấy bộ dạng thất thần của Cơ Nhiên Phùng thì nghi hoặc hỏi.

“Giận ư? Tại sao chứ? Muội mạnh vậy thắng là điều đương nhiên, ta tuy hơi buồn nhưng cũng cảm thấy vui!” Cơ Nhiên Phùng hỏi rồi lại lắc đầu giải thích.

“Hơi buồn rồi lại cảm thấy vui ư?” Điền Tiểu Hi trợn mắt hỏi.

“Ha ha! Huynh thật biết cách diễn tả đó!” Liễu Thiên đứng cạnh cũng cười rồi vỗ vai Cơ Nhiên Phùng nói.

“Ừ! Thì đại ca thua ta thấy buồn nhưng người thắng là Tiểu Hi thắng thì ta lại vui!” Cơ Nhiên Phùng cười cười giải thích.

“Ha ha! Được rồi! Muội hiểu!” Điền Tiểu Hi cũng gật đầu cười nói.

“Con mệt rồi! Ngồi xuống nghỉ ngơi đi tý nữa còn phải đánh tiếp đó!” Cơ Ngọc Hoàn ân cần căn dặn.

“Vâng!” Điền Tiểu Hi gật đầu kiếm một chỗ ngồi xuống.

Điền Tiểu Hi thì lấy ra hai viên linh thạch bắt đầu hồi phục. Còn mấy người Liễu Thiên cũng tập trung nhìn ra võ đài.

Trên võ đài, Cơ Ngọc Hưng một thân thanh y tiêu sái đứng chắp tay sau lưng, hai mắt thì nhìn về phía trước. Phía đối diện không xa là một thiếu nữ mặc hắc y, nàng có thân hình khá cao lớn, cơ thể cũng rất to lớn đầy đặn, vòng nào cũng lớn hơn những nữ nhân khác rất nhiều nhưng gương mặt của nàng lại rất bình thường không hề có điểm bắt mắt.

“Linh muội xin chỉ giáo!” Cơ Ngọc Hưng chắp tay mỉm cười nói.

“Ngọc Hưng ca qúa lời rồi, trận chiến này chúng ta đã đánh nhiều lần rồi, kết quả thì lần nào huynh cũng thắng, lần này chắc cũng không ngoại lệ!” Cơ Linh lắc đầu tỏ vẻ buồn rầu nói.

Cơ Linh và Cơ Ngọc Hưng đều cùng một chi lớn trong Cơ gia nên đã ở một khu và từ nhỏ đã luyện tập cũng nhau. Khi vào Kỳ Nhân các thì cả hai cũng cùng một chỗ nên lại càng luyện tập thường xuyên hơn. Trong thời gian đó, hai người tỷ thí với nhau không biết bao nhiêu lần rồi và kết quả đều là Cơ Ngọc Hưng chiến thắng. Lần gần nhất Cơ Ngọc Hưng không tốn bao nhiêu công sức để đánh bại Cơ Linh.

“Linh muội có thiên phú tu luyện dị thuật hệ Kim, vốn ra có thể áp chế ta nhưng muội lại năm lần bẩy lượt không muốn dùng hết sức tỷ thí với ta. Để ta thắng suốt không phải là giúp ta mà muội đang làm ta tự phụ và yếu đi đó. Hôm nay chúng ta hãy đánh một trận thống khoái đi!” Cơ Ngọc Hưng nhìn Cơ Linh mỉm cười từ từ nói.

“Huynh biết ư? Đối với ta huynh như ca ca ruột của mình, huynh chiến thắng cũng như ta thắng, mà ta thấy huynh thắng còn vui hơn khi mình thắng nữa. Vì vậy ta mãi mãi không thể chiến thắng huynh được. Đời này sẽ mãi là như vậy!” Cơ Linh gương mặt thất thần, ánh mắt mơ hồ lẩm bẩm.

“Vậy một ngày ta là kẻ thù của muội thì sao? Dị giả thì không được mềm yếu, mềm yếu chỉ dẫn đến cái chết mà thôi!” Cơ Ngọc Hưng lắc đầu khuyên nhủ.

“Muội đời này không thể làm điều mình không thích, càng không thể đánh bại huynh!” Cơ Linh trầm tư nói rồi hướng vị trọng tai kia hô lớn: “Ta nhận thua!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play